Nhìn qua cửa kính xe, ánh năng xuyên thấu qua chói mắt, gió thổi nhè nhẹ làm rung động lá cây.
Trời đã vào cuối thu, vừa lúc đi ngang qua hoàng hôn, khung cảnh vắng lạnh, quạnh quẽ lại càng thêm có chút ý vị.
"Tetsuya đừng ngây người nữa, tới rồi."
Còn đang thưởng thức phong cảnh của Akiyama, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, Kuroko thu hồi tầm mắt, phát hiện ra xe đã dừng từ lúc nào.
"Ơ, tới rồi sao, Akashi-kun?"
"Đúng vậy.
Xuống xe thôi."
Bước xuống từ xe cao cấp của nhà Akashi, Kuroko nghiêm túc đánh giá nơi bọn họ đến.
Đôi mắt màu lam bỗng mở lớn, hóa ra nơi này quen thuộc như vậy, thân thể cậu khẽ run lên nhưng rất nhanh đã điều chỉnh được cảm xúc.
Vậy mà chẳng thể qua mắt người kia.
"Tetsuya, làm sao vậy?" Akashi cười như không cười.
"Không có gì." Kuroko bình tĩnh trả lời, chẳng qua chỉ là một khách sạn bình thường thôi, cậu tự trấn an mình.
Nơi này là một khách sạn có suối nước nóng lớn nằm trên núi, không có gì xa hoa hoành tráng, không có gì độc đáo hấp dẫn người xem.
"Tetsuya, phía trước là tới rồi." Đôi mắt có hai màu không giống nhau quét qua phòng ở, ánh mắt dừng ở thiếu niên bên cạnh.
"Tớ lần đầu tiên tới đây, Akashi-kun." Kuroko tránh nhìn vào mắt của Akashi.
"Ồ.
Phải không?" Akashi không nhanh không chậm mở miệng, còn cố ý kéo dài âm điệu, "Chính cậu nói cho tôi địa chỉ nơi này, Tetsuya."
Cái gì?! Kuroko bỗng nhiên sửng sốt, chính mình nói cho Akashi-kun? Chuyện khi nào? Vì cái gì chính mình một chút ấn tượng cũng không có? Hơn nữa......sao cậu lại nói nơi này ra, đặc biệt là đối với ma vương đội trưởng đại nhân?
"Akashi-kun, đây là có ý gì?"
Akashi không trực tiếp trả lời, cười cười, sau đó lấy ra một bức ảnh đưa qua, ở góc độ đối chiếu, mặt trên ảnh có cảnh tượng giống y đúc cảnh trước mắt!
"AKASHI-KUN, cậu lấy sổ của tớ để trong ngăn kéo từ khi nào?" Kuroko tức giận hỏi, với tính cách của Akashi, Kuroko khẳng định 200% lúc cậu không ở nhà, Akashi liền...!Hừ, cậu đã kẹp cái này trong sổ tay, cất kỹ lắm, thế mà tự nhiên biến mất, hóa ra là do người này lấy.
Làm loạn ngăn kéo bàn người ta, còn lấy luôn cả đồ vật, đây không chỉ là đơn giản xâm phạm quyền riêng tư, thật quá đáng!!!!
"Biểu cảm hiện giờ của Tetsuya thật đáng sợ nha." Ngoài miệng nói vậy, nhưng Akashi hoàn toàn là dáng vẻ không để tâm.
"Akashi-kun, lấy đồ vật của người khác là rất không đúng!" Nói không tức giận đó là tuyệt đối không có khả năng.
"Không phải cố ý.
Vô tình thấy được, cảm thấy có ý nghĩa nên mới lấy thôi." Akashi mặt không đổi sắc trả lời.
"Akashi-kun cảm thấy một câu ' không phải cố ý ' là được sao?" Độ ấm trong mắt Kuroko càng ngày càng thấp.
"Tetsuya, tôi muốn đồ vật nào tuyệt đối không có người có thể ngăn cản tôi." Ánh mắt Akashi đột biến, không khí trong phong liền thấp xuống.
Kuroko không nói chuyện nữa, bởi vì cậu hiểu rõ, cùng một vị có bệnh g thiếu gia giảng đạo lý quả thực chính là lãng phí thời gian! Nhưng mà cứ như vậy nhịn sao? Không, Kuroko không cam lòng, sắc mặt tỏ vẻ cậu còn siêu bất mãn!
Akashi-kun, là kiểu người khiến người khác khó chịu!!!
"Tetsuya vì sao có một ảnh chụp như thế này?" Không biết là vô tâm hay cố ý, Akashi tiếp theo lại nói một câu.
"Chỉ là trong lúc vô tình liền có được, cảm thấy phong cảnh không tồi liền giữ lại." Kuroko trả lời, ngữ khí có chút giận dỗi, "Chẳng lẽ tớ như thế nào có được còn muốn một năm một mười mà nói cho Akashi-kun sao?"
"Này thì không cần." Ánh mắt Akashi khẽ nhúc nhích, cái loại này phảng phất cái gì cũng đều bị hắn thấy đến rõ ràng mà bạn lại không bao giờ đoán ra hắn suy nghĩ gì đó, thật sự đáng sợ! Đối với kiểu này, Kuroko có điểm kiêng kị.
"Chúng ta vào thôi, Tetsuya."
"Hoan nghênh ghé thăm, thiếu gia Akashi." Còn chưa vào cửa, nhân viên công tác mặc đồng phục áo tắm ủa suối nước nóng đến, cung kính cúi người, gã tiếp nhận hành lý của Akashi, liền đi ở phía trước dẫn đường, "Ngài đặt phòng trước, tôi đã vì ngài chuẩn bị tốt, mời theo tôi."
