Và từ từ hai người chìm dần vào giấc ngủ, không có biên giới, không có xung đột, chỉ có sự gắn bó và thân thiết của hai người bạn….rất thân! Liệu tình cảm đó có dừng lại ở mức ấy?!
31/ NƯỚC MẮT…
Zak…và Mây đã chứng kiến tất cả…cảnh tượng ấy…cái ôm ấy…
Và Zak…vụt chạy…bỏ lại tiếng gọi chới với từ phía sau của Mây:
- Kìa! Zak! Zak! Cậu bỏ chạy đi đâu thế?
Tiếp sau tiếng gọi của Mây là cái quay đầu đột ngột của Sam. Và dường như đã hiểu ra mọi chuyện, Sam đẩy Đại ra và đuổi theo Zak…Cuối cùng thì cái ôm cũng không được trọn vẹn…
Zak chạy rất nhanh, tâm trí rối bời…cậu ta cũng không biết là mình đang nghĩ gì…chỉ biết là thấy rất đau, rất đau, đau ở một chỗ nào đó trong cơ thể mình…Cơn đau đó không dữ dội như lúc Zak gồng mình với những dòng điện, nhưng nó âm ỉ khiến Zak khó chịu vô cùng…Chưa bao giờ Zak thấy cơ thể mình rã rời như thế. Nó bây giờ giống như một cái máy đã quá hạn sử dụng…
- Zak! Đứng lại không hả? Cậu làm gì mà chạy nhanh thế???
Tiếng gọi của Sam làm Zak càng căng thẳng hơn. Zak sợ thấy Sam lúc này! Và rồi lại tiếp tục chạy!
Chạy một đoạn dài…
Và Zak thấy biển hiện ra trước mắt mình, một bãi cát dài cùng những con sóng đêm vỗ vào bờ nghe đến nao lòng….
Không thể chạy được nữa…
Zak ngồi gục xuống….
Sam thở dốc khi phải đuổi theo Zak một khoảng quá xa…
Dồn sức, Sam thều thào hỏi Zak:
- Cậu bị làm sao thế hả Zak? Có biết là tôi lo cho cậu lắm không hả?
- Cậu thôi đi! Cậu là đồ giả dối! Con người toàn là một đồ giả dối!
- Cậu nói cái gì????
- Chẳng phải cậu đã lừa tớ, để tớ lại với Mây để cậu được tự do tự tại với người yêu của cậu sao?
- …..
- Cậu làm tớ đau lắm….
Và rồi…thứ cảm xúc mới đã thành hình trong Zak…nỗi buồn…và có cả…nước mắt!
Zak đã khóc sau khi phát ra câu nói ấy…Từng giọt nhỏ thôi, nhưng cứ trào ra ở khóe mắt nhiễm gió biển. Zak thấy mắt mình cay điếng…..
Và Sam cũng vậy, vì mắt Sam cũng đã ngấn lệ tự lúc nào…
Sóng biển, căng từng đợt và dội ầm gào thét…gió cũng đầy thêm trên nền trời lạnh vắng…
- Zak à, tớ xin lỗi cậu…nhưng tớ với Đại không phải như cậu nghĩ đâu…chúng tớ chỉ là…
- Cậu im đi! Lại định lừa dối tớ thêm nữa sao? Tất cả những gì tớ chứng kiến còn chưa đủ hay sao?
- Đó chỉ là một hiểu lầm mà thôi! Thật ra…ngày mai Đại phải đi rồi…nên tớ…tớ mới đi chơi cùng cậu ấy….Và cậu ấy ôm tớ, bảo tớ đừng buông ra…Là bạn bè, lúc cậu ấy cần tớ như thế, chẳng lẽ tớ lại bỏ mặc sao? Cậu có hiểu không?
- Tớ xin lỗi, nhưng tớ không phải là con người như các cậu, tớ không hiểu những chuyện phức tạp đó, tớ chỉ biết là cậu đã lừa dối tớ, và tớ rất buồn…
- Zak à! Cậu đã biết buồn, cậu đã biết khóc rồi!!! Tớ vui quá!!!
