Mặt trời bắt đầu lặn về hướng tây, tiếng chuông tan học vang lên một hơi dài, nhắc nhowrr mọi người một ngày lại sắp trôi qua.
"Kuroko, tớ về trước đây" Ogiwara Shigehiro đeo ba lô, vẫy tay với Kuroko.
"Hả?" Kuroko còn đang thu dọn đồ đạc cho vào túi mình, nghe vậy thì ngạc nhiên sững lại -"Ogiwara-kun, không cùng tớ đi về chung sao?"
"Chuyện này..." Ogiwara né tránh ánh mắt cậu - "Từ giờ về sau tớ và cậu đều không thể cùng nhau nữa"
"Vì sao?" Kuroko ngơ ngác chạy đuổi theo hỏi, nhưng Ogiwara chạy quá nhanh.
Chẳng lẽ là......!Akashi-kun? Kuroko nghĩ tới điều này, mím môi lại không vui.
Kuroko cúi đầu ảm đạm, Ogiwara đã thay đổi...!
....!
Ogiwara ra khỏi cổng trường, cười bất đắc dĩ.
Kuroko, cậu mới là người thay đổi.
Nhớ tới cuộc nói chuyện với vị đội trưởng của thế hệ kì tích kia, hắn cảm thấy sống lưng bị lạnh.
Kuroko, tự bảo trọng nhé.
....!
Sau một hồi lâu, Kuroko mới cô đơn chậm chạp lê bước ra khỏi trường học.
Cậu sững người nhìn Akashi đi thẳng tới trước mặt mình.
"Akashi-kun?"
"Thi xong rồi?" Giọng nói của Akashi dịu dàng hơn so với ngày thường rất nhiều.
Kuroko gật gật đầu, sau đó hỏi:
"Cậu đến đây có chuyện gì thế?"
"Đi thôi" Akashi kéo tay Kuroko, đi về hướng khác.
"Akashi-kun, đây là đi nơi nào?"
"Đi ăn cơm.
Cậu vừa thi xong mà.
Đói rồi chứ"
"Nhưng mà..."
"Coi như đi thư giãn một chút"
"Nhưng mà..."
"Tớ có chuyện muốn nói với cậu"
"Nhưng..."
"Tớ mời cậu uống vanilla milkshake được không?"
"Đồng ý"
Kuroko bị Akashi nắm chặt tay có chút đau, cậu khó hiểu nhìn hắn.
"Tetsuya, không được nghe lời người lạ.
Dù người ta có cho cậu uống vanilla milkshake, biết không?" Akashi nghiêm túc dạy dỗ, thêm chút bất mãn sợ Kuroko bị lừa đi mất.
Gắt gao nắm chặt tay Kuroko, Akashi thở dài, Tetsuya dễ bị dụ quá, cho nên hắn đến trông coi cậu là quyết định đúng.
"Akashi-kun, xin hỏi cậu muốn nói với tớ chuyện gì?" Hơn mười phút sau, Kuroko thỏa mãn ôm ly vanilla milkshake size L.
Vừa hỏi câu này, ánh mắt của Akashi thay đổi, trở nên sắc bén hơn.
Đây là làm sao thế? Kuroko run rẩy trong lòng.
"Tetsuya tối qua không về nhà" Akashi cầm đũa lên, động tác ăn thức ăn nhanh vô cùng ưu nhã.
"Đúng vậy" Kuroko thành thật nói.
"Đi đâu?"
"Nhà của Aomine-kun"
"Lý do?"
Kuroko tán đồng Akashi cười lên rất đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe.
Nhưng mà lúc này Akashi tươi cười dò hỏi cậu, Kuroko ngửi thấy được mùi nguy hiểm.
Hơn nữa Kuroko có thể cảm nhận được Akashi biết hết tất cả, nói cách khác hắn "Biết rõ còn cố ý hỏi".
Hắn vì cái gì muốn làm như vậy, Kuroko không biết, cậu chỉ biết, chính mình trả lời cần cẩn thận.
"Akashi-kun, tớ có thể nói thật sao?"
