MƯỜI
Bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của mình ở trường vào sáng hôm sau đều có thể nhận ra rằng hai ngày cuối tuần vừa rồi của mình không hề yên ả tẹo nào. Một tay cầm ly trà nóng chưa uống hết, một tay khệ nệ cái túi da Marc Jacobs nặng trĩu vì bài tập về nhà đã quá hạn nộp từ lâu và con MacBook Air mới
cứng cựa, mặt mũi mình chảy dài như cái bơm, hai mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Tối qua mình trằn trọc cả đêm, hết quay sang trái lại quay sang phải, gần như không chợp mắt được tí nào. Một phần vì bị Lulu Collins kéo hết chăn, nhưng lý do chính vẫn là do suy nghĩ quá nhiều về Christopher, người mình vẫn thầm thương trộm nhớ bao năm này. Và cậu ấy cũng đã có đối tượng riêng của mình rồi. Chỉ có điều đó không phải là McKayla Donofrio, như mình vẫn nghĩ. Mà là một cô gái đã chết.
Cậu ý lại còn lên kế hoạch tiêu diệt cả tập đoàn Stark Enterprises nữa chứ!
Không phải mình thương sót hay biện minh gì cho tập đoàn Stark đâu nhưng cũng chưa đến mức phải phá sập nó hoàn toàn. Dù sao trong đó cũng có một số người mà mình khá quý mến.
Và Christopher cũng chẳng phải tử tế đến mức ngồi giải thích cặn kẽ chi tiết cho mình nghe về kế hoạch của cậu ấy và Felix sau khi đã xâm nhập được vào bộ máy đầu não của Stark Enterprises. Tại sao cậu phải kể cho mình nghe chứ, xét cho cùng mình cũng chỉ là một đứa người mẫu đầu đất thôi mà!
Tất nhiên, Christopher không nói huỵch toẹt ra như thế. Nhưng rõ ràng là cậu ấy không nghĩ rằng mình sẽ “hiểu được”, lại còn khuyên mình “tốt nhất không nên biết thì hơn”.
Mình nghĩ một phần cũng tại mình, tự dưng lại giả đò ngu ngơ không biết tí teo gì về máy tính khi đến gặp cậu ấy lần đầu tiên ở trường, trong thân phận của Nikki Howard.
Nhưng thú thực là khi nghe được cái tham vọng muốn phá sập Stark Enterprises của anh em nhà Christopher, mình đã rất hoảng sợ. Mình buột miệng hỏi mà không kịp suy nghĩ gì thêm “Nhưng… tại sao?”.
Christopher mỉm cười đầy bí ẩn và nói: “Mình có lý do riêng của mình”.
Và mình đã kịp nhận thấy ánh mắt cậu ấy nhìn lướt qua tấm ảnh đặt trên giá sách rất nhanh.
Trời! Giờ thì mọi chuyện đã rõ rành rành ra rồi còn gì. Cái chết của mình, cũng giống như cái chết của các nhân vật nữ chính khác trong tiểu thuyết, đã gián tiếp kéo theo cái chết của một người khác: cái chết của Christopher, về mặt tinh thần. Trái tim của cậu ấy đã chết, một Christopher luôn vui vẻ và hạnh phúc – từng khiến trái tim mình không ít lần thổn thức, chỉ mòng ngóng một ngày nào đó cậu ấy có thể nhìn mình như một cô gái chứ không phải đơn thuần là cạ cứng cùng chơi trò Journeyquest – giờ đây đã biến thành một kẻ máu lạnh, tàn độc.
Sao mình lại phải ngạc nhiên tới vậy nhỉ? Trong truyện mấy chuyện tương tự như thế này chẳng đã xảy ra suốt. Christopher sẽ tìm cách trả thù cho cái chết của mình mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Nếu không phải vậy thì mình cũng chịu, không biết phải lý giải chuyện này như thế nào nữa.
Để cho chắc chắn, mình vội hỏi lại: “Một trong những lý do đó có phải là chuyện đã xảy ra với người bạn của cậu trong vụ tai nạn trung tâm T Stark hồi mấy tháng trước không? Bởi vì mình nghĩ người phải chịu trách nhiệm cho sự vụ ngày hôm đó chính là kẻ đã bắn quả sơn màu vào màn hình plasma, nơi cậu ấy đang đứng phía dưới”.
Christopher nhìn mình, mặt không bộc lộ một tẹo cảm xúc nào. “Vậy thì ai sẽ phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của mấy cái màn hình plasma treo trên trần ngày hôm đó? Nếu thực sự họ để ý cẩn thận một chút thì một chứ một chục quả sơn màu cũng không thể làm sập cả cái màn hình khổng lồ đó được”.
“Ừ thì là bên phía Stark” – mình nói – “Nhưng…”
“Công ty đó sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra”.
Ôi Chúa ơi! Không ngờ cậu ấy lại suy nghĩ nghiêm túc tới vậy.
Phải gọi là siêu lãng mạn ý. Có đứa con gái nào mà không muốn có một chàng trai dám dũng cảm đứng lên đối đầu với cả một tập đoàn kinh tế hùng mạnh, để đòi lại công bằng cho mình? Nhất là khi cô ấy đang bị công ty đó vắt kiệt sức và xém chút nữa đã phải làm mồi cho cá mập chỉ vì những tham vọng của công ty.
Vấn đề là cậu ấy không làm điều đó vì mình, Nikki Howard, mà vì một người đã không còn tồn tại trên cõi đời này này – Emm Watts.
Giờ thì mình sẽ vĩnh viễn mang theo cái bí mật này xuống mồ. Mình không thể nói cho Christopher biết sự thật là mình vẫn chưa chết. Nếu không, ai mà biết cậu ấy sẽ còn làm những gì khi biết sự thật? Có khi để trả thù Stark Enterprises, cậu ấy sẽ rải truyền đơn trên tất cả các blog và diễn đàn trên mạng về chuyện của mình ý chứ.
Mà như vậy thì số phận của mình sẽ ra sao? Và còn bố mẹ mình nữa? Ngoài hai chỗ trước vành móng ngựa ở tòa.
Đành rằng có thể vì thế mà đế chế Stark sẽ sụp đổ thật đấy.
Nhưng dòng họ Watts nhà mình cùng theo đó mà lụn bại theo.
Tệ hơn nữa, không khéo trong khi Christopher và Felix đang âm mưu cài virus vào hệ thống máy chủ của Stark thì người bên Stark đã biết tỏng từ lâu rồi, bởi không ai biết bọn họ đã cài máy nghe trộm trong nhà cậu ấy từ lúc nào. Ôi chuyện gì đang xảy ra thế này? Christopher, cậu bạn thân đáng yêu, vui tính của mình ngày nào giờ bỗng biến thành một kẻ thập tự chinh chuyên đi đòi công lý xã hội. Nhưng là từ khi nào?
“Cậu có nghĩ” – mình hỏi – “đó là điều mà bạn cậu – nếu mình nhớ không nhầm thì tên cậu ấy là Emm thì phải – muốn không? Nhỡ cậu bị bắt thì sau? Cậu có thể sẽ phải chịu quản thúc tại gia, như em họ của cậu. Tệ hơn, có thể là phải ngồi tù, nếu cậu bị xét xử như một người vị thành niên”.
“Mình chẳng quan tâm” – Christopher lắc đầu quầy quậy – “Bị như thế mà có thể tiêu diệt được bọn họ thì cũng vẫn thấy đáng”.
Nghe thấy cậu ấy nói như vậy mà mình lạnh toát hết cả xương sống. Xem ra Christopher đã hoàn toàn biến thành một người khác thật rồi. Giờ thì cậu ý chỉ còn thiếu mỗi bộ áo trùm đầu màu đen và vài vết sẹo loằng ngoằng trên mặt thôi là đủ.
“Cậu mạo hiểm chấp nhận ngồi tù” – mình thảng thốt hỏi lại – “chỉ vì một người con gái đã chết sao?”.
Và câu trả lời sau đó của Christopher đã giáng cho mình một đòn choáng váng.
“Cậu ấy hoàn toàn xứng đáng để mình làm điều đó” – Christopher nghiêm nghị nói.
