"Cậu gần đây có kế hoạch gì phải không?".
Trong phòng họp của CLB bóng rổ chỉ có mình Akashi ở chỗ này, Midorima vừa vào phòng, thấy đội trưởng có vẻ như đang tự hỏi gì đó.
Ánh mắt lia tới trên bàn, từng cọc giấy xếp ngay ngắn.
Có lẽ bởi vì quá bắt mắt, Midorima liếc qua liền thấy rõ.
"Rakuzan", “Yosen”, “Touou”, “Kaijo”, “Shutoku” còn có “Seirin”.
“Shintarou sao?” Akashi không ngẩng đầu lên.
"Đúng lúc tôi có vấn đề muốn hỏi".
Midorima bày tỏ thái độ sẵn sàng lắng nghe.
"Trước khi Ryota gia nhập câu lạc bộ, vị trí đó thuộc về ai?"
"Nếu tớ nhớ không nhầm, là một tiền bối đã tốt nghiệp"
Midorima nghiêm túc trả lời.
Hắn hơi nghi hoặc, sao Akashi lại muốn hỏi điều này?
"Đúng vậy".
Akashi nhìn chằm chằm hai chữ "Seirin", khóe miệng hơi nâng lên.
Lúc này tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cả hai.
Giọng nói của Moimoi truyền tới.
"Akashi-kun, dựa theo yêu cầu của cậu, tớ tìm được một người phù hợp".
Akashi Seijurou là một người có tâm tư kín đáo, có quy tắc.
Nếu đã quyết định làm chuyện gì, hắn sẽ làm tốt công tác chuẩn bị, mọi thứ nắm chắc trong tầm tay.
Mục đích hướng tới của hắn là muốn tìm ra người tên Kuroko Tetsuya.
Hắn đem tất cả những gì thấy trong mơ trình bày sửa soạn ra một đống giấy.
Vì thế dễ dàng phát hiện sự tình ở cao trung tuy còn khiếm khuyết nhiều chỗ nhưng chuỗi sự kiện vẫn nối liền với nhau.
Mà những việc ở sơ chung lại lắt nhắt từng đoạn ngắn.
Từ lúc Kuroko Tetsuya gia nhập câu lạc bộ, tiếp theo là Kise Ryota đều là khoảng thời gian hoàn chỉnh câu chuyện.
Sau đó cho đến lúc mọi người học cao trung lại bị trống rỗng, không có một chút ký ức nào.
Cho dù đôi khi sẽ có loáng thoáng vài hình ảnh nhưng manh mối vẫn quá ít.
Bất quá cũng không sao cả, bởi vì hắn là Akashi Seijurou.
Hắn chắc chắn rằng năm tháng học ở Teiko mới là mấu chốt quan trọng.
Theo tin tức lấy trong giấc mơ, Kuroko gặp được Aonime, sau đó mới được bọn họ khai quật tài năng, nếu không gặp bọn họ thì khả năng bị khuyên rời khỏi CLB rất cao.
Do đó Akashi liền bảo Moimoi đi xin tất cả đơn rút lui khỏi CLB vào khoảng thời gian đó.
“Tên gọi là……”
Akashi an tĩnh nghe, chờ đợi Momoi nói qua điện thoại, “Haizaki Shougo.”
“Shintarou có rảnh không? Cùng tớ đi một chỗ”
Tắt điện thoại, Akashi đứng lên, hắn treo nụ cười nhạt như cũ làm người khác khó có thể đoán được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
“Được.” Midorima đẩy đẩy mắt kính, cùng hắn ra khỏi phòng họp.
Tình hình bắt đầu có sự lệch lạc.
"Phương hướng này là...!Akashi, cậu muốn đến đội ba?"
Midorima nhìn sân vận động số 4 càng ngày càng gần trước mắt, hơi ngoài ý muốn.
Akashi từng nói "đội ba là một đám vô dụng".
Những kẻ không có giá trị để lợi dụng thì nên rút khỏi đội đi, đây là cái nhìn của Akashi đối với đội ba.
“Shintarou, kỹ năng của Kuroko Tetsuya cậu biết rồi nhỉ?”
Không để ý tới Midorima đang kinh ngạc, Akashi hỏi lại.
“Chuyền bóng sao?”
Midorima chưa kịp đáp lời.
“Không,” Akashi trong mắt lóe lên tinh quang, “Là Misdirection.”
“Cho nên cậu tính toán là……”.
Midorima dường như đã đoán ra được ý định của Akashi.
"Tớ có hứng thú với kỹ năng này".
Akashi không thèm giấu giếm, nếu thành công thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ biết thôi.
Tuy rằng không biết Kuroko Tetsuya có thật sự tồn tại không, nhưng misdirection là thứ mà hắn muốn thử.
Nếu áp dụng được thì nó sẽ trở thành thứ vũ khí quan trọng đối với toàn bộ đội 1.
"A.
Đúng là tác phong của cậu".
Midorima dừng bước trước cửa sân vận động, nhìn các thành viên của đội 3, mắt kính hơi lóe lên.
Akashi chính là kẻ cường đại, lợi dụng hết tất cả tài nguyên, không buông thả bất kể cái gì có thể thử.
Chỉ vì thắng lợi.
"Từ ai bắt đầu kiểm tra qua nào?"
Akashi quét mắt qua một lượt toàn sân.
Bởi vì sự xuất hiện của hai người ở đây mà mọi người đã quên mất muốn làm gì, ngốc lăng đứng tại chỗ.
