Allsawa Nếu Sawamura Cảm Tình!!!


Sawamura Eijun từ nhỏ cảm tình liền thập phần đạm bạc, cơ hồ không có gì sự tình có thể khiến cho cảm xúc của cậu dao động.

Ngay từ đầu người trong nhà còn không có nhận thấy được, chỉ cho rằng đứa nhỏ này có khả năng so với những đứa trẻ khác thì an tĩnh hơn một chút.
Nhưng có một ngày, chú chó nhà họ nuôi đột nhiên biến mất, chú chó đó là cha của Sawamura mua lúc cậu vừa sinh ra, muốn cho nó bồi Sawamura cùng nhau lớn lên, còn đặt biệt đặt tên cho nó là Jun-chan.
Bé Sawamura thập phần hướng nội, không có bằng hữu, mỗi ngày tan học trở về cũng chỉ cùng Jun-chan chơi cùng với nhau.

Trong mắt cha và mẹ của Sawamura, Jun-chan đối bé Sawamura có ý nghĩa vô cùng to lớn, có thể nói là bằng hữu duy nhất của bé Sawamura, nhưng hiện tại Jun-chan lại biến mất.
" Là tôi không tốt, không chăm sóc tốt cho Jun-chan, Sawamura trở về nhất định sẽ rất buồn "Mẹ Sawamura bụm mặt thập phần tự trách, cô ấy cùng cha Sawamura ở phụ cận tìm hồi lâu cũng chưa tìm được Jun-chan.
“Eijun sẽ hiểu cho chúng ta thôi, chúng ta nơi nào có thể tìm cũng đã tìm, không tìm thấy cũng chỉ đàng chịu.”cha Sawamura ôm mẹ của Sawamura vào lòng an ủi.
Gia gia Sawamura hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, trung khí mười phần nói, “Yên tâm đi,nam nhân nhà Sawamua sao có thể vì chuyện đơn giản này mà buồn bã!!!!”
Buổi chiều bé Sawamura về đến nhà, cậu cảm giác trong nhà không khí có chút kỳ quái, mọi người nhìn cậu đều muốn nói lại thôi.

Cậu lắc lắc đầu, " Mẹ, làm sao vậy? Con hiện tại liền mang Jun-chan đi tản bộ nhé!!.”
Không đợi cậu buông cặp sách, liền bị mẹ cậu gọi lại, “Uhm… Eijun này, Jun-chan…… Jun-chan nó không thấy! Thực xin lỗi!! Đều là mẹ sai, là mẹ không chăm sóc tốt cho nó ”
Bé Sawamura chớp chớp mắt, “Không thấy?”
Mẹ Sawamura cho rằng bé Sawamura muốn khóc, vội ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, “Eijun, mẹ biết Jun-chan biến mất con sẽ vô cùng buồn, mẹ cũng vô cùng tự trách, nhưng là Jun-chan có lẽ chỉ là cùng bằng hữu khác cùng nhau đi ra ngoài chơi, nó về sau sẽ trở về với con, cho nên Eijun đừng khóc!”
“Con không có khóc, cũng không cảm thấy khổ sở a ~~~” Bé Sawamura ngữ khí bình đạm nói.
Mẹ Sawamura tay vỗ vỗ bé Sawamura đột nhiên cứng đờ, có chút chần chờ buông bé Sawamura ra, lúc đối diện ánh mắt của cậu mẹ Sawamura lập tức ngây ngẩn cả người, bé Sawamura trong mắt một mảnh đạm mạc, phảng phất cái gì cũng không phát sinh.
Bé Sawamura đi đến góc đem cặp sách để xuống, quay đầu nhìn về phía mẹ của mình, “Mẹ, Jun-chan không thấy con cũng không có biện pháp mang nó đi tản bộ, con hiện tại có thể xem TV một lát sao? ”
“Nhưng……..

Có thể, con xem đi!” Mẹ Sawamura trong mắt mang theo một chút vô thố.

Cô dự đoán bên trong khóc kêu đều không có phát sinh, bé Sawamura biểu hiện tựa như chỉ ném một vật phẩm râu ria vô giá trị vậy.
Từ đó về sau,mẹ Sawamura liền lưu tâm quan sát nhất cử nhất động của bé Sawamura, cô phát hiện đứa nhỏ nhà mình cùng những đứa nhỏ nhà người khác không giống nhau.
Mấy đứa trẻ ở tuổi của cậu thường là tò mò, hoạt bát, thiên chân.

Nhưng cậu không thích nói chuyện, không thích chơi, đặt biệt nghe lời kêu cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, bình thường còn có thể ngồi tĩnh tọa cả một buổi trưa.
Mẹ Sawamura cảm thấy có chút sợ hãi, cái này căn bản là không phải những biểu hiện nên có ở một đứa trẻ 5 tuổi, mỗi ngày nhìn bé Sawamura biểu tình hờ hững,Mẹ Sawamura thập phần sốt ruột, không nên là cái dạng này, Eijun hẳn là một đứa trẻ lạc quan, hẳn là có thể giao lưu với rất nhiều bằng hữu, hẳn là có thể…… Hẳn là có thể thế nào đâu?
Cô đem phát hiện của chính mình nói cho cha Sawamura cùng gia gia Sawamura.

