Airhead 2

“Mớ hỗn độn?” – Christopher tiến lên một bước. Mình buộc phải nhìn thẳng vào mặt cậu ấy, dù không muốn một chút nào. Cơn thịnh nộ của cậu ấy lúc này chỉ thiếu điều muốn giết ai đó thôi. Ánh mắt cậu ấy vừa giận dữ nhưng vẫn xen lẫn chút bi thương – “Anh gọi chuyện này là một mớ hỗn độn sao? Bố anh đã cố tình hại chết một cô gái và lấy não của một cô gái khác ghép vào cơ thể của cô ta, và giờ anh gọi đó là một mớ hỗn độn sao?”.
Brandon chẳng buồn chấp Christopher, thủng thẳng nói: “Nghe này anh bạn, tôi đang cố gắng làm hết sức có thể, OK? Tôi chẳng phải đang cố gắng đưa họ tới một nơi an toàn và giúp cho vị bác sĩ này không bị mất việc… và mất mạng đó sao? Từ từ từng bước một đã, OK? Hãy sống thử với một người cha như Robert Stark đi rồi cậu sẽ hiểu. Không dễ dàng một tẹo nào đâu”.
“Cậu không định đi cùng thằng hề này đấy chứ hả, Emm?” – Christopher giận tím tái mặt mày quay sang hỏi mình.
“Ừm” – mình phải làm sao đây? Trong khi ái tim mình đang vỡ ra thành ăm mảnh, bộ não của mình vẫn tiếp tục hoạt động hết công suất. Có thể… có thể có cách để thoát khỏi chuyện này nếu tất cả mọi người cùng giả đò làm theo ý của Brandon. Kể cả Christopher – “Chúng ta có nhất thiết phải bàn về chuyện này bây giờ không?”.
“Có” – giọng Christopher lạnh như băng – “Ngay lập tức thì càng tốt”.
“Tôi nghĩ anh đã nghe cô ấy nói” – Brandon nói, giọng cũng lạnh không kém – “Cô ấy đã nói không phải bây giờ mà”.
Lulu mặt mày tái mét, vội đứng dậy can: “Thế còn đồ của anh Steven và Nikki, à ý em là Emm? Chúng vẫn đang ở nhà của tụi em ở Manhattan”
“Không sao” – anh Steven nói – “Anh có thể mua đồ mới”.
“Em sẽ gửi đồ đến cho anh” – Lulu nói, nhưng anh Steven không mấy chú tâm tới cậu ấy bởi còn đang bận dò xét Brandon.
“Họ có thể lần theo kiện hàng” – Christopher nhấm nhẳng nói – “Emm, mình thực sự cần nói chuyện với cậu”.
“Sau này còn ối thời gian để nói” – Brandon vừa nói vừa bước ra chỗ cửa sổ, hé mắt nhìn qua tấm rèm – “sau khi tụi này đã đưa nhà Howards tới nơi an toàn. Giờ việc quan ọng là làm sao nhanh chóng rời khỏi đây ước khi bố tôi hay người của ông ta tới”.
Lulu hoảng hốt hỏi: “Chuyện đó có thể xảy ra sao? Họ biết chúng ta ở đấy á?”
“Có thiết bị định vị gắn ên tất cả xe limo của tập đoàn Stark” – Brandon tỉnh bơ đáp – “Nếu tài xế cua tôi thông báo mất xe, mà tôi nghĩ là anh ta đã làm rồi…”
Anh Steven gầm lên một câu chửi thề. Mình giơ tay ôm mặt, bọn mình đã quá chủ quan, không nghĩ tới tình huống đó.
“Ôi, đừng lo” – Brandon vội ấn an khi thấy nét mặt hoảng hốt của mọi người – “Tôi đã gọi báo với họ là tôi không sao rồi. Nhưng tôi dám chắc nếu chú ý một chút họ sẽ phải đặt c hỏi tôi làm gì ở nhà một bác sĩ phẫu thuật của khoa Thần kinh và Ngoại thần kinh của bệnh viện Stark vào giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này”.

Bác sĩ Fong mặt ông thiểu não hơn bao giờ hết. Tội nghiệp, xét cho cùng bác ý cũng chỉ muốn làm việc tốt thôi.
Bọn mình cũng vậy.
“Ố” – Brandon vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ – “Taxi đến rồi kìa”.