- Cái gì? Tớ khóc, tớ buồn mà cậu vui sao?
- Không…ý tớ là, cậu đã có thêm cảm xúc mới của con người rồi…
Và Zak ngẫm lại, thấy đúng là như thế thật, bằng chứng là giọt nước mắt vẫn còn nằm lại trên khóe mi…
Sam tiến tới, đặt tay lên mắt Zak
- Cậu định làm gì?
- Yên nào, để tớ lau nước mắt cho cậu, xem thử nước mắt của người ngoài hành tinh có khác gì với nước mắt của con người không.
Và khi tay Sam đặt lên khóe mắt Zak, cậu nhìn cô một cách âu yếm. Sam đáp lại bằng một cái nhìn cũng trìu mến, thiết tha…
Bỗng, trước biển mênh mang, lạnh ngắt, cả Zak và Sam thấy lòng mình ấm áp lạ thường… Phải chăng là ngọn lửa của yêu thương đã được nhen nhóm? Phải chăng hơi ấm tình người đã được thắp lên, sưởi ấm hai tâm hồn lạnh vắng trước biển…
Và rồi, chính cái giây phút Zak và Sam cảm nhận được hơi ấm đang ngập đầy trong lòng ấy đã mở ra không biết bao nhiêu câu chuyện sau này…vui có, buồn có, hạnh phúc cũng có và cũng không thiếu những đau thương…..
32/ SỰ HOẢNG LOẠN CỦA SU
Sam dìu Zak về nhà, có lẽ vì cái lạnh của biển và cả cái đau trong lòng nên Zak hơi mệt. Thật ra thì Sam có thể chạm vào người Zak được vì sự tiếp xúc ở phía ngoài da không tạo ra những dòng điện truyền vào Sam, nhưng Zak lại không thể dùng bàn tay của mình để chạm vào Sam, vì điều đó sẽ gây đau đớn cho cô bé. ( Lực điện mạnh nhất của Zak nằm ở cổ tay và bàn tay!)
Đặt Zak nằm xuống giường, Sam cũng ngồi cạnh bên ngơi nghỉ. Cô bé cũng cảm thấy mệt mỏi, tranh thủ ngắm nhìn gương mặt của Zak lúc này, nhớ lại nụ cười hiền, nhớ lại cả giọt nước mắt lăn dài trên má Zak lúc nãy, Sam lại thấy vui trong lòng. Zak nằm trước mặt Sam bây giờ đã thật sự là người rồi! Đã biết vui thì cười, biết buồn thì khóc, biết giận hờn, biết trách móc…Cô khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt đẹp tựa thiên thần của Zak, cảm thấy nó ấm và đáng yêu vô cùng, rồi nhẹ đặt một nụ hôn lên trán Zak…
- Chúc cậu ngủ ngon! :*
Sam thấy tim mình nao nao…
Vừa định bước về phòng, Sam nghe thấy tiếng khóc thút thít từ phòng Su phát ra. Gõ cửa bước vào, Sam thấy Su ôm mặt khóc nức nở, nước mắt làm ướt đầm cả một khoảng gối…
- Su! Em bị làm sao thế? Em đau ở đâu à? Để chị gọi bác sĩ nhé!
- Tôi không cần!!! Chị đi ra ngay cho tôi, biến ra ngay lập tức!!!!
Và sự thật thì Sam chưa bao giờ thấy em gái nổi nóng với mình như thế trước đây!
- Su à? Em giận chị chuyện gì sao? Có gì thì em phải nói chị mới biết được chứ?
- Tôi nói chị đi ra, tôi không muốn nhìn thấy mặt chị nữa!!!
Và rồi Sam cũng lẳng lặng kéo cửa đi ra, trong lòng đầy những nghi vấn, tại sao một đứa lạc quan và vui vẻ như Su lại có lúc khó hiểu như thế này?!
….
Su đã như thế suốt một tuần nay, không đi học, không chịu tiếp xúc với bất kì ai và đôi khi lại hét toáng lên như thể nhìn thấy một cái gì đấy khủng khiếp lắm. Sam đã rất lo và báo cho bố. Nhưng bố đi công tác vẫn chưa về và một mình cô phải xoay xở.