Nếu được mình chỉ ước sao có thể cầm con dao gọt hoa quả kia lên và đâm thẳng vào trái tim của Emm Watts. Ôi trời, tự dưng sao mình ghét cô ta thế không biết. Mặc dù Emm Watts thực chất chính là mình. Mình thật không thể nhìn ảnh cô ta thêm một giây phút nào nữa. Mình phải ra khỏi đây thôi. Mình phải chạy ra khỏi phòng ngủ của Christopher ngay. Nhất là khi cảm giác muốn được lao tới ôm hôn cậu ấy một cái thật chặt vẫn đang lượn lờ trong đầu mình từ lúc bước vào trong này tới giờ.
Và cậu ấy thì không hề mảy may có tí ý định nào muốn hôn mình hết. Bởi trong tim của cậu ấy hiện nay chỉ có hình ảnh của người con gái đã chết.
Mình cũng chẳng nhớ sau đó mình đã nói gì và làm gì nữa. Chỉ nhớ là mình đã đi thẳng ra cửa, mặc áo khoác cho mình và cho Cosy rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Hình như lúc đó mắt mình đã lại long lanh ngấn lệ rồi…
Nhưng lần này có vẻ như Christopher không hề nhận ra.
Và giờ người nắm phần quyết định chính là mình… Mình có nên giao cho cậu ấy thứ cậu ấy cần và mạo hiểm công ăn việc làm của hàng chục đồng nghiệp vẫn đang cộng tác với mình hằng ngày hay không? Nếu kế hoạch của Christopher và Felix thành công, làm gì có cơ may tồn tại cho Stark Enterprises và hàng ngàn nhân viên của họ? Mình yêu Christopher và mình biết sẽ không có gì mà cậu ấy không làm được một khi đã hạ quyết tâm. Nhưung chỉ với một con virus máy tính mà muốn hạ gục một tập đoàn trị giá hàng tỷ tỷ đôla như Stark Enterprises thì liệu có phải là hơi điên rồ không?
Hay là mình cứ từ chối lời đề nghị của cậu ấy và tự thân vận động đi tìm mẹ cho anh Steven?
Cũng như vạch sẵn kế hoạch khiến cậu ấy phải để mắt tới mình trong hình dạng mới của Nikki Howard như hiện này, chứ không phải cố sống cố chết bắt cậu ấy nhớ lại chuyện Emm Watts ngày xưa nữa. Sau khi thấy không moi được thêm thông tin gì từ mình, cậu ấy có vẻ cũng không hề có ý định mời mình ở lại chơi.
Ít ra cậu ấy cũng lịch sự giữ đúng lời hứa cho mình mượn ô.
Và đó là lý do tại sao đêm qua mình đã trằn trọc tới sáng, không học được một chữ nào cho buổi kiểm tra ngày hôm nay.
Việc đầu tiên mình làm ngay khi đến trường là tới thẳng phòng vệ sinh nữ dưới tầng trệt, tranh thủ thoa lại ít phấn và chỉnh đốn lại trang phục, trước khi chạm mặt Christopher ở tiết đầu tiên, Kỹ năng nói trước công chúng. Thật không biết sẽ phải mở lời như thế nào với cậu ấy nữa. Nhưng mình biết mình sẽ tự tin hơn sau khi đã thoa ít son bóng lên môi. Tác dụng của son bóng lâu nay vẫn được em gái mình tâng bốc lên tận mây xanh nhưng vẫn luôn bị mình bỏ qua… cho tới khi ngày ngày bị các chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp bắt dùng và mình tận mắt thấy rõ hiệu quả của chúng trong gương và trên các trang tạp chí thời trang do Nikki Howard làm gương mặt đại diện. Công nhận, chỉ một chút son bóng thôi cũng đủ khiến một cô gái tự tin lên hẳn.
Buồn cười nhất là khi mình đang suy nghĩ những lời này thì Frida từ đâu bỗng xô cửa đi vào, xém chút nữa thì lao bổ cả vào người mình.