Mình nhìn thấy Lulu đứng bật dậy lao tới ôm chầm lấy anh Steven, khiến cho cái mũ tài xế ên đầu cậu ấy rớt cả xuống đất. Anh Steven quả cũng có hơi bất ngờ một chút nhưng không hề tỏ ra khó chịu, tay anh ấy cũng vòng qua ôm lấy Lulu. Vài giây sau, anh ấy gỡ tay Lulu ra và nói: “Đến lúc phải đi rồi, Lulu”.
“Em không kiềm chế nổi lòng mình” – mình đứng khá gần nên nghe được lời thì thầm của cô bạn thân với anh ai của Nikki – “Em sẽ rất nhớ anh. Hứa với em là anh sẽ gọi cho em nhé. Tất nhiên nếu an toàn”.
“Anh sẽ cố” – anh Steven ả lời, cúi xuống dùng ngón tay cái lau nước mắt cho Lulu – “Em hãy tự chăm sóc mình”.
Lulu bật cười ong nước mắt, ngần ngừ buông tay anh Steven.
Sau đó cậu ấy quay sang mình, hai mắt đỏ hoe: “Nikki, cậu có chắc là cậu sẽ không sao không?”
“Không” – mình mỉm cười âu yếm nhìn cô bạn thân.
“Nhưng… cậu đi với họ thật đấy à? Tại sao?” – Lulu hỏi – “Thế còn… Frida?”
“Mình không thể nói cho cậu biết tại sao” – mình thở dài nói. Tất nhiên mình không thể nói với cậu ấy rằng gã con ai của nhà tỷ phú Stark ép mình làm chuyện đó – “Và cậu cũng đừng kể cho Frida nghe nhé. Cậu biết chuyện này không thể lọt ra ngoài căn phòng này được. Sự việc lần này vô cùng nghiêm ọng. Rất nhiều mạng sống đang bị đe dọa. Mình sẽ chỉ nói với Frida rằng mình đi nghỉ Đông với…” – mình nhìn qua Brandon, người đang chăm chú theo dõi đoạn hội thoại giữa mình và Lulu, khẽ nhếch môi cười – “… bạn ai của mình”.
“Bạn ai của cậu á? Thế còn…” – Lulu vội quay qua nhìn Christopher.
nh kéo sát Lulu vào ôm chặt lấy cậu ấy: “Mình biết” – mình đau khổ thì thầm, qua vai cậu ấy, mình buồn bã nhìn Christopher, nét mặt lúc này không một chút biểu cảm – “Hãy chăm sóc cho cậu ấy” – mình nói với Christopher, ý muốn ám chỉ Lulu.
Cậu ấy gật đầu.
Ngay khi ấy Nikki và mẹ cô ấy cùng mấy con chó lục đục từ ên gác đi xuống.

“Mọi thứ sẵn sàng rồi” – Bác Howard thông báo. Giờ bác ý đã thay đồ, ang điểm và cột lại tóc. Trông bác ý giờ giống y như những bức ảnh mà anh Steven đã gửi cho các tòa soạn báo và đài uyền hình. Mình đã hiểu Nikki được thừa hưởng vẻ đẹp đó từ ai.
Trong khi đó Nikki vẫn chưa chải chuốt xong. Một nửa đầu tóc vẫn chưa là thẳng hết. Cô ta có vẻ bực bội vì bị giục giã như thế này. Cô ta thậm chí vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ.
“Tốt” – Brandon mở cửa lùa mọi người ra, mặc kệ cho Nikki la oai oái vì còn đang chải mascara dở – “Chúng ta đi thôi”.
Mình lầm lũi cúi đầu đi ra ngoài, không dám nhìn thẳng vào mặt Christopher. Mình không muốn phải ả lời các câu hỏi của cậu ấy… nhất là khi với Brandon kè kè bên cạnh thế này mình sẽ không thể nói gì khác ngoài những lời nói dối.
Hơn nữa mình cũng không muốn phải nói lời tạm biệt. Nhất là khi sau ngần ấy thời gian cuối cùng mình đã hiểu được tình cảm của cậu ấy dành cho mình.
Nhưng mình đã lầm. Ngay khi mình chuẩn bị theo chân Nikki chui vào ong xe limo, một bàn tay lạnh giá nắm lấy cổ tay mình và giọng của Christopher vang lên: “Emm ơi”.
Mình nhắm chặt mắt lại ước khi quay mặt lại đối diện với Christopher. Mình nhắm chặt mặt lại cầu nguyện xin Chúa ban cho mình một chút can đảm. Và khi mình mở mắt ra, mình thấy Brandon đang đứng ở phía bên kia của xe limo, nhìn thẳng vào mặt mình, mỉm cười: “Anh nghĩ cậu bạn của em có chuyện muốn nói với em đấy”.
Khốn khiếp! Sao mình ghét anh ta thế không biết! Đời mình chưa bao giờ ghét ai đến như thế.
Và mình thề rằng khi tất cả những chuyện này qua đi – nếu thực sự có ngày đó – mình sẽ tìm mọi cách ả thù lại anh ta, cũng giống như cái cách anh ta đang muốn ả thù bố mình
Mình quay lưng lại đối diện với Christopher. Hai má cậu ấy ửng đỏ vì lạnh, nhưng hai mắt cậu ấy nhìn mình như muốn bốc hỏa.
“Emm, cậu đang làm gì thế?” – cậu ấy hỏi – “Tại sao cậu lại đi với họ?”
“Mình phải làm thế” – mình lảng đi nhìn ra chỗ khác, bởi mình không đủ can đảm để nhìn vào mắt Christopher.
“Tại sao? Họ sẽ không sao cả. Có anh Steven rồi mà”.
“Bởi vì” – mình nhìn xa xăm – “Brandon đề nghị mình cùng đi”.

“Brandon đề nghị cậu?” – Christopher cao giọng – “Ai thèm quan tâm Brandon Stark muốn gì chứ?”
“Ừm, tôi nghĩ là cô ấy có đấy” – Brandon từ đằng xa chen vào – “Nói với cậu ấy đi, Emm”.
“Nói với mình cái gì?” – Christopher hỏi.
“Nói với cậu ấy đi” – Brandon nhấn mạnh từng chữ – “Về chúng ta”.
“Chúng ta” – Christopher nhắc lại đầy sửng sốt. Mình cúi gầm mặt xuống, không dám ngẩng lên nhìn cậu ấy – “Giữa cậu và Brandon có cái gọi là chúng ta hay sao? Từ khi nào thế?”
Mình biết mình phải làm gì. Brandon đã nói rất rõ khi nãy ong nhà bác sỹ Fong rồi. Mình không còn sự lựa chọn nào khác. Mình phải làm điều này bởi từ giờ gia đình Howard là gia đình của mình và mình phải bảo vệ cho họ, cũng như bảo vệ bố mẹ ruột của mình. Gia đình không có nghĩa chỉ là những người đã sinh ra và nuôi nấng mình. Gia đình không có nghĩa chỉ là những người có chung dòng máu với mình.
Gia đình là những người cần tới bạn. Gia đình là những người bị mất tất cả ong khi bạn có đầy đủ mọi thứ.
Bạn cần phải làm cái gì đó để giúp đỡ họ, cho dù làm như vậy sẽ làm tan nát ái tim của bạn.
Hơn nữa mình hoàn toàn có thể tìm ra thông tin mà Nikki biết, trước khi Brandon biết và dùng thông tin đó chống lại anh ta và thoát ra khỏi vụ này, lật ngược thế cờ và giành lại Christopher.
Nhưng để tới lúc đó… mình cần phải tham gia vào cuộc chơi này.
“Mình đã hẹn hò với anh ấy được một thời gian rồi” – mình nói với Christopher. Từng lời nói của mình không khác gì một nhát dao găm thẳng vào ngực – “Mình đã cố nói với cậu điều này” – mình ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu ấy – “Ý mình là, khi xưa lúc mình còn sống, nếu cậu chịu thổ lộ với mình có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng cậu đã đợi quá lâu – cậu đã đợi tới khi mình là một người khác. Tới khi mình đã yêu người khác”.
Mình cũng không hiểu mình lấy đâu ra những lời này, chỉ biết rằng nó không phải vì Brandon, mà nó là cảm xúc thật của mình. Và những giọt nước mắt đang rơi lã chã ên má mình lúc này đây cũng hoàn toàn là thật.
“Cậu đang nói gì thế?” – giọng Christopher lạc hẳn đi.
“Mình thà rằng cậu cứ thích mình khi mình là Emm ước đấy” – mình nhẫn tâm nói tiếp – “Nhưng cậu đã không làm vậy. Và giờ thì đã quá muộn”.