Nhưng đến cả bác sĩ cũng bị Su tống ra ngoài, chậc, hết cách thật rồi!
- Tớ buồn quá!_Sam than thở.
- Không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng, tớ nghĩ Su sẽ trở lại bình thường ngay thôi.
- Không đâu, con bé đã hơn một tuần nay như thế rồi, cậu có cách nào giúp tớ không Zak? Hay là…
- Là gì?
- Cậu vào an ủi con bé giúp tớ! Biết đâu thấy cậu nó lại muốn nói chuyện cũng nên, chẳng phải lúc cậu mới đến, nó đã rất vui đấy sao?
- Nhưng tớ…tớ chỉ quen nói chuyện với một mình cậu thôi, nói chuyện với Su tớ không quen, lại không biết cách an ủi…
- Không sao, cậu cứ thật bình tĩnh, lắng nghe những gì nó nói và cho nó mượn bờ vai lúc nó cần. Zak à! Cậu giúp tớ nhé!
- …Ừm, để tớ thử xem sao…
….
Su đã không đuổi Zak ra, và Zak đã ở lại trong đó, khá lâu. Sam cũng không nghe tiếng Su la hét nữa, cô thầm cảm ơn Zak, “đúng là cậu ta giỏi thật!”.
33/ LỜI ĐE DỌA
Su đã đỡ hơn, nhưng vẫn chưa chịu đến lớp, cho nên hôm nay, chỉ có Zak và Sam đi học. Từ ngày Đại biến mất, đôi lúc Sam thấy hơi buồn, cô nghĩ mình nợ Đại một cái ôm trọn vẹn và cô cũng tiếc ột tình bạn đẹp…Đại đến đột ngột và đi cũng đột ngột, chẳng ai hay biết bất cứ thông tin gì về cậu ta cả…
Gần vào cửa lớp, tên Uy cùng bọn đàn em đã đứng chực sẵn. Kể từ hôm Uy bị Zak làm cho hồn vía bay tá hỏa thì đến nay, hắn có phần nào e dè với Zak hơn, nhưng ngôn ngữ mà hắn phát ra vẫn sặc mùi giang hồ. Bằng chứng là hôm nay, dù thấy có Zak đi bên cạnh Sam thì hắn vẫn vênh váo và buông những lời lẽ không mấy “tốt đẹp”:
- Chào Sam của anh, cưng dạo này trông ốm thế?
Sam ngó lơ, lúc này cũng chẳng rỗi hơi rỗi sức đâu mà đấu khẩu với hắn nữa, thà nhắm mắt làm ngơ cho xong chuyện, nhưng Uy vẫn cứng đầu cứng cổ:
- À, chắc tại lo lắng cho cô em gái của cưng nhiều quá chứ gì?
Nói tới đây thì Sam có muốn cũng không thể làm ngơ được nữa rồi, tại sao hắn lại biết? rốt cuộc thì hắn có nhúng tay vào trong vụ này không? Câu nói của hắn quả thật ẩn chứa những hành động hết sức mờ ám.
- Anh nói thế là có ý gì? Sao anh lại biết chuyện đó?
- Haha, thường thôi cô em à, anh đây không muốn biết thì thôi, chứ đã muốn thì đến size áo lót của cưng anh cũng tìm cho ra, haha.
- Đồ trơ trẽn!
- Haha, cô em càng chửi, anh lại càng thích, cứ cứng đầu thêm như thế một tí nữa đi, rồi cũng sắp đến lúc cưng phải ngoan ngoãn làm con mèo mun của anh thôi, Sam à! Thằng Đại biến rồi, bây giờ cưng là của anh, bye cưng!
- Thằng kia…mày nói gì đấy hả?_Zak đã bắt đầu nổi nóng.
- Há, thằng chó như mày mà cũng dám chõ mũi vào chuyện của tao với Sam à? Tao nói ày biết nhá, tao không sợ mày như lần trước nữa đâu đấy, nhìn đàn em của tao đi rồi câm mồm mà biết điều cư xử với tao, nhá!!!