“Chị Emm – á, ý em là chị Nikki!” – con nhóc cuống cuồng rút khăn giấy lau chỗ nước trà nóng đang văng tung tóe trên tay và trên sàn mình – “Ôi Chúa ơi, em xin lỗi!”.
Đám bạn của Frida – hiếm khi mình thấy nó đi đâu một mình, lúc nào cũng thấy có cả một bầy đoàn thê tử trong hội cổ vũ đi cùng nhau – đứng trơ như phỗng trầm trồ ngắm mình đầy ngưỡng mộ. Mặc dù mình đã tham gia nhập học tại trường Tribeca Alternative này (với thân phận mới hiện nay) được gần hai tháng rồi, nhưng học sinh trong tr vẫn chưa quen được việc thỉnh thoảng lại bắt gặp mình ở hành lang hoặc sân trường. Mỗi khi mình đi qua là mọi người cứ đứng sững hết cả lại trầm trồ, mặc dù công bằng mà nói mình có thể xếp vào nhóm những người ăn mặc cổ điển và kín đáo nhất trường rồi đấy. Chứ cứ nhìn Whitney Roberson và đám bạn của cô ta thì không khác gì như sắp lên sàn nhảy. Thế mà ông Stark lại định bắt mình khoe da khoe thịt trong buổi trình diễn trời trang Thiên thần của Stark trong đêm giao thừa sắp tới, như vậy thì còn gì là hình tượng của mình nữa.
“Ừm… Cám ơn em” – mình lúi húi lau chỗ vết trà trên áo hy vọng sẽ không để lại vết ố nào.
“Thật may gặp chị ở đây. Chúng ta cần nói chuyện” – Frida vừa nói vừa kéo tay mình vào trong phòng, sau khi đã đuổi khéo hết mọi người ra ngoài – “Các cậu cứ đi trước đi. Mình đứng buôn chuyện với chị Nik một tẹo đã”.
Nik cơ đấy! Hay ghê! Đảm bảo sau hôm này con bé sẽ có ối chuyện để huênh hoang với đám bạn của nó.
Cũng may ngoài mình và mấy đứa đó ra thì trong phòng vệ sinh không có ai. Nhưng Frida cũng đi kiểm tra lại từng buồng cho chắc ăn.
“Sao chị có thể bỏ đi như thế ngày hôm qua?” – Frida nghiêm giọng hỏi, giờ thì không còn đám bạn xung quanh nữa nó cũng chẳng buồn phải giữ lịch sự lịch xiếc gì nữa – “Mẹ và em rất lo cho chị. Và chị thậm chí chẳng buồn nghe điện thoại của mẹ và em gì cả”.
Mình chỉ chớp mắt nhìn Fida, không nói gì. Mới sáng sớm ra đã om sòm thế này ai mà chịu nổi chứ. Cả đêm qua đã không được ngủ, sáng giờ cũng chưa được ngụm cà phê nào (mặc dù mình biết bụng dạ của Nikki không cho phép dùng nhiều cà phê hay các chất kích thích tương tự khác). Nhưng một cốc một ngày thì vẫn OK.
“Chị đã có một ngày cực kỳ tồi tệ” – mình phân trần. Nghe lý do này có vẻ hơi chung chung nhưng quả thật đó là điều tốt nhất mình có thể nghĩ ra lúc này.
“Và chị lại còn bỏ lại cả một túi quà lớn cho mọi người nữa chứ!” – Frida nói tiếp – “Rồi bỏ đi không nói tiếng nào”.
“Những món quà đó là để cho mọi người mở ra đêm giao thừa ở nhà bà mà” – mình không muốn nhớ lại những kỷ niệm cả gia đình vui vẻ mở quà bên nhau mỗi khi tới nghỉ Đông ở Florida. Bởi mình sẽ không bao giờ còn được tham gia vào những bữa tiệc gia đình như vậy
“Em biết” – Frida nói – “Chị thật là chu đáo…”.
Mình biết thừa con nhóc đã lắc thử cái hộp quà màu xanh mà mình đặc biệt dành cho nó và đoán được bên trong là cái gì… Đây là món quà không chỉ Frida, mà tất cả đám bạn của nó ở Tribeca Alternative đều ao ước nhưng không phải bố mẹ nào cũng đáp ứng nổi… Một đôi khuyên tai nạm kim cương cực kỳ tinh xảo.