Mình có thể nhận ra từng lời nói của mình, nếu như đối với mình giống như những nhát dao đâm thẳng vào tim thì đối với Christopher, nó không khác nào những cú đấm vào mặt. Hai má cậu ấy đã không còn ửng đỏ vì lạnh, thay vào đó, nó tái nhợt đi như những đụn tuyết quanh chỗ bọn mình đang đứng.
“Vì thế” – mình cũng không biết tại sao mình có thể tiếp tục như thế này. Có lẽ bởi vì bức ảnh đó. Bức ảnh của mình mà cậu ấy giữ ong phòng ngủ bấy lâu nay. Mình không sao có thể xóa nó ra khỏi đầu được. Không thể tin nổi cậu ấy giữ nó suốt thời gian qua. Không thể tin nổi cậu ấy đã yêu mình bao năm qua, cũng giống như mình. Và giờ mình phải khiến cậu ấy ngừng yêu mình bởi vì mình không muốn Christopher làm điều gì dại dột có thể khiến bản thân bị thương – “giờ mình với anh Brandon rồi. Mình… mình yêu anh Brandon. Và mình sẽ đi với anh ấy. Vậy nên… tạm biệt. Tạm biệt, Christopher”.
Nói rồi mình chui thẳng vào ong xe limo ước khi Christopher kịp nói thêm lời nào nữa – và ước khi mình không kiềm chế được quay đầu lại nhìn cậu ấy một lần nữa. “Con yêu, con không sao chứ?” – Bác Howard quay sang nhìn mình đầy lo lắng, Cosabella nhảy lên lòng dụi dụi đầu vào tay mình.

“Cháu không sao” – mình đưa tay gạt nước mắt – “Cháu xin lỗi
“Chúa ơi” – Nikki vẫn đang tiếp tục bận rộn với cái bút chải mascara – “Mọi người cứ nói tôi là người xấu đi”.
Mình vẫn dấm dứt khóc không thành lời. Ở phía ên, chỗ ghế tài xế, anh Steven chỉnh lại gương chiếu hậu nhìn mình. Anh ấy nhìn mình… nhưng không nói lời nào. Chỉ nhìn thôi. Như thể bọn mình có chung một điều bí mật.
Nhưng là bí mật gì thì mình cũng không rõ nữa.
Nhưng mình biết, ận chiến đã bắt đầu và mình có đồng minh là Steven Howard.
Mình luôn biết anh ấy sẽ ủng hộ mình và giờ mình cần tìm cách kể cho anh ấy biết chuyện gì đang xảy ra… ước khi quá muộn.
“Tốt rồi” – Brandon hân hoan chui vào xe – “Mọi người xong cả rồi chứ?” – rồi với tay đóng sập cửa lại. Mình có cảm tưởng như đó là tiếng đóng sập của mọi hy vọng, mọi ước mơ của mình.
“Ôi” – Nikki hí hửng thốt lên – “Mình nhớ mấy cái xe limo quá đi”.
“Có ai muốn uống chút sâm-panh không?” – Brandon mở tủ lạnh rút ra một chai – “Ôi, xin lỗi, anh thì không, Steven. Nhưng khi nào tới nơi thì anh tha hồ muốn uống bao nhiêu cũng được. Anh biết đường tới sân bay Teterboro chứ? À không, chắc là không. Để tôi chỉ cho anh. Tốt nhất không nên dùng GPS ên xe, chúng ta đang muốn giữ bí mật về chuyến đi này mà…”
Nói rồi anh ta bò lên phía ước để chỉ đường cho anh Steven.
Xe limo bắt đầu chuyển bánh, mình quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mình nhìn thấy bác sĩ Fong quay lưng đóng cửa lại, hành ình dài của bác sĩ cuối cùng đã kết thúc.
Mình nhìn thấy Lulu đang đứng đợi bên chiếc taxi, gió thổi khiến cái váy đen của cậu ấy căng phồng lên như một quả chuông.
Và mình nhìn thấy Christopher, vẫn đứng ơ ra ở chỗ mà mình đã bỏ đi, nhìn theo xe – nhìn theo mình. Càng lúc cậu ấy ông càng nhỏ dần đi, cho tới khi biến mất hoàn toàn ong ánh sáng nhập nhoạng của bình minh.
Mình nhìn theo cậu ấy cho tới khi không còn nhìn thấy gì nữa, bởi dòng nước mắt đang rơi lã chã, ướt đẫm ên k mình…
(Hết tập 2)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận