Ái Vô Cấm Kỵ

Thấy Nghiêm Khải Hoa đột nhiên sắc mặt không khỏe, Mạnh Tề quan tâm hỏi han:

“làm sao vậy?”

“Không có gì.”      nếu Mạnh Tề có được một nửa sơ ý như Trần Thiếu Bạch thì tốt rồi. Giờ này khắc này, Nghiêm Khải Hoa nhịn không được mà thầm nghĩ như vậy.         “Đi thôi, về khách sạn truớc rồi nói sau.”

Trần Thiếu Bạch cùng Mạnh Tề đều gật đầu.

Đi ở phía trước, Nghiêm Khải Hoa  nhíu chặt hai hang mi, một nửa là bởi vì thân thể không Khỏe, ẩn ẩn đau, một nguyên nhân khác là—

Đưa cả bọn về khách sạn nghỉ ngơi là chuyện bình thường, dù sao ngồi trên máy bay lâu như vậy mà nói không mệt là gạt người. Nhưng trở lại khách sạn…cũng nghĩa là phải đối mặt với Phương Cẩn.

Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Nghiêm Khải Hoa không biết phải đối với Phương Cẩn như thế nào.

Mà Phương Cẩn sẽ dùng thái độ gì đối xử với hắn, hắn cũng không biết được.


Hơn nữa hiện tại lại có thêm Trần Thiếu Bạch và Mạnh Tề, thật lo lắng tên kia sẽ ở trước mặt hai nguời này động tay động chân với hắn. Aizzz, làm sao mà không lo đây.

Tiểu tử  đó quả nhiên thật phiền toái!

“Ách xì!!!”

Ai đang nói xấu sau lưng ta?!

Phương Cẩn thần kinh nhạy, nhìn quanh bốn phía, không hề tìm đuợc Nghiêm Khải Hoa mới sáng sớm đã chơi trò mất tích của hắn, ngược lại nhìn thấy Joe Helen một thân ăn mặt mát mẻ đang nhàn nhã nhẹ nhàng đi vào cửa chính khách sạn.

Hai người tầm mắt vừa thấy đối phương, Joe Helen nguyên bản định đi thẳng vào thang máy tìm lão bạn Khải Hoa, lập tức đổi ý, bước sang hướng Phương Cẩn.

“Tiểu tử, ngồi đây làm gì?”   Sáng sớm vừa vào khách sạn đã thấy hắn cả cái mặt như bánh bao chiều ngồi ở đại sảnh, trong khu vực giành cho khách quý. Chậc chậc! chắc là bị Khải Hoa chỉnh gì rồi, bằng không cái mặt hắn sao thảm dữ vậy.    “Sao vậy? bị Khải Hoa phạt đuổi ra Khỏi phòng hả?”

“Anh ta đi tìm cô sao?”

“Ai?”

“Còn ai vào đây.”     Phương Cẩn tức giận liếc joe.       “Người kia ở chỗ cô sao?”

“Người nào?”

Gương mặt tuấn mỹ của Phương Cẩn trong nháy mắt trở nên dữ tợn.    “Joe, bổn đại gia hiện không có tâm tình đùa giỡn với cô.”


Oaaa, ngay cả từ ‘bổn đại gia’ đều thốt ra.    “Chậc, cậu dọa tôi hết hồn nha, tôi thật sợ hãi đó.”    Mỹ nữ phong vận truởng thành cuồng dã làm bộ vuốt vuốt bộ ngực bự, ra vẻ kinh hòang rồi lập tức dịu dàng than thở.

“Joe!”

“Mới vài ngày không gặp, cậu liền ngốc đi, cậu phải hiểu rõ là Khải Hoa luôn luôn ghét mấy nguời bị đần a.”      Thấy Phương Cẩn sắp phát điên, Joe Helen lập tức quay lại đúng đề tài:        “Tiểu tử ngốc, nếu anh ấy đến tìm tôi, tôi còn cần đến đây tìm anh ấy sao? Thật là teo não mà.”

“Anh ta đi vắng rồi.”   Phương Cẩn bực mình nói.

“Đi đâu?”

“Xem ra cô cũng không thuộc loại Khải Hoa thích a.”     Bà cô ngốc!     “Nếu tôi biết anh ta đi đâu thì cần gì ngồi đây chờ.”

Nếu không phải thấy trong tủ còn treo quần áo của Nghiêm Khải Hoa, nghĩ rằng Khả năng anh ta còn quay về là rất lớn, nên Phương Cẩn hắn mới có thể ôn hòa mà ngồi đây ôm cây đợi thỏ. Bằng không hắn đã sớm vọt ra ngoài đào cả Milan lên mà tìm nguời rồi.

Sớm biết sẽ như vậy, ngày hôm qua khi anh ta lần thứ hai mở miệng cầu xin, ta cũng chẳng thèm ngừng lại, hẳn là nên đem cột vào giường rồi đại chiến ba ngày ba đêm, cho khỏi bước xuống giường nổi mới đúng. 

Nếu không, bây giờ cần gì phải ngồi ở đây để cho lo lắng và bối rối gặm nhấm bản thân, lại còn không biết phải đi đâu mà tìm nguời kia trở về.  Đúng, tốt nhất cứ  cột trên giuờng là ổn nhất.


Joe Helen vốn đang muốn thừa cơ hội chọc phá chàng trai trẻ này nhiều nhiều chút, nhưng mà vừa nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trên khuôn mặt tưấn mỹ tràn ngập mất mát cùng mờ mịt…Ôi chúa ơi! Joe Helen nàng tự nhận bản thân không phải là một phụ nữ có tấm lòng ngọt ngào của nguời mẹ, nhưng nàng không thể không thừa nhận ngay lúc này, Phương Cẩn đích xác đã khơi gợi ra thiên tính chói lọi của nguời mẹ trong nàng nha.

“Vẻ mặt cậu nhìn cứ như là baby bị bỏ rơi nha.”     Hòan tòan coi thuờng ánh mắt của nguời chung quanh, Joe Helen đột ngột phóng lên đùi Phương Cẩn, đồng thời đôi cánh tay thon dài như ngọc đặt lên bả vai rộng lớn, đưa gương mặt xinh đẹp tới gần, hơi thở như hoa, cuời nói:    “Mau đến đây, để tỷ tỷ an ủi cưng.”

Sắc mặt Phương Cẩn trầm xuống,    “Không cần cô lo.”

-0-

Show diễn kế:

“Hắc, không ngại tôi tặng cậu một nụ hôn chứ?”    Joe nói rồi đưa lên đôi môi thơm đặt lên miệng Phương CẨn.

Khải Hoa! Khóe mắt Phương Cẩn thóang nhìn tấy bóng người vừa tiến vào khách sạn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận