So với việc gửi bản thảo lên để chờ kiểm duyệt thì tui thích một phát là up fic lên luôn :3
~•~
Vậy là sau khi diệt trừ quái vật dây leo kia thì người dân ở trấn nhỏ kia cuối cùng cũng được bình yên, bọn họ đã gửi rất nhiều thứ đến Vân Trung môn phái để cảm tạ nhưng hầu hết đều bị trả về.
Và trên hết chính là việc Bạch Hổ trưởng lão bị đánh cho thương tích đầy mình đã khiến cho giới tu tiên hoang mang, có người bảo rằng Vân Trung môn phái chỉ được cái danh thôi cho nên đã liên tục có rất nhiều lời dèm pha đến từ nhiều phía.
Dù vậy nội bộ của Vân Trung môn phái không hề loạn lên mà ngược lại còn xem đó là bài học để nâng cao quá trình tu luyện của nhiều người, các vị trưởng lão khác đều đồng loạt bế quan để nâng cao tu vi và các đệ tử thì đều chia nhau ra làm nhiệm vụ để nâng cao sức mạnh của mình, ai ai cũng đều cố gắng phấn đấu cả.
Shinichirou khoanh tay nhìn vật thể trôi nổi trong không trung rồi nhíu mày, vật thể này chính là thứ bọn họ thu được từ con quái vật mà Izana cùng Takeomi đã hạ, theo như hình dáng miêu tả và cách nó phát triển năng lực của mình thì anh có thể chắc chắn rằng đây chính là sinh vật đến từ Ma vực, sinh vật đến từ Ma vực khát máu tàn bạo nên dù có mạnh đến đâu mà bất cẩn thì kiểu gì cũng sẽ bị giết chết.
Ấy vậy mà lúc tiêu diệt thứ này ba người kia lại kéo nhau cãi cọ, Shinichirou dùng ngón cái đẩy đẩy trán mình rồi giao việc phân tích lại cho những người khác còn bản thân thì trở về nhà để thăm đệ đệ đang dưỡng bệnh đến phát sầu nhà mình.
Anh vừa mở cửa phòng của đệ đệ nhà mình ra thì một sinh vật đầu vàng hình người liền nhảy phốc lên ôm bám lấy anh.
"Ca ca, ca ca ngăn tỷ tỷ lại đi, đệ không muốn ăn nữa đâu."
"Manjirou, đệ mau trở về đây, đệ còn chưa ăn hết đồ trên bàn mà !"
Ema nhìn đệ đệ nhà mình đang bám cổ huynh trưởng như khỉ con mà bất lực.
Lúc nàng nghe tin bé con bị thương thì còn đang dạy cho các nữ đệ tử đàn một khúc nhạc, tin tức đệ đệ bị thương truyền đến làm nàng kinh hoảng đến mức làm đứt luôn một sợi dây đàn và cũng làm bản thân bị thương đến chảy máu.
Sau đó nàng liền vội vã dịch chuyển đến trấn nhỏ kia để tìm kiếm đệ đệ nhà mình thì bắt gặp huynh trưởng cũng đang đứng ngoài phòng bệnh của em.
Nàng biết ngay là tên ngốc này sẽ không trông chừng bé con nhà mình được mà.
"Công việc ! Suốt ngày chỉ toàn biết công việc ! Sao huynh không thú nó về làm đại tẩu luôn đi !"
Càng nhìn vết thương trên lưng em nàng lại càng xót mà càng xót thì nàng lại càng tức giận, Shinichirou nhìn muội muội mình sắp lấy kiếm ra bào đầu mình thì vội nói rằng bản thân đã chữa trị cho bé con rồi nhưng vết thương nghiêm trọng nên căn bản là không làm gì được.
Lời này đã triệt để chọc vị Ngải Mã tiên tử ôn nhu nhất tu chân giới nổi khùng, nàng lấy kiếm chém thẳng về phía huynh trưởng của mình rồi đạp anh ra ngoài khiến cho mấy người khác bên ngoài tròn xoe hai mắt.
Sau đó thì Mikey trong lúc hôn mê đã bị Ema bưng về nhà mà chăm sóc, phụ mẫu khi thấy bảo bối nhà mình bị thương thì cũng trợn mắt mà nhìn Shinichirou, không phải mi đã luyện lên Phân Thần trung kỳ rồi à ? Mi chăm sóc bảo vệ em trai mi kiểu gì thế.
Thế là khi Mikey tỉnh lại phụ mẫu huynh tỷ bốn người đều thiếu điều sủng em đến tận trời, em muốn ăn gì muốn làm gì cũng đều có người làm cho em thế nhưng riêng việc ăn và việc uống thuốc thì đều phải đúng giờ và nhiều hơn bình thường.
Nhất là Ema vốn yêu em mình còn hơn yêu mạng, nếu không phải là tổ yến chưng tuyết lê thì cũng là gà hầm thảo dược, triệt để biến một thiếu niên dương quang năng động thành một tiểu thiếu gia da kiều thịt quý, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa làm cho em sợ đến mức hai mắt hóa trắng.
Hôm nay Ema lại bắt em phải ăn mấy món đại bổ rồi, dù em rất biết ơn về điều đó và đồ ăn cũng rất ngon thì vẫn không có cách nào thích ứng với lối sống khoa trương này !
Hồi đó em sống ở Kantou Manji dù Sanzu hay Kokonoi có dùng mấy thứ này để sủng với chăm sóc em thì nó cũng chẳng khoa trương đến độ này đâu ! Shinichirou nhìn đệ đệ dứt khoát đu bám mình mà vừa bất lực vừa cưng chiều mà gỡ bé con ra.
Bé con thì vẫn chỉ mãi là bé con, ai bảo bé con kém xa anh chị ruột của mình đến tận 100 tuổi hơn cơ chứ ? Mikey đáng thương bị Shinichirou xách về chỗ ngồi mà đầu đổ đầy mồ hôi, nếu như ngoài đời em mà về nhà Sano thì kiểu gì Ema với Shinichirou cũng sẽ đối xử như vầy cho mà coi.
Nhưng lúc đó không phải một mình em chịu trận đâu vì còn có Izana mà, cái gì không thích thì cứ ném cả vào chén của y thôi.
Mikey ác ý nghĩ rồi chọc chọc đũa vào miếng thịt viên siêu to trong chén của mình, Ema nhìn Shinichirou rồi sau đó hắng giọng.
"Tỷ nghe nói sắp tới Manjirou sẽ tham gia thí hội phải không nhỉ ?"
Điều này thành công làm cho bé con ủ rũ tươi tỉnh hẵn lên, em sáng mắt nhìn Ema khiến nàng thở dài bất lực nhưng sau đó lại cưng chiều xoa đầu của đệ đệ mình, dù nàng thật sự rất yêu thương và luôn luôn bảo bọc đứa trẻ này thật nhưng trong thâm tâm nàng vẫn luôn ủng hộ đệ đệ mình tu luyện và tự khám phá năng lực của bản thân.
Đệ đệ nàng là một đứa trẻ ngoan ngoãn và có tiềm năng, nàng muốn bé con sẽ được phát triển và mài dũa tu vi sao cho nó thật sáng và bóng bẩy.
Shinichirou cũng thế, anh và nàng mỉm cười nhìn em rồi sau đó bảo rằng một tuần sau sẽ cho em trở về Vân Trung môn phái.
Cuối cùng cũng đã trở về Vân Trung môn phái ! Bây giờ em đã hiểu vì sao nguyên chủ bị Izana ngược đến mức phát khóc mà vẫn đâm đầu vào hâm mộ người ta rồi, căn bản là gia đình của nguyên chủ đã quá mức cưng chiều và bảo bọc nguyên chủ rồi cho nên khi bị Izana sỉ nhục ngoại trừ buồn bã và thất vọng ra thì nguyên chủ chắc chắn sẽ cảm thấy mới lạ và vô cùng tò mò.
Và nó làm cho em rất tò mò về cách đối xử của ma tôn với nguyên chủ đó nha, Mikey xoa xoa cằm rồi sau đó lắc đầu rũ bỏ sự tò mò bên trong mình.
Nhưng mà em thật sự là người rất là may mắn trong những việc xui xẻo đấy vì ma tôn nguyên bản của thế giới này đã trở về rồi.
Takeomi mở mắt ra và cảm nhận sự đau nhức lan truyền khắp thân thể, thủ hạ của hắn thấy hắn đã tỉnh lại rồi thì cẩn trọng hỏi hắn cảm thấy thế nào, tia sắc lạnh trong mắt hắn trỗi dậy và sát khí cũng vì thề mà bốc lên.
"Bản tôn vì sao lại bị như vậy ?"
Tình huống của Takeomi ở ngoài Mộng Cảnh bây giờ thật sự rất là nguy hiểm, Manila khoanh tay trước ngực mà quan sát quá trình phẫu thuật của hắn.
Vì để tâm lý của Takeomi trọn vẹn cho nên Manila đã lập tức ngừng lại quá trình thí khảo của hắn mà mang hắn đến bệnh viện tư nhân của nhà Haitani để phẫu thuật.
Lúc cậu vừa mang Takeomi về thế giới thật thì liền nhận ra tình huống bên ngoài đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Khởi đầu chính là việc Touman bất ngờ trở thành chủ nhân hợp pháp của thảo nguyên Lese, tiếp đến là Phạm Thiên công khai ký kết liên minh với nhân ngư tộc và nhà Shiba ký kết hiệp ước độc quyền buôn bán với làng thú tộc ở Sa Mạc Lunar.
Tất cả đã khiến cho chính phủ không thể ngồi yên mà ra tay truy sát các thành viên trong tổ chức này, những người khác trong vòng xoáy này hoàn toàn không có ý chịu chết cho nên đã tham chiến và gây ra sự hỗn loạn cho đất nước và thế giới.
Việc Manila bất chợt mang cố vấn của Phạm Thiên đến bệnh viện đã đem lại sự biến chuyển lớn cho thế cục của sự hỗn loạn này.
Hậu thế về sau đã gọi sự hỗn loạn này là Vòng xoáy đen.
Thế nhưng đó chính là chuyện của tương lai còn chuyện của bây giờ chính là quá trình chinh phục Mộng Cảnh của Phạm Thiên.
Vậy là vì tình huống của Takeomi quá nguy hiểm cho nên Manila đã phá lệ cho hắn ta trở lại thế giới thật, ngoài ra những thành viên khác của Phạm Thiên thuận lợi vượt qua Mộng Cảnh cũng được cậu cho đến cái bệnh viện này luôn, sau khi đã để cho những người này vào phòng bệnh rồi thì Manila cũng xoay người và biến mất.
Thế giới này đã hỗn loạn hoàn toàn rồi và chẳng còn cách nào để chấm dứt sự hỗn loạn này nữa.
~•~
Trong Mộng Cảnh bây giờ đã là ba tháng kể từ ngày Mikey trở về Vân Trung môn phái, em mỗi ngày đều tập luyện rất chăm chỉ và chăm chú nghe giảng khiến cho các tiền bối của em đều rất hài lòng, họ dứt khoát cho em tham gia thí hội và sẽ đặc cấp cho em chọn kiếm cho bản thân.
Ban đầu Mikey định là từ chối nhưng Izana đã kéo tay em lại và nói rằng em đừng nên từ chối ý tốt của các vị trưởng lão.
"Chưa kể đến nếu em đột ngột dùng roi tại thí hội thì sẽ khiến mọi người nghi ngờ."
Em đã hiểu rõ rồi cho nên sáng hôm sau em liền theo chân Shinichirou và Izana đến Tưởng Khí Sơn để chọn kiếm.
Shinichirou bảo rằng những cây kiếm ở trong sơn động đều có linh tính của riêng mình cho nên chúng sẽ kêu gọi và chọn em làm chủ của một trong số chúng.
Mikey bước vào trong sơn động và em choáng váng hoàn toàn trước lời kêu gọi của hai cây kiếm, một cây đỏ rực và một cây màu tím than.
Cây kiếm màu tím than ấy kêu gọi em hoàn toàn không ép buộc, không ngang ngược mà chỉ trầm lắng, em nhíu mày khó chịu trước nó rồi dứt khoát lựa chọn cây màu đỏ.
Em như cảm thấy tiếng thở dài rầu rĩ của thanh kiếm màu tím than ngay sau khi chạm vào cây kiếm màu đỏ nhưng em mặc kệ nó và rút cây màu đỏ ra.
Cách gọi của thanh kiếm này tuy dịu dàng và trầm ấm nhưng cách gọi em lại rất quyết liệt và không chịu thua trước khí thế của cây kiếm màu tím kia.
Izana nhìn em đã lựa kiếm xong thì xoa xoa cằm, Shinichirou giải thích cho em về nguồn gốc của cây kiếm em chọn.
Đó là kiếm được đúc ra từ máu của Xích Sư, em nhíu mày nói máu không thể đúc thành kiếm được thì Shinichirou nhẹ cười nói Xích Sư chính là một loài vật rất trung thành, nó đã cố gắng bảo vệ chủ nhân của mình và rồi chết trong tư thế đứng thẳng.
Hàng nghìn năm trôi qua, chủ nhân của nó chuyển thế thành một thợ rèn kiếm đã đến nơi mình chết kiếp trước và bất ngờ thay khi người kia đến thì thân xác của Xích Sư đổ sụp xuống và vỡ tan thành nhiều mảnh, đương nhiên những cái mảnh vỡ đó chính là máu của Xích Sư.