- Mày…
Khi Zak định vung tay lên và cho tên Uy nếm chút mùi điện giật thì Sam đã kịp cản tay cậu ta lại…
- Đừng! Zak! Đừng phí sức với hạng người này, ta vào lớp thôi!
Tên Uy hầm hầm:
- Được lắm, ở đó mà kiêu căng đi, nay mai thì sẽ biết Vũ Phong Uy này lợi hại tới mức nào! Tụi bây, đi!
……..
- Sao cậu không để tớ cho hắn một phát!
- Cậu điên à? Đây là trường học đấy! Cậu muốn thân phận của cậu bị lộ sao? Tên Uy là một con cáo già, cậu đừng động vào hắn ta mà chuốc thêm rắc rối, tớ đã gặp quá nhiều rắc rối với hắn rồi!
Thấy Sam lo lắng, Zak cũng không yên lòng….
34/ GIẬN
Tan học,
- Zak này!
- Sao cơ?
- Cậu có biết âm nhạc là gì không?
- Tớ không biết.
- Nó là một phần không thể thiếu của con người đấy, và đặc biệt nó là cuộc sống của tớ!
- Thật vậy sao? Nó có kỳ diệu như tình yêu không?
- Còn hơn cả tình yêu ấy chứ, âm nhạc xóa bỏ mọi khoảng cách không gian và thời gian, ngôn ngữ và dân tộc để gắn kết mọi trái tim đồng cảm lại với nhau. Tuy chưa bao giờ gặp mặt nhau nhưng họ có thể hiểu nhau chỉ thông qua một giai điệu, một bài hát! Thật tuyệt phải không?
- Ừm, cậu thích nó đến thế à?
- Tất nhiên rồi, mơ ước của tớ là một ngày nào đó sẽ được một anh chàng ga lăng, tốt bụng, đem chiếc ghita bé xinh đánh một bài hát ngọt ngào và tỏ tình với tớ, hihi, nghe sến quá nhỉ?
Khi mà Sam tủm tỉm che miệng cười thì Zak vẫn nhìn chằm chằm vào Sam như chưa hiểu cô bé đang nói gì…
- Mệt cậu quá! Làm gì mà nhìn tớ dữ vậy? Tớ đùa thôi, chỉ là đùa nên cậu đừng tin nhé!
- ….
- À…tớ có ý này!
- Gì vậy Sam?
- Cậu có muốn đi học ghita với tớ không? Cuối tuần tớ sẽ đi, đi chung nhé!
- Nghe hay đấy! Tớ sẽ đi cùng cậu!
Rồi Sam gắn chiếc headphone còn lại vào tai Zak, hai người đi bộ dưới hàng cây xòa bóng. Tiếng nhạc trong veo cất lên dội vào tai làm Zak hơi bỡ ngỡ. Nhưng càng nghe, Zak lại càng thấy hay và cũng muốn mình được hát…..
Về nhà,
- Anh Zak, vào phòng với Su đi!
Đấy là tiếng gọi của Su khi vừa thấy Zak và Sam về đến nhà. Su thậm chí còn không thèm nhìn mặt Sam đến một lần…Sam vui vì thấy Su đã ổn hơn trước, nhưng lại thấy buồn vì sự xa lánh của Su, và lại còn thấy buồn vì……..
- Anh Zak, tối nay anh ngủ đây với Su nhé!
- Sao lại thế được, anh có phòng của anh, Su có phòng của Su, mỗi người sẽ ngủ ở phòng của mình!
- Nhưng Su sợ lắm anh Zak à, Su sợ mỗi đêm khi giật mình mở mắt mà chỉ thấy có một mình, cô đơn và đáng sợ lắm, anh biết không?
- Nhưng anh…
- Anh đừng từ chối mà….
Nói rồi, Su vồ đến ôm sau lưng Zak, chưa kịp phản xạ thì Zak đã thấy eo mình nằm gọn trong vòng tay Su….
