CHAP 3
Lê từng nghĩ bản thân mình cần phải mạnh mẽ, phải phải tàn độc, phải thành công thì mới trả thù được đôi gian phu dâm phụ kia. Nhưng rồi cô lại ảo não, cô lấy gì để mạnh mẽ? Lấy gì để tàn độc? Lấy gì để thành công?
28 tuổi, trong tay chẳng còn gì, bản thân lại yếu đuối, nhu nhược…cô thực sự chính là hình mẫu của sự thất bại, của một phế nhân.
Nước mắt cô lại rơi…cô nhớ Hoàng nắm tay cô, bẻ chặt…không một chút lưu tình khiến nó nhức buốt, đến tận bây giờ vết bóp vẫn còn tím bầm. Trong đáy mắt anh ta, cô có thể cảm nhận được vẻ khinh miệt, sợ hãi, xa lánh…có lẽ anh ta những tưởng cô đang hóa điên, giống như mẹ cô ngày xưa vậy. Anh ta thực sự sợ những người điên!
Đã có những lần cô định kể lại chuyện năm xưa của mẹ cô cho Hoàng, nhưng vô tình cô lại nghe anh nói “Thằng Khải vừa lấy vợ em ạ…không ngờ nó lại lấy con bé đấy, anh đã gàn rồi. Em biết không, chị gái con bé đấy bị thần kinh, thể nào con bé đấy cũng có gene thần kinh…”
Nụ cười trên môi Lê cứng đờ...
“Thể nào con bé đấy cũng có gene thần kinh…” Câu nói như cứa vào lòng cô.
Có một hôm bà chủ nhà đến gặp cô, nói là muốn “tâm sự” một chút.
Bà hỏi “Cháu ở đâu mà một mình đến đây? Bác để ý cháu cũng không đi làm…thỉnh thoảng lại thấy có tiếng khóc…” rồi bà ái ngại nhìn cô “Thực ra đây là chuyện riêng của cháu, bác cũng chỉ quan tâm một chút, nếu cháu không muốn nói cũng không sao!”
Lê hơi cúi mặt, chuyện của cô quả thực không có gì hay ho để kể với một người lạ, cô đành ậm ừ “Thực ra cháu ở quê mới lên tìm người nhà nhưng không tìm được…nhiều khi nhớ nhà nên…”
Mắt bà chủ nhà sáng rỡ, giọng nói có vẻ am hiểu “Bác biết rồi, lên thành phố tìm người yêu phải không?” rồi bà thì thầm “Có phải hắn ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa phỉnh cháu không? Đừng tin bọn đàn ông…chúng nó…” rồi bà ta lại luyên thuyên đủ kiểu, nào là đàn ông bây giờ tệ ra sao, xấu xa thế nào, phụ nữ không nên nhẹ dạ…rồi lại kể cái cô gái nhà hang xóm con cháu họ của bà bị lừa tình lừa tiền như thế nào…mãi cho đến lúc Lê đờ đẫn nhìn bà ta bằng đôi mắt thất thần, bà mới bừng tỉnh, ngừng kể chuyện.
“À quên chủ đề chính, bác đến đây hỏi cháu có muốn tìm việc làm không?” Bà chủ nhà nhìn cô hơi xấu hổ, nhận ra bản thân vừa rồi nói hơi nhiều “Bà bạn bác mở một nhà hàng nên muốn tuyển mấy nhân viên chạy bàn…thú thực bác thấy cháu cũng thật thà, không quá phức tạp nên mới giới thiệu cho bà ấy. Lại thấy cháu cũng chưa có công ăn việc làm gì…”
Lê suy nghĩ mông lung. Quả thực cô cũng cần một công việc để duy trì cuộc sống…để…tìm cách trả thù, tìm cách lấy lại bé Lương, bảo bối của cô.
“Vâng, bác giúp cháu nhé!”
Lê bắt đầu nhận công việc chạy bàn tại nhà hàng của bạn bà chủ nhà. Nói là “nhà hàng” cho sang chứ thực ra đây cũng chỉ là một quán bia cỏ quy mô nhỏ, cô nhận chân bưng bê, ghi chép thực đơn…
Cô chưa từng bao giờ phải đi làm thêm nên mấy ngày đầu bắt tay vào làm việc, cô mệt mỏi đến mức mỗi lần trở về nhà là nằm lăn ra ngủ, không kịp thay quần áo tắm rửa. Dẫu sao cô từng là tiểu thư nhà giàu, sau này tuy chuyển tới ở với ông bà ngoại không khá giả nhưng cũng không thiếu thốn thứ gì…sau nữa lấy chồng, gia đình chồng cũng như chồng thuộc hàng đại gia lắm tiền nên cô chưa từng phải lao động tay chân, mọi việc nhà đã có người giúp việc, công việc duy nhất của cô là nấu cơm, ủi quần áo cho Hoàng, chăm con mà thôi…
Xoảng…
“Đồ ngốc…có mấy cái bát mà bê không xong, cô định phá hết đống bát đũa của nhà này phải không?” Bà chủ nhà hàng vừa gầm thét, vừa mắng nhiếc.