Đối phương hoàn toàn không có liếc mắt nhìn một cái, Kuroko hiểu ra......!Chính mình lại bị làm lơ......
"Độ tồn tại của Tetsuya, thật làm người ta đau đầu."
Trên tay đột nhiên có hơi nóng, Akashi nắm lấy tay trái của Kuroko, tay còn lại vươn ra lấy hành lý của cậu, xách cho cậu.
Kuroko nhàn nhạt mà nhìn lướt qua, không nói gì thêm.
"Như vậy cũng tốt~" Akashi tăng thêm lực nắm tay Kuroko, "Chỉ có tôi nhìn thấy Tetsuya thì tốt rồi."
"Đừng nói đùa kiểu này, Akashi-kun." Kuroko phi thường không khách khí trả lời, cậu chưa hết giận, không vui đâu, dáng vẻ kia cùng u linh có cái gì khác nhau? Không, u linh còn so với hắn tốt hơn, tự do sung sướng.
Cho nên nói......!rốt cuộc là từ khi nào cậu bắt đầu bị trói buộc? Lại là bị cái gì trói buộc? Trong lòng cảm thấy......!Còn có cái gì không bỏ xuống được.
"Tetsuya gần đây phát ngốc số lần càng ngày càng nhiều."
Kuroko phục hồi tinh thần lại mới bừng tỉnh phát hiện, hóa ra cậu đã đứng ở giữa căn phòng rộng lớn, nhân viên dẫn đường cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn đội trưởng đại nhân đứng nghiền ngẫm nhìn cậu.
Làm lơ đối phương, Kuroko bắt đầu đánh giá bài trí trong phòng.
Xem đi xem lại cậu chợt ngộ ra, sao nơi này quen thế?
Trong phòng trải thảm tatami, bàn trà được bày biện, trên tường treo đầy những bức tranh nghệ thuật, mở cửa ra là suối nước nóng ngoài trời dành riêng cho mỗi phòng.
Tất cả những thứ này khiến Kuroko hoang mang, cậu dường như đã từng tới nơi này.
Trong đầu hình ảnh chợt lóe qua, Kuroko sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?" Akashi cẩn thận chú ý tới Kuroko không ổn lắm, vội vàng quan tâm hỏi.
"Ngồi xe lâu nên còn mệt sao? Nghỉ ngơi một chút nhé."
"Tớ không sao.
Akashi-kun." Nháy mắt Kuroko khôi phục bình thường.
"Vậy là tốt rồi." Akashi lại ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói, "Thời gian không còn sớm lắm, Tetsuya đi trước tắm rửa đi, tớ bảo người chuẩn bị cơm chiều mang tới."
"Được, Akashi-kun."
....
Dòng nước ấm áp chảy qua mặt, làm ướt hàng lông mi, Kuroko yên lặng đứng ở trong phòng tắm, tùy ý để nước chảy loạn, không làm bất cứ động tác gì.
Hiện tại cậu rất bất an, cảm giác như lời nói dối sắp bị vạch trần.
Vì sao Akashi-kun đưa cậu đến nơi này? Có phải hắn biết những chuyện đó không? Nếu không sao lại chọn căn phòng giống như thế, có lẽ là trùng hợp chăng? Tưởng tượng đến Akashi có khả năng đã biết chân tướng, Kuroko không chịu được hơi run rẩy, chưa bao giờ từng có bất an như vậy......! Cho dù, cậu cũng không có làm sai chuyện gì.
Chính là nếu hắn thật sự đã biết, vì cái gì không nói? Muốn chờ cậu mở miệng sau đó ở một bên xem diễn? Với tính cách của Akashi thì không có khả năng.
Akashi-kun, vẫn là một tên nhóc làm người ta đau đầu!
Vì cái gì hiện tại ở chỗ này không phải Murasakibara-kun Midorima-kun Aomine-kun Kise-kun? Cố tình lại là người khí đối phó nhất, Akashi-kun.
Akashi-kun, mục đích của cậu rốt cuộc là gì?! Như thế nào cũng nghĩ không ra nguyên cớ, Kuroko buồn bực vò vò đầu tóc.
Hừ, không rõ Akashi-kun có biết gì hay không, giờ đây cậu cũng nên nghĩ ít đi một chút.
Cứ như vậy các loại phát ngốc như đi vào cõi thần tiên miên man suy nghĩ, một nam sinh lại tắm rửa hơn nửa giờ.
Cho nên chờ Kuroko thay áo tắm ra tới, Akashi đã ngồi sẵn cùng với bàn đầy đồ ăn.
Hơn nữa, ngồi đối diện hắn còn có một người, là một người phụ nữ.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, bầu không khí có vẻ không tệ.
"Tetsuya tắm xong rồi sao, vậy lại đây ăn cơm đi." Ngay khi Kuroko vừa ra, Akashi đã chú ý tới rồi.
Hắn hướng về phía trước, dùng ánh mắt bảo gì đó.
"Ừm, Akashi-kun." Kuroko ngoan ngoãn mà hướng chỗ Akashi đi đến, người phụ nữ đứng lên, có vẻ như phải đi rồi.
"Akashi thiếu gia, tôi đi về trước."
"Fujimaki phu nhân đi thong thả."
Bởi vì người phụ nữ cúi đầu, Kuroko không nhìn rõ mặt.
Đột nhiên người phụ nữ hơi ngẩng lên, đối mắt với Kuroko, cậu hơi sửng sốt, người phụ nữ mấp máy môi nói ra mộ câu khiến đồng tử xanh lam trong mắt Kuroko hơi co lại.
"Xin chào, đã lâu không thấy, vấn đề của cậu đã được giải quyết rồi chứ?".