Mà nguyên nhân chủ yếu dó khí tràng của Akashi quá mức đáng sợ, bọn họ căn bản không động đậy được...
* * *
"Gần đây Moimoicchi luôn vội vã vậy".
Kise lảm nhảm nói.
Aomine lại bắt đầu lười biếng, Murasakibara cái đồ ham ăn chắc chắn đi chỗ nào đó ăn rồi, Midorima cũng không biết đi đâu mất tiêu, Akashi? Hắn cũng không dám đi tìm Akashi.
Tóm lại nơi này có mỗi mình hắn chơi, các đội viên còn lại không phải đối thủ của hắn.
Cho nên hiện tại Kise cảm thấy rất nhàm chán.
Vừa lúc Moimoi ôm rất nhiều tư liệu đi vào, Kise thể hiện sự quý ông của mình mà lao tới giúp cô nàng.
"Ừm.
Mấy ngày nay Akashi giao cho tớ mấy nhiệm vụ".
Đêm chồng tài liệu giao cho Kise, hai cánh tay của Moimoi được giải cứu nhẹ nhàng vô cùng.
"Đây đều là...!Hồ sơ học sinh??".
Kise nhìn chăm chú đống giấy tờ.
"Đúng thế.
Akashi bảo tớ tìm tư liệu về một người."
"Ai vậy?".
Kise tò mò hỏi, Akashi muốn...!"Chẳng lẽ là Kuro..."
“Haizaki Shougo.” Momoi không chờ Kise nói xong đã chen vào “A, cậu vừa rồi nói gì thế?”
“Không, không có gì.”
Không phải Kurokocchi nha, Kise cảm thấy hơi mất mát.
Haizaki Shougo? Haizaki Shougo là ai? Bên cạnh hắn không có ai tên “Haizaki Shougo”…… Bất quá cảm giác giống như ở nơi nào nghe qua cái tên này rồi?
* * *
“Hoàn toàn không được.”
Midorima ném rổ một cách hoàn mỹ, cuối cùng đưa ra lời phán đoán.
Dù đã biết kỹ thuật của đội 3 kém cỏi, nhưng lại kém đến như vậy.
Hắn chưa dùng phần sức lực nào đâu.
"Thật đáng tiếc."
Nhìn đám người gần như tê liệt nằm trong sân, ánh mắt Akashi lạnh lẽo vô cùng.
Đám phế vật này nên vứt bỏ.
“ Cậu đã sớm dự đoán được là kết quả này.”
Midorima không thấy Akashi có chỗ nào tiếc nuối như lời hắn nói.
"Chính xác.
Tớ biết không có khả năng thành công."
Akashi hơi mỉm cười, Midorima cạn lời...!
"Vậy cậu còn kéo tớ đến tận đây làm gì?"
“Chỉ là cảm thấy thú vị thôi.”
Akashi tiếp tục cười.
Midorima tiếp tục cạn lời… cậu chơi đám tay mơ này rất thú vị đúng không? Nhưng trọng điểm là tôi phải vận động, còn cậu ngồi một bên xem đến thú vị phải không?
Misdirection là kỹ thuật đặc biệt, không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được.
Người sử dụng cần che giấu hơi thở của bản thân, có được tầm quan sát cùng khả năng phán đoán, cho dù thế cục bất lợi thế nào đều có thể bảo trì bình tĩnh lý trí để phán đoán.
Thành viên đội ba dù là bẩm sinh hay tài năng đều yếu kém như vậy, sao có thể làm được chứ.
Akashi biết thế vẫn tới đây, chẳng qua hắn muốn chơi thôi.
“Đi thôi, Shintarou.” Akashi đi nhanh ra khỏi cửa.
Misdirection rất độc đáo, người có thể sử dụng không nhiều lắm.
Như vậy...!Kiểu người giống Kuroko Tetsuya, trên đời này có thể có được bao nhiêu người? Hừ.
Quản có bao nhiêu người làm gì, tìm được cái đã.
Akashi tươi cười tuyệt đối không thể gọi là ôn nhu: “Mis……direction.” Hắn rất muốn trông thấy cái kỹ năng này sử dụng hiệu quả ra sao.
“Akashi, cậu quá tùy hứng.” Midorima nhỏ giọng oán giận một câu, theo sau hắn rời đi.
"A..
Murakun đã tới?".
Vừa đặt xuống đống hồ sơ, Moimoi thấy thân hình cao lớn của Murasakibara che ánh sáng.
"Ừm." Murasakibara đáp lời.
“Murasakibaracchi không phải nói đi mua snack vị Umaibo mới nhất sao? Tớ nhớ rõ nơi đó rất xa, cậu như thế nào đi nhanh như vậy?” Kise thật đúng là ngoài ý muốn, không thể hiểu nổi Murasakibara có cái tốc độ này...!
“Bởi vì tớ lạc đường.” Murasakibara ngáp lớn.
Momoi cùng Kise cùng nhún vai “Quả nhiên như thế”.
“Vậy cậu về được đây bằng cách nào?"
“Có một người đi tới hỏi tớ có phải hay không lạc đường.
Tớ nói đúng thế, cho nên hắn liền chỉ cho tớ đường về đây.
Đúng rồi, hắn còn tặng tớ một túi lớn snack vị Umaibo nha ~”
Chỉ có nhắc đến ăn Murasakibara mới có thể lên tinh thần.
“Người kia là ai?”
“Không biết nữa”
“Vậy Umaibo đâu?”
“Ăn xong rồi.”
Momoi:……
Kise:…….