- Anh mà từ chối là Su khóc thật đấy, khóc to lắm đấy….
- Thôi được rồi, Su đừng khóc, tối nay anh sẽ ngủ ở đây, nhưng là dưới sàn, nhé!
- Ôi, Su cám ơn anh! Alien, em yêu anh Phần 9
Và Sam thấy mình như bị bỏ rơi,
- Tên Zak này, đúng là đồ dễ dãi mà, chẳng lẽ có đứa con gái nào rủ ngủ cùng là cũng gật đầu cái rụp thế sao, đúng là có là người trong hành tinh hay là người ngoài hành tinh đi nữa thì bản chất đàn ông con trai các người cũng chẳng thể nào thay đổi!_Sam làu bàu một mình trong phòng.
- Cậu đang làm gì đấy?_là tiếng của Zak.
- Làm gì thì mặc xác tớ, cậu quan tâm làm gì, đi mà chăm sóc cho ai kia đi!
- Ơ cái cậu này, chẳng phải chính cậu đã bảo tớ sang phòng nói chuyện với Su còn gì, sao giờ lại tỏ vẻ bực bội với tớ? Không lẽ, cậu đang…đang…có biểu hiện giống như trong sách nói?
- Biểu hiện cái đầu cậu ấy! Toàn nhảm nhí!
- À, đúng rồi, cậu đang ghen, đang ghen phải không?:)
- Hâm à? Tớ mà thèm, xí.
- Ờ, vậy thì thôi, tối nay tớ sang phòng ngủ cùng Su, cậu đồng ý chứ?_Zak cố tình trêu ngươi ( không ngờ người ngoài hành tinh mà cũng nguy hiểm thật Alien, em yêu anh Phần 9 )
- Cậu đi ra đi! Muốn làm gì thì làm!
Sam ném con gấu bông ra cửa, chỗ Zak đang đứng rồi hậm hực thả mình cái rầm xuống giường. “ Phải rồi, tại mình cả, tại mày cả Sam à, ai bảo mày bảo Zak sang an ủi, gần gũi Su để rồi giờ này mày đi trách người ta, mày đúng là hâm có tổ chức, Sam à!”, vừa nghĩ, Sam vừa cú lên đầu mình mấy cái. Chắc là đau lắm đấy, nhưng mà cô bé chẳng có biểu hiện gì, đúng hơn là tại đang mải mê nghĩ đến chuyện của Zak. Cái hành động này là kì lạ quá thể đáng với Sam từ trước đến giờ, Sam cũng không hiểu sao mình lại hành xử như thế, chỉ biết là khi thấy Zak gần gũi với một ai thì cô bé lại bực mình lên như vậy. Vậy mà lúc trước, còn giới thiệu Zak cho Mây nữa chứ, đúng là dối lòng mà, hì hì.
Và suốt đêm hôm đó, các bạn có biết được bộ dạng của Sam buồn cười như thế nào không? =))
Cô đã chẳng chợp mắt được lấy một lần mà cứ vài phút lại rón rén mở cửa phòng Su rình rập nhất cử nhất động của hai người. Cứ chạy đi, rồi chạy về, “hành trình” kéo dài đến gần sáng…Trong khi Zak và Su đã đánh được một giấc no say ( tất nhiên là Su nằm trên giường, Zak nằm dưới sàn) thì Sam lại…mất ngủ trầm trọng. Bằng chứng là…..
- Sam! Mắt cậu sao thâm thế? Đêm qua không ngủ được à?_Mây lò dò hỏi thăm.
- Ừ, tớ…tớ bị mất ngủ.
- Trời đất, trước giờ cậu có thế đâu, nhớ giữ sức khỏe đấy, không là nhan sắc nó hao mòn đi đấy, hihi.
- Ừm, tớ biết rồi, cám ơn cậu nhé.
Zak ngồi bên tủm tỉm cười.
“ Cười cái đầu cậu ấy, vì ai mà tôi mới ra nông nỗi này chứ!”, Sam cau có nhìn Zak và thầm nghĩ.
“ Tớ biết là cậu vì tớ mà, cậu còn giấu nữa, cậu quan tâm đến tớ, đúng không?”, Zak cũng nhìn Sam và thầm nghĩ.
Họ đọc được suy nghĩ của nhau à?! Siêu ghê =))
……
35/ NGỦ CHUNG
- Sam! Cậu giận tớ chuyện hôm qua sang ngủ phòng Su à?
- Hơ, tớ đâu có rảnh, cậu ngủ ở đâu mặc xác cậu, ngủ trên cây, dưới gầm cầu, trong tủ hay trong nhà vệ sinh cũng chả liên can đến tớ, tớ chả quan tâm!
- Tớ ngủ ở đâu cũng mặc kệ, đúng không?
- Tất nhiên rồi!
Tối đó, tại phòng Sam,
- Cậu ôm gối sang đây làm gì? Nhầm phòng rồi, phòng Su đối diện kia kìa.
- Tối nay, tớ ngủ ở phòng cậu!
- Cậu hâm á?! Tớ đâu có yêu cầu?
- Chẳng phải cậu bảo tớ ngủ ở đâu cũng mặc sao, thế thì tớ ngủ ở đây, trong phòng này, mặc xác tớ!!! =))
- Cậu…cậu…cậu càng ngày càng được lắm đó Zak. Được thôi, nếu thích thì cậu cứ tự nhiên, nằm dưới sàn thì cũng chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới!
- Ai bảo với cậu tớ nằm dưới sàn?
- Hơ? Không lẽ trên giường? Đừng đùa với tớ, không ổn đâu đấy! Tớ mà nổi khùng lên là cậu hết đường sống đấy nhá!
- Tớ không đùa, tớ sẽ nằm trên giường, mặc xác tớ, cậu nằm ở đâu thì…mặc xác cậu. Chúng ta cứ…mặc xác nhau đi, thế nhé!
Sam cứng lưỡi, vò đầu bức tai trông mà tội nghiệp. “Không ngờ có ngày, học trò dám cãi lạ sư phụ, biết thế, đừng dạy cho hắn ta biết quá nhiều thứ, giờ thì hắn “khôn” hơn mình rồi, huhu, đúng là không có cái dại nào bằng cái dại nào =.=!”
Đêm, tình hình lúc này:
Chiếc giường được chia làm hai phần:
Phần bên trái của Zak,
phần bên phải của Sam,
ở giữa là biên giới bằng…gấu bông.
Sam mặc bộ đồ ngủ màu hồng hình Pucca.
“Hôm qua thức trắng đêm mai phục rồi nên đêm hôm nay phải ngủ bù thôi, quyết tâm xóa bỏ quầng thâm trên mắt”, nghĩ vậy, Sam vừa nằm xuống giường là lăn ra ngủ say như chết. Zak thì ngược lại, nằm dưới sàn bên phòng Su dù lạnh nhưng vẫn ngon giấc thì bên này, chăn ấm nệm êm nhưng vẫn không tài nào chợp mắt được. Mắt cậu cứ mở thao láo nhìn trên trần nhà, và được một lúc thì quay sang nhìn Sam.
Lúc Sam ngủ trông đáng yêu đến lạ. Đôi mi rậm dài chốc chốc rẽ rung lên, và khuôn miệng chúm chím lại càng thêm dễ thương. Cô ngủ, hiền như một nàng công chúa. Zak say mê ngắm đến quên cả việc ngủ…Và rồi cái thói ngủ “thẳng dò thẳng cẳng” của Sam đã “phát huy công hiệu” vào lúc này, khi cô nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ thì có thánh Ala cũng không lôi nàng dậy được. Nàng giãy giụa một hồi, đạp chăn văng tung tóe và cái “biên giới gấu bông” trong nháy mắt đã bị nàng “san bằng”. Và tình hình lúc này rất chi là…tình hình! Sam quay người sang ôm vào bụng Zak, chân thì gác lên người Zak, mặt áp sát vào hông Zak. Dù tư thế rất chi là kì lạ, nhưng chắc là rất thoải mái cho nên nàng ta vẫn ngủ say…như chết. Hà hà, chính mình vạch ra ranh giới rồi cũng chính mình xóa bỏ nó, Sam mà tỉnh dậy chắc là xấu hổ đến chín mặt mất
Và rất may là chỉ khoảng mười lăm phút sau, không hiểu là đã gặp ác mộng hay có linh tính mách bảo mà Sam chợt mở mắt, tỉnh như sáo. Và lúc này “hiện trường” đã được phơi bày…….