Sau đó, ba người lặng im hồi lâu, gia gia Sawamura thở dài, thanh âm khàn khàn nói, “Mang đứa nhỏ này đi xem bác sĩ tâm lý đi.”
Hôm nay, sau một lát khi bé Sawamura về nhà,mẹ Sawamura cười chào đón, “Eijun, chờ chiều nay, con cùng mẹ đến chỗ một chị gái xinh đẹp chơi được không?”
Bé Sawamura nhìn chằm chằm mẹ Sawamura nhìn hồi lâu, thẳng đến mẹ Sawamura suýt nữa không duy trì nổi tươi cười trên mặt, cậu mới gật gật đầu.
Đi vào bệnh viện, bác sĩ đối với bé Sawamura thân thiết cười cười, ôn nhu nói, “Tiểu bằng hữu con tên là gì?”
“Sawamura Eijun.”
“Ta đây có thể kêu con là Eijun sao?”
Bé Sawamura gật gật đầu.
Bác sĩ lấy ra một bộ xếp gỗ, “Eijun có thể cùng ta chơi xếp gỗ cùng nhau khônggg?”
“Ân.”
Ở quá trình hai người đua nhau chơi xếp gỗ, bác sĩ hỏi bé Sawamura rất nhiều vấn đề, bé Sawamura cũng trả lời kĩ càng từng cái một.
Ở cuối cùng một khối xếp gỗ được đặt lênn, bác sĩ cười chụp hai tay lại với nhauu, “Eijun thật là giỏi!”
Bé Sawamura mặt vô biểu tình gật gật đầu, “Là chúng ta cùng nhau làm.”
“Nhưng là Eijun vẫn là rất tuyệt nha, được rồi, hiện tại ta muốn cùng mẹ con nói một ít lời nói riêng tư, Eijun liền ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này nha!”
Bác sĩ cười, sờ sờ đầu Sawamura, đứng lên khôngg cẩn thận làm đổ chồng gỗ vừa xếp, cô vội cúi xuống thân cùng bé Sawamura xin lỗi.
Sawamura lắc đầu, ánh mắt không hề gợn sóng, “Không quan hệ, không có việt gì, lại xếp lại là được.”
Bác sĩ ánh mắt phức tạp nhìn bé Sawamura, cong môi cười cười, “Như vậy, Eijun phải cố lên nha!”
Bất quá vừa quay lưng sắc mặt lập tức ngưng trọng lênn, cô hướng về phía mẹ Sawamura gật gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người đi đến đối diện văn phòng, mẹ Sawamura nôn nóng dò hỏi, “Bác sĩ, xin hỏi Eijun tình huống thế nào?”
Bác sĩ biểu tình nghiêm túc, “Có thể phán định đứa nhỏ này là bẩm sinh tính cảm tình thiếu hụt, không có biện pháp sự vật bên ngoài sinh ra cảm xúc.”
Mẹ Sawamura kinh ngạc trừng lớn mắt, “Cảm tình thiếu hụt?”
Bác sĩ gật gật đầu, “Cảm tình thiếu hụt là chỉ phân liệt tính rối loạn nhân cách, người bệnh thường thường biểu hiện thập phần lạnh nhạt, khuyết thiếu cảm xúc, không có biện pháp giống như người bình thường khóc cười.

Eijun tình huống có chút không tốt lắm, như vậy đi xuống khả năng sẽ diễn biến thành nghiêm trọng tái phát tính thậm chí mạn tính trí tàn tính chướng ngại.”( edit: khúc này hơi khó hiểu các tình yêu nhớ thôngg cảm)
Mẹ Sawamura che miệng lại khụt khịt lên “ Vậy phải làm sao bây giờ a? Có thể trị liệu sao?”
Bác sĩ vội an ủi mẹ Sawamura “Ngài trước đừng có gấp, đây là có thể trị liệu, nhưng bởi vì hài tử còn nhỏ, không có biện pháp cho đứa nhỏ làm tâm lý phụ đạo, muốn dựa các ngươi ở trong sinh hoạt chậm rãi dẫn đường là được.”
Mẹ Sawamura gật gật đầu thật mạnh.

“Trước làm em ấy tìm được sự việc khiến em ấy hứng thú, nhất định phải có kiên nhẫn, bình thường có thể nhiều cùng em ấy tâm sự, làm em ấy nhiều tiếp xúc một ít cùng tuổi hài tử……”.

Đam Mỹ Sắc
Trong một căn phòng khác, bé Sawamura mặt vô biểu tình đem tháp gỗ vừa xếp xong đẩy ngã và lần nữa xếp lên lại.

30 phút sau,mẹ Sawamura mang một đôi mắt đã sưng đến đón bé Sawamura, cô cố gắng nặng ra một nụ cười, “Eijun, chúng ta về nhà đi.”
Bé Sawamura nhìn chằm chằm đôi mắt đã sưng vù của mẹ một hồi lâu, rũ xuống mi mắt, thấp giọng ứng câu hảo.
Về đến nhà sau,mẹ Sawamura đem kết quả chuẩn bệnh nói cho gia gia Sawamura cùng cha Sawamura, hai người tuy rằng cảm thấy thập phần kinh ngạc, nhưng càng có rất nhiều tự trách, áy náy, cư nhiên kéo dài tới hiện tại mới phát hiện.
Mấy người trầm mặc không nói,mẹ Sawamura lại nhịn không được đỏ hốc mắt,cha Sawamura thở dài, trấn an vỗ vỗ vợ mình.

Sawamura gia gia vỗ vỗ cái bàn, “Được rồi! Đừng khóc nữa! Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, tổng có thể làm Eijun tốt lên!"
Mẹ Sawamura lau lau nước mắt, gật gật đầu.
Ba người lên tinh thần thảo luận cách ứng đối, không chút nào phát hiện cầu thang đứng một cái thân ảnh nho nhỏ.
Kế tiếp mỗi ngày bọn họ bắt đầu hướng bé Sawamura biểu đạt cảm xúc, mỗi khi chính mình cảm thấy vui vẻ, khổ sở, đều sẽ nói cho bé Sawamura.
“Eijun, gia gia hiện tại thực vui vẻ, cho nên ta cười.”