“Nghe này” – tự dưng mình thấy thất vọng tràn trề khi nghĩ tới cảnh không được chứng kiến khuôn mặt rạng rỡ của Frida khi mở gói quà trên – “chị phải đi đây. Chuông sắp reo rồi và chị còn chưa tới chỗ tủ để đồ nữa”.
“Không” – Frida giật vội lấy tay mình. Ơn Chúa, lần này không phải là tay đang cầm ly trà nóng – “Nikki, mẹ, bố và em đã nói chuyện. Đó là lý do tại sao cả nhà gọi cho chị suốt ngày hôm qua. Mẹ không hề ngờ là chị lại buồn như vậy khi biết không thể tới nghỉ Đông ở nhà bà. Mẹ cứ nghĩ là đợt đó chị sẽ bay sang mấy nơi hoa lệ kiểu như Paris hay London gì đó và không muốn…”.
“Chị phải đi thật đây” – mình thật không muốn nghe thêm một câu nào nữa. Frida có lẽ sắp sửa sẽ nói mấy câu an ủi kiểu như cả nhà sẽ tổ chức một bữa Christmas-Hanukkah sớm cho mình trước khi ba người họ bay sang với bà ở Florida, bỏ lại mình trơ trọi với mấy gói quà và một cuốn Câu chuyện Giáng sinh nào đó để đọc giết thời gian.
Nhưng mọi thứ sẽ vẫn không giống được như ngày xưa khi không có bè, bãi biển và mấy cái bánh khô như ngói của bà (mặc dù với cơ thể mới này dù có muốn mình cũng không thể ăn được).
“… nhưng giờ cả nhà biết chị sẽ ở lại trong thành phố… nên kế hoạch sẽ có chút thay đổi” – Frida nói tiếp – “Năm nay nhà mình sẽ không đi Florida nữa. Cả nhà sẽ ở lại New York và bà cũng đã đồng ý sẽ bay đến đây. Vì thế chị hoàn toàn có thể tham dự cùng mọi người. Em sẽ nói chị là một người bạn ở trường”.
“Frida” – mình không muốn nghe nữa.
“Thôi mà, chị Emm… Em biết, mọi chuyện sẽ không thể trở lại như xưa nhưng chắc chắn sẽ ổn thôi mà. Bà đã rất vui vẻ khi mẹ mời bà lên nhà mình chơi mùa Đông năm nay. Chị cũng biết mời được bà tới một nơi rét như thế này đầu phải dễ…”
“Frida!”
Frida nhảy dựng lên, không hiểu do tiếng chuông hay do tiếng quát của mình. Nhưng nói chung là sau đó con bé đã chịu im lặng nghe mình nói.
“Chúng ta sẽ muộn giờ học mất. Chuyện này có gì sẽ nói tiếp sau, OK?”
“OK” – Frida xịu mặt xuống – “Nhưng… em cứ tưởng là chị sẽ vui mừng khi nghe thấy tin này cơ đấy. Em thậm chí đã không tham dự buổi cắm trại của đội cổ vũ, chỉ để ở lại trong thành phố cùng với cả nhà và chị”.
Đột nhiên mình không còn muốn uống trà hay cà phê hay bất cứ thứ gì nữa. Mình ném thẳng cốc nước trên tay mình vào cái thùng rác bên cạnh và lao thẳng ra khỏi phòng vệ sinh nữ.
“Điều đó không hề khiến cho chị vui mừng một tẹo nào, Frida ạ” – mình bực bội nói, Frida lẽo đẽo chạy theo đằng sau – “Chị muốn em làm điều mà em muốn, chứ không phải điều em nghĩ là chị muốn”.
“Nhưng em đang làm điều mà em muốn thật mà” – Frida nói – “Em thực sự muốn tham dự bữa tiệc cuối năm của chị”.
Mình đứng khựng lại, quay ngoắt ra đằng sau nhìn thẳng vào mặt Frida, mặc cho mọi người xung quanh vẫn đang hối hả chạy vào lớp, trước khi bị đội sao đỏ ghi tên.
