Kuroko Tetsuya nhìn cảnh tượng trước mắt, nội tâm cậu muốn hỏng luôn rồi.
Trời ơi, ai đến cứu cậu với.
Nhóm thế hệ kì tích đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời.
Kế hoạch hoàn hảo từ A-Z nhưng có một điểm chết người, bọn họ cố tình rót nhiều rượu nhưng không nghĩ tới trò chơi này quan trọng nhất là may mắn.
Kuroko tửu lượng có thể không bằng bọn họ nhưng vận khí của cậu lại không tồi.
Qua nhiều giờ như thế, Kuroko vẫn chưa bao giờ bốc phải số nhỏ nhất.
Thế nên thế hệ kì tích tự mình hại mình, cho dù tửu lượng tốt thế nào nhưng phải uống nhiều như thế tất nhiên không chịu nổi.
Thế hệ kì tích trong truyền thuyết "gục ngã".
Phòng khách lẫn phòng bếp hỗn loạn chai lọ, khăn giấy tứ tung, đám người say rượu làm loạn.
Thật sự là hỏng bét.
"Kise-kun? Kise-kun?" Kuroko thử kêu gọi Kise tóc vàng.
Kise từ lúc nào ôm gối ôm cọ cọ, miệng không ngừng lảm nhảm:"Kurokocchi~ Kurokocchi mau đến đây, lao vào lòng tớ này."
"Ơ.
Umaibo gì lạ thế này?" Murasakibara ngồi dưới đất, nghiêng đầu, vẻ mặt mê mang, cắn chặt vỏ gói snack.
"Murasakibara-kun, phải mở ra mới ăn được." Kuroko bất đắc dĩ vươn tay, lấy gói snack, nhưng Murasakibara giữ thật chặt.
"Tớ mở giúp cậu."
"A" Murasakibara nhìn chằm chằm Kuroko, mơ màng suy xét xem lời nói của cậu có đáng tin hay không, sau đó mới ngoan ngoãn buông ra.
Nửa gói đã dính đầy nước miếng.
Kuroko đành phải mở ở dưới.
"Được rồi.
Murasakibara-kun có thể ăn rồi."
"A" Murasakibara há to miệng, đợi đút.
"Phanh --" Đang lúc Kuroko đút umaibo cho "em bé" Murasakibara thì một tiếng động lớn vang lên.
Kuroko bị giật mình, tay hơi run, suýt nữa đã bị Murasakibara cắn trúng ngón tay.
Quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng động.
"Aomine-kun?"
Aomine coi bàn gỗ là đối thủ, vừa ôm vừa đập, vừa múa võ.
Kuroko chưa kịp phản ứng đã thấy Aomine lui về sau một bước, nhảy lên, sau đó, "rầm", bàn gỗ nhà cậu bị tấn công.
"Thế nào? Còn dám coi thường tao nữa không?" Aomine lại kiêu ngạo ngẩng đầu - "Có thể thắng tôi chỉ có chính tôi."
Phía trước hắn chỉ có không khí.
Hắn đang nói với ai thế?
Kuroko: "..."
"Kuroko, cậu rốt cuộc làm như thế nào?"
Đột nhiên bị điểm danh, Kuroko vội vàng nhìn về hướng người vừa nói.
"Tại sao lại lãng phí ở loại trường học không có tiếng tăm gì, thật làm tôi thất vọng." Biểu cảm của Midorima rất nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc, còn kích động giơ ngón tay chỉ chỉ.
"Midorima-kun, xin lỗi đã làm cậu lo lắng." Kuroko đi tới, cậu thở dài một hơi.-"Nhưng mà cậu cứ đứng nói với tủ lạnh mãi, làm tớ bối rối."
Midorima-kun say đến mức quên đeo cả mắt kính?
"Mấy tên này đã say hết rồi." Lúc này, người duy nhất trông còn bình thường là Akashi.
"Akashi-kun có ổn không?" Lực chú ý của Kuroko lại lần nữa chuyển hướng.
Cậu quan tâm hỏi, lúc nãy Akashi cũng uống rất nhiều.
"Tetsuya, tôi không có bị gì..." Akashi đứng lên, sau đó đi đến một hướng nào đó.
Nhìn đội trưởng đại nhân đi đứng thẳng thớm, mặt chỉ hơi ửng đỏ.
Kuroko âm thầm cảm thấy may mắn, ít nhất còn có Akashi, chứ một mình cậu không biết làm sao hết.