- Á!!!!!!!
Sam gào lên và nhảy ngay xuống giường:
- Cậu…cậu…tớ…tớ…Tớ có làm gì quá đáng không thế?
- Haiza, giờ tớ mới biết cậu có nhiều tật xấu khi ngủ thế đấy!
- Hả??? Cậu biết những gì? Khai ra mau!!! Không là tớ xử đẹp cậu luôn đó!!!
- À thì đại loại là…ngáy to, nghiến răng, chắp lưỡi, nói mớ, tự nhiên quá xá và còn nhiều cái khác tớ chưa tiện khám phá!
Khỏi phải nói điệu bộ của Sam lúc này như thế nào, “xí hổ quá đi mất, mất hình tượng quá đi mất, trời ơi, chắc mình lấy gối mà đập đầu tự tử cho rồi, biết thể nào cũng thành ra thế này mà, hix”
- Cậu…cậu thấy tớ thế mà không đẩy tớ ra, còn để yên như thế làm gì rồi giờ nói móc tớ, hả??? Cậu muốn hạ thấp danh dự của tớ phải hông? Cậu…cậu đi về phòng đi!!!
Sam giận rồi, dễ giận thật đấy!
- Cậu đang giận tớ đấy à?
- Xí!!! Ai thèm!!!
- Tớ nói đùa thôi…Khi cậu ngủ trông…rất đẹp!
- Xí!!! Lại khen đểu tớ chứ gì? Đây không dễ bị mắc lừa đâu nhá!!!
- Không! Tớ nói thật! Tớ mãi ngắm cậu mà quên cả ngủ đây nè!
Ngại rồi :”>
Sam tỏ vẻ e thẹn (cái này mới giống tiểu thư chứ Alien, em yêu anh Phần 9 ) và nhỏ giọng dần:
- Cậu nói thật chứ?
- Thật mà…cậu cho tớ cái cảm giác đó nhé!
- Cảm giác gì cơ?
- Cảm giác được cậu ôm và gác chân lên người tớ ấy!
Trời đất! Có ai như Zak không? Bị đè nguyên cái chân nặng bỏ xừ mà thích, gặp mình là mình hất bay ra từ lâu rồ.
- Tớ…tớ…
- Cậu sao thế?
- Tớ ngại
- Có gì mà ngại? Cậu với tớ mà ngại à? Mà chẳng nhẽ cậu không định ngủ mà thức tới sáng luôn sao? Tớ cũng chưa ngủ được miếng nào đâu đấy! Giờ thì lại đây nào!
Zak kéo tay Sam lại giường, cậu quên mất là mình vừa làm cô bé đau bởi luồng điện ở cổ tay.
- Tớ xin lỗi! Tớ lại quên mất rồi!
- Không sao đâu! Tớ chịu được mà! Tớ sẽ tập quen với dòng điện đó để cậu có thể nắm tay tớ! Tớ muốn tất cả mọi thứ của cậu đều thật bình thường…!
- Cám ơn cậu, Sam à! Cậu thật tốt với tớ…
- Thôi, đi ngủ nhé, tớ buồn ngủ rồi, cậu ráng mà chịu đựng sức nặng của chân tớ đấy, sáng dậy mà không nhúc nhích được là không được đổ thừa cho tớ đâu, chính cậu bảo tớ làm thế đấy!
- Tớ biết mà, đi ngủ thôi……
Và từ từ hai người chìm dần vào giấc ngủ, không có biên giới, không có xung đột, chỉ có sự gắn bó và thân thiết của hai người bạn….rất thân! Liệu tình cảm đó có dừng lại ở mức ấy?!