Cảm động trước sự trung thành của Xích Sư nên thợ rèn kia đã lấy các mảnh vỡ về và đúc thành kiếm, sau này trước khi chết, thợ rèn kia đã trao cây kiếm này lại cho Vân Trung môn phái và nó đã hoàn toàn im hơi lặng tiếng suốt mấy ngàn năm rồi.
Mikey sờ sờ lên thân kiếm rồi cảm thấy đầu mình nhức lên.
Xích Sư....!Xích Sư...!I...!vor ?
Ivor là ai ?
Shinichirou lo lắng nhìn sắc mặt đã tái nhợt của em, anh hỏi em còn ổn chứ, em lắc lắc đầu rồi hỏi Shinichirou về cây kiếm màu tím than kia.
"Đệ đừng chạm vào nó."
Giọng điệu của Shinichirou trở nên vô cùng lạnh lẽo khiến Mikey rùng mình, Shinichirou biết mình đã hơi quá mức cho nên liền dịu giọng kể em nghe về quá trình hình thành cây kiếm kia.
Thuở xưa có một vị tướng lĩnh rất tài giỏi đã đánh thắng rất nhiều trận chiến cũng như chinh phục được rất nhiều vùng đất, có một người phụ nữ rất yêu hắn ta cho nên đã luôn luôn bày tỏ tình cảm của mình với hắn nhưng vị tướng lĩnh kia lại không yêu nàng mà đi yêu công chúa của nước địch.
Hắn ta muốn chinh phục vùng đất đó thế nhưng dù dùng bao nhiêu loại kiếm, bao nhiêu vũ khí đi chăng nữa thì lại chẳng có loại kiếm nào có thể đánh bại được vương quốc kia cả.
Vị tướng quân nọ vì quá yêu vị công chúa kia cho nên đã hóa rồ mà đi kiếm thợ rèn giỏi nhất thời bấy giờ, kẻ kia mách với tướng quân rằng hãy dùng máu thịt của người yêu tướng quân nhất để rèn kiếm đi vì cây kiếm được tạo ra bởi tình yêu sẽ là cây kiếm mạnh nhất trên đời.
Thế là hắn ta đã giết chết nữ nhân đó và lấy máu thịt nàng luyện thành cây kiếm này, nàng ta trước khi chết đã nhìn sâu vào vị tướng quân đó mà đặt tên kiếm là Tử Tình.
Tử có nghĩa là tím hoặc là chết còn chữ Tình kia không cần nói cũng biết nó có nghĩa là tình.
Mikey còn muốn hỏi Shinichirou về cái kết của câu chuyện đó nhưng anh chỉ im lặng mà không nói gì thêm nữa, anh mỉm cười xoa đầu em rồi bảo.
"Xích Sư là một cây kiếm tốt, đệ dùng nó thật sự rất hợp.
Hãy dùng nó và chiến thắng tại thí hội nhé, Manjirou."
"Vâng ạ."
Em híp mắt cọ cọ đầu mình vào tay của Shinichirou rồi được anh kéo đi ra ngoài.
Izana nhìn thanh kiếm màu tím kia rồi lẩm nhẩm nốt đoạn kết.
Vị tướng quân kia thành công chinh phục được nước địch thế nhưng công chúa lại chẳng hề yêu hắn, nàng ta vì quá mức uất ức cho nên đã nhảy xuống tường thành tự sát.
Vị tướng quân kia đã trở thành vua của vùng đất kia thế nhưng cái giá mà hắn ta phải trả lại chính là sự cô độc.
Rồi một đêm nọ khi đã say rượu hắn ta lại nhớ về nữ nhân ngu ngốc luôn luôn bày tỏ tình cảm với mình, hắn bỗng chốc cảm thấy lòng mình dao động, hắn nhớ về người nữ nhân đã dùng cả sinh mệnh của mình để đúc cho hắn cây kiếm đó rồi sau đó bật khóc trong hối hận vì đã cô phụ nàng ấy, cuối cùng hắn đã dùng Tử Tình tự sát và đặt cho nó một cái tên khác.
Vĩnh Cô - vĩnh viễn cô độc.
Đúng là một nam nhân ngu ngốc, Izana hừ giọng khinh thường rồi phất áo đi ra ngoài.
~•~
Xích Sư kiếm (Ivor): Tôi thích em ! Thích ! Cực kỳ thích cho nên sẽ không buông tay em ra đâu !
Tử Tình - Vĩnh Cô kiếm (Leo): Mất đi rồi mới biết hối hận !