"Đương nhiên"
"Bởi vì mọi người đều đến nhà tớ, tớ cảm thấy quá nhộn nhịp." Kuroko sau khi nói xong liền lén quan sát sắc mặt Akashi, tầm mắt đối phương trói chặt trên người cậu, sau đó Kuroko nhìn đến Akashi cười, không giống nụ cười khủng bố lúc nãy, lần này nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Tetsuya, cậu thực thành thật." Đối với Kuroko ngốc ngốc, Akashi đôi khi cũng cảm thấy bất lực.
Hắn nhịn không được cười khẽ lên.
"Cảm ơn Akashi-kun đã khen"
"Tớ đâu có ý khen cậu..."
"..."
"Nhưng mà Tetsuya......" Akashi nói lớn, Kuroko lại lần nữa đón nhận ánh mắt sắc bén, cậu nhìn Akashi môi đóng mở, nói tiếp một câu, "Cậu phải biết rằng, chúng tớ đang chờ cậu trở về."
Hai mắt dị sắc thâm thúy nhìn thẳng cậu, phảng phất như muốn nói cho cậu câu nói này không chỉ đơn giản là ý trên mặt chữ thôi.
Ly giấy trong tay Kuroko bởi vì bị bóp mạnh mà biến dạng, tâm cậu không bình tĩnh nổi mà phát run.
"Đêm qua không về nhà, làm cho các cậu phải đợi.
Thật xin lỗi" Kuroko mặt không đổi sắc trả lời.
"Không có việc gì, đêm nay nhớ rõ trở về là được."
"A, Akashi-kun?" Kuroko sửng sốt......!Hắn những lời này ý tứ, nên không phải là......!
"Yên tâm đi, đêm nay không có người sẽ đi quấy rầy cậu." Hiểu rõ băn khoăn của Kuroko, Akashi thiện ý nói.
Phải không? Vậy là tốt rồi.
Kuroko thở dài nhẹ nhõm một hơi......!mấy người kia mà còn đến nhà cậu, cậu lại phải đau đầu.
Akashi-kun chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mới dẫn cậu đưa tới ăn uống ư?
"Akashi-kun, có phải hay không còn có chuyện gì khác" Trực giác của Kuroko đã chính xác.
Thật là thông minh.
Akashi buông chiếc đũa trong tay, khóe miệng hơi có ý cười nghiền ngẫm, không sai nha, kế tiếp mới là trọng điểm.
"Tetsuya, chúng ta cùng đánh cược được không?"
"Cái gì?" Kuroko biết chính mình không có khả năng cự tuyệt.
Akashi đứng lên, hắn vươn tay nắm chặt cổ áo Kuroko, đem cậu hơi kéo lên.
Một bàn tay chống trên bàn giữa hai người.
Akashi kề sát vào Kuroko, cũng không biết là cố ý hay vô tình, bờ môi của hắn hơi hơi cọ qua mặt Kuroko, cuối cùng dừng lại ở vị trí tai.
Bên tai có nhiệt độ phả vô, giọng nói mê hoặc nam nữ của Akashi vang lên.
Nghe xong câu nói của Akashi, khuôn mặt luôn bình tĩnh ảm đạm của Kuroko hơi thay đổi.
"Thế nào?" Buông Kuroko ra, Akashi ngồi lại vị trí đối diện.
"Akashi-kun, này không công bằng.
Chuyện đánh cược này kiểu gì tớ vẫn sẽ thua đúng không?" Tai Kuroko hơi đỏ lên.
"Tetsuya, cậu không có quyền lợi cự tuyệt."
"Akashi-kun quá giảo hoạt." Kuroko tỏ vẻ phi thường bất mãn! - "Akashi-kun, chỉ là hai người chúng ta mà thôi sao?"
"Cậu còn muốn ai?" Akashi ánh mắt bỗng chốc biến đổi.
Kuroko thức thời gật đầu.
Akashi-kun quả nhiên là ác ma!
"Tớ biết rồi, Akashi-kun"
"Ngoan, vậy ăn nhanh lên đi.
Ăn xong tớ đưa cậu về." Đạt được mục đích, tâm tình Akashi cực kì thoải mái.
Cuối cùng ai đưa ai về cũng không quan trọng.
Nhưng câu nói của Akashi làm cho Kuroko phấn khích cả buổi tối, không ngủ được..