“Này” – mình nghiêm giọng – “Em từ bỏ chuyến đi tới Florida chỉ vì muốn đến tham dự tiệc của Lulu sao?” – hóa ra đây mới thực sự là lý do chính của việc làm hy sinh cao cả kia. Frida trước giờ vẫn luôn bị ám ảnh bởi ánh hào quang và những thứ hào nhoáng. Nó sẵn sàng làm mọi thứ miễn sao có thể tiếp cận được với người nổi tiếng…
Khuôn mặt đỏ bừng của Frida chứng tỏ suy nghĩ của mình là đúng, mặc dù con nhóc vẫn cứ chối đây đẩy: “Không, không hẳn”.
Mình giờ hai tay lên trời ngao ngán, sau đó quay lưng đi thẳng. Không còn gì để nói nữa rồi!
“Gì chứ?” – Frida vẫn cứ bám theo mình nhằng nhẵng – “Em tưởng là chị sẽ vui cơ đấy! Hôm qua trông chị buồn như vậy! Giờ chị đã có bố mẹ và em để sum vầy…”.
“Thật không còn lời nào để nói với em nữa, Frida ạ” – mình nói – “Hôm qua chị bất chấp thời tiết giá rét như thế để về nhà nói vài lời với mgiùm cho em… Tất cả chỉ vì thấy em quá tha thiết với cái trại kia. Và giờ khi thấy có lời đề nghị hấp dẫn hơn em quay ngoắt 180 độ, liệng nó không thương tiếc. Chuyện gì xảy ra với cái mà em gọi là tinh thần đồng đội của em thế? Chảng phải em nói mình là một phần không thể thiếu của toàn đội đó sao?”.
Frida le te chạy theo mình, miệng mở ra chực thanh minh nhưng không thanh minh nổi lên đành ngậm lại… Không khác gì con cá vàng trong bể cá nhà mình. Giờ nó có nói gì cũng không biện mình nổi cho cái hành động vô trách nhiệm đó của mình.
“Em nghĩ mình đang ban ơn cho chị khi quyết định từ bỏ buổi cắm trại kia” – mình được thể nói tiếp – “Nhưng thực ra em không hề làm chuyện đó vì chị. Bởi vì chính em mới là người hưởng lợi từ cái mà em gọi là hy-sinh-vì-chị này. Nhưng em biết gì không, Free? Có những thứ còn quan trọng hơn sự hào nhoáng của mấy bữa tiệc xa hoa kia nhiều. Ví dụ như được sát cánh cùng những đồng đội của mình. Em có bao giờ nghĩ xem họ sẽ cảm thấy thế nào khi phát hiện ra em đã bỏ rơi mọi người chỉ vì muốn tiệc tùng với những người như Nikki Howard và Lulu Collins không?”.
Đến phòng học của mình rồi. Trước khi với tay mở cửa ra vào mình còn quay lại lừ mắt nhìn Frida thêm một lần nữa. Hai mắt nó đang chan chứa những giọt nước mắt đầy uất ức và giận dữ.
“Em đã nghĩ rằng mình làm như vậy là vì chị gái mình” – con bé nói.
“Hừm, em chỉ nhớ ra mình có một người chị khi em cầm thứ gì đó, ví dụ như cần có người về phe với mình để chống lại mẹ, hoặc cần có người mua cho em một đôi khuyên tai nạm kim cương, hay cần một tấn thiệp nời dự bữa tiệc giao thừa lớn nhất trong năm mà nhân tiện đây chị cũng xin nói luôn rằng em sẽ không được mời”.
Nói rồi mình đẩy cửa bước vào trong lớp, đúng lúc tiếng thầy Greer từ bên trong vọng ra: “Này, em Howard! Rút cuộc em có định vào học không hay định đứng ngoài hành lang tán gẫu cả buổi thế?”.
“Em xin lỗi” – mình lí nhí cúi đầu về chỗ ngồi của mình.
… ngay trước mặt Christopher.
Ôi Chúa ơi, ngày hôm nay như thế vẫn chưa đủ tra tấn với mình hay sao???