Lê cúi xuống nhặt những mảnh vỡ, cúi đầu không ngừng nói “Xin lỗi…cháu xin lỗi…cháu xin lỗi…”
“Xin lỗi xin lỗi, ngày nào cũng nói những lời này. Nếu bà Bắc không nói hoàn cảnh cô đáng thương lại không có thu nhập thì tôi chẳng dám nhận cô đâu…” Bà chủ nhà hàng cay nghiệt nói rồi bỏ đi.
“Xin lỗi…” Lê lẩm bẩm như một cái máy.
“Người đẹp…ngồi xuống đây uống bia với anh!” Lê vừa đặt mấy cốc bia hơi xuống mặt bàn thì một gã trung niên đầu trọc lốc, hai cánh tay xăm trổ kín mít kéo cô lại. Cô nhìn cái đầu trọc bóng loáng đến phát quang của gã mà sợ hãi, lắp bắp “Không được đâu chú ạ…cháu phải làm việc…”
“Chú á? Chú á?” Gã có vẻ mất hứng rồi quay sang đám bạn nhậu “Nhìn tôi có đáng tuổi chú em gái này không hả các ông? Không biết nhìn người mà, người ta phong độ trẻ trung như vậy…” Gã kéo cô ngã vào vai gã, cười hềnh hệch “Ngồi xuống đây với anh, anh sẽ cho em thấy một người chú như anh có hơn cái đám thanh niên hay không nhé…”
“Không được…bỏ ra…” Lê lấy hết sức lực kéo tay ra khỏi gã, gằn giọng.
“Láo toét, tao nói ngồi là mày phải ngồi…mày dám bật lại sao?” Gã đầu trọc sừng sộ đập bàn rồi lớn tiếng “Chỉ là cái loại con gái bia ôm mà dám cưỡng lại tao à? Mày có muốn cái quán này biến mất trong đêm nay không?”
Lê hoảng sợ tới độ thân thể cứng đờ…hắn ta…hắn ta…dám nói cô là gái bia ôm? Đang định mở miệng nói lại thì cô nghe tiếng bà chủ.
“Anh Huỳnh “trọc” phải không? Gì mà ầm ĩ vậy…ai làm cho anh mất hứng?” Giọng bà ta đon đả, ngọt ngào tới phát ớn, khác hẳn cái giọng khi nãy bà ta dùng để chửi bới Lê.
“Hồng đấy à? Bà có muốn mở quán hay ko lại nuôi cái giống nhân viên không biết điều như vậy? Được Huỳnh “trọc” này mời uống bia mà còn kiêu kỳ…có phải muốn anh phá banh cái quán này mới chịu hay không?”
“Con nhỏ này…” Bà chủ quát lên the thé “Có biết anh Huỳnh là ai không? Có phải ai muốn ngồi uống bia với anh cũng được đâu…mày có phúc mà không biết hưởng, liệu mà phục vụ anh cho tốt, không sợ thiệt đâu!”
Lê ấp úng “Cháu…không đc…cháu chỉ là nhân viên phục vụ bàn thôi!”
“Phục vụ bàn không phải là phục vụ khách à? Chỉ là ngồi uống cốc bia thôi, có gì mà phải sợ…” Bà chủ lạnh lùng, đúng là cứng đầu khó dạy, con nhỏ quê xệ. Bà tiến tới nói thầm vào tai cô “Ông ta là xã hội đen đó, nếu ông ấy mà mất hứng chắc phá banh cái quán này, mà tao với mày cũng chẳng lành lặn đâu. Uống cốc bia thôi, có gì mà phải sợ…”
“Có gì mà phải sợ, chỉ là ngồi uống cốc bia thôi. Nếu không…” Lê tự trấn an mình.
Quả thực Huỳnh “trọc” cũng chỉ bắt cô ngồi uống bia cùng gã. Cùng lắm gã choàng tay qua vai cô nhưng cô khẽ lách mình ra. Không được, sau vụ này phải nói lại với bà chủ, cô không phải gái bia ôm…cô chỉ phục vụ bưng bê thôi…
Hắn ta cũng có vẻ mất hứng nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra thản nhiên, chỉ là hắn ép Lê uống hơi nhiều.
Mà cô cũng thực sự tủi cho phận mình, đã phải đi làm một đứa nhân viên phục vụ quán bia cỏ lại còn bị coi là gái bia ôm…cuộc đời đúng là chẳng cho cô cái gì!
“Chú…à, anh Huỳnh, em không uống được nữa đâu…” Cảm thấy đầu hơi choáng váng, Lê nhỏ giọng van nài.
“Không được…đã uống với Huỳnh “trọc” này là phải tới bến…hết đi em!” Huỳnh “trọc” đưa cốc bia lên miệng Lê, ép cô phải uống.
1 cốc…2 cốc…5 cốc…7 cốc…Lê uống tới khi không biết mình đã cạn hết bao nhiêu nữa, chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu nặng trịch…
Khi tỉnh lại, Lê thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, ga giường trắng muốt. Có vẻ như đây là một phòng…khách sạn!
Cô hoảng hốt nhìn xuống người mình…không sao, may mắn quần áo vẫn còn nguyên. Cô ngồi dậy ôm đầu, ngó quanh.
Trong nhà vệ sinh có tiếng xả nước, sau đó cửa mở, một người đàn ông cởi trần, quấn khăn tắm, cái đầu trọc lốc bước ra ngoài…
“Người đẹp tỉnh rồi à?” Huỳnh “trọc” thấy cô đã tỉnh lại thì cười cười vui sướng. Lê hốt hoảng la lên “Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao anh cũng ở đây?” Cô nhảy dựng lên, tránh xa tên Huỳnh càng xa càng tốt…
“Một người đàn ông và một người phụ nữ cùng trong một căn phòng kín, em nghĩ để làm gì mà còn phải hỏi lý do tại sao!” Huỳnh “trọc” ra vẻ triết lý, thản nhiên nói.
“Anh…anh…anh bắt tôi đến đây sao? Anh đinh làm gì tôi?” Lê cố nén cơn sợ hãi đang dâng lên trong lồng ngực, cố nén nước mắt chực trào ra. Không được, lúc này cô không được khóc.
“Định làm cái điều mà đàn ông và phụ nữ nên làm…” Huỳnh nhả nhớt “Em yên tâm…anh ko kém gì lũ thanh niên đâu…” Hắn chậm rãi tiến về phía Lê, cô vừa đi giật lùi vừa la lên “Bớ người ta cứu tôi với…bớ người ta…đây là tội hiếp dâm…tội hiếp dâm anh biết không…”
“Em là gái bia ôm…ai tin em?” Huỳnh cười ha hả.
“Tôi không phải là gái bia ôm…” Lê nói trong thổn thức, cô không kìm được nước mắt.
Huỳnh tóm được Lê, gã thô bạo kéo cô lên giường, dung tay xé toạc áo sơ mi của Lê.
“Buông tôi ra…buông tôi ra…” Lê vừa khóc vừa giãy giụa nhưng người đàn ông này quá khỏe, cô chỉ cảm thấy cô càng giãy thì càng cạn kiệt sức lực, càng giãy thì càng giống như một miếng mồi ngon kích thích dục vọng của gã…
Cô có thể cảm nhận được đôi môi kinh tởm của gã chạm lên môi cô, chạm lên cổ cô, chạm lên ngực cô…cô có thể cảm nhận được mùi cơ thể xa lạ, mùi hương đàn ông xa lạ không phải là chồng mình. Khi hắn vào trong cô, cô cảm nhận sự đau đớn tột cùng của thể xác, sự nhục nhã, tuyệt vọng tới cùng cực…cô có thể cảm nhận được cuộc đời mình trở nên nhơ nhớp, thân thể mình trở nên nhơ nhớp như thế nào…
Lê ngất đi!
Buổi sang tỉnh dậy, Huỳnh “trọc” đã đi từ lúc nào, trên mặt bàn là một xấp tiền ước chừng 3 triệu…
Lê lặng lẽ nhìn xuống cơ thể mình, trên làn da trắng trẻo là những dấu vết hoan ái giữa cô và một tên đàn ông ti bỉ, đê tiện, xa lạ…cô cảm thấy khinh thường chính bản thân mình.
Cầm số tiền Huỳnh để lại trên bàn, đôi mắt cô thất thần tới vô hồn…
Cô không khóc!
Nước mắt của Lê đã khô rồi, khô cạn rồi…
Có những nỗi đau không chỉ là nỗi đau xác thịt!