"Ơ, Akashi-kun, cậu muốn đi đâu thế?"
"Khát.
Đi phòng bếp uống nước."
"Nhưng...nhưng mà, đó là WC..."
"Ồ.
Thế thì đi WC."
Akashi mặt bình thản trả lời, giây sau đó lại đâm đầu trúng tường.
Kuroko hoàn toàn tuyệt vọng.
Akashi-kun, cậu thế này mà bảo không say????
"Kurokocchi ~ Kurokocchi ~ Kurokocchi ~"
"Kise-kun, tớ ở chỗ này."
Kise đột nhiên lao tới, Kuroko nhanh chân chạy đến phía sau người nào đó.
Thế là Kise lao vào người Aomine, bị Aomine đá văng sang một bên.
"Thứ gì vậy?" Aomine mê mang vỗ đầu, không biết đột nhiên bị cái gì va phải, hắn theo phản xạ có điều kiện đá đi luôn.
"Kurokocchi bắt nạt tớ." Từ trên mặt đất bò dậy, Kise không màng hình tượng nước mắt lưng tròng, tủi thân huhu.
"Giọng nói này của Kise đầu vàng?" Aomine siêu vẹo đi đến trước mặt Kise, xách cổ áo hắn lên.
"Kise, cậu đến đúng lúc lắm.
Mấy tên khỉ của đội kia yếu đuối không theo kịp, mặc dù tôi cố ý chậm rồi.
Cậu mau tới one on one với tôi đi."
"Aominecchi??" Kise choáng váng."one on one? Được được.
Nếu có Kurokocchi gia nhập thì tốt rồi."
Kuroko sửng sốt.
Bọn ho đòi đấu bóng one on one ở nhà mình? Đùa gì vậy.
Còn nữa, lấy đâu ra bóng rổ?
Aomine và Kise đem gối ôm ra làm bóng.
"Lách cách lang cang......" "Bùm bùm......"
Còn tiếp tục thế này, nơi này sẽ bị hủy luôn mất.
Kuroko khóc không ra nước mắt chui vào một góc ngồi.
Bình thường người ta uống say thì nằm ra đất, ra bàn, ngủ không biết gì hết nữa chứ? Ai tới giải thích cho cậu một chút, vì sao Kise-kun và Aomine-kun uống say lại chạy loạn thế này? Vì sao Midorima-kun lại biến thành kẻ lảm nhảm nói nhiều, Murasakibara-kun thì gặp cái gì cũng cho vào miệng, Akashi-kun trông bề ngoài tỉnh táo lại đi lung tung, không phân biệt được phương hướng? Vì sao đây là nhà cậu, cậu lại phải trốn ở một góc nhìn bọn họ uống say quậy phá?
Qua rất lâu, căn phòng yên tĩnh rồi.
Kuroko mới từ trong góc đi ra.
Kuroko chống nạnh nhìn đám màu mè nằm ngủ say sưa.
Tuy nhà bị quậy loạn, nhưng cậu không giận, còn có chút vui mừng, đêm nay bọn họ như thế này mới giống học sinh trung học bình thường.
Không có cái gọi là "thắng lợi mới là tất cả", không có gánh trên lưng danh hiệu gì, không có dáng vẻ cao ngạo, mà giống đám nhóc con đùa giỡn, đúng với tuổi của họ.
Cho nên Kuroko cảm thấy vui vẻ, có điều dọn dẹp hơi cực.
Hy vọng mọi người không biến lại dáng vẻ trước đấy thì tốt rồi.
Kuroko cười lắc đầu, sau đó lấy điện thoại ra.
Cậu chụp "lưu niệm".
"Kurokocchi ~ muốn cùng Kurokocchi chơi bóng rổ...!Kurokocchi, mau đến Teiko......"
"Tetsu, ánh sáng của cậu chỉ có thể là tôi, không được đi đâu hết."
"Kurochin, ăn umaibo thôi, muốn ăn với Kurochin."
"Chòm sao bảo bình hôm nay vận khí không tốt, cậu còn dám chạy lung tung...!Hừ.
Không phải tôi quan tâm cậu đâu."
"Tetsuya...."
Thế hệ kì tích không biết mơ thấy gì mà nói mớ.
Cất điện thoại di động, Kuroko nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm u tối tĩnh mịch, đôi mặt lam thuần khiết của cậu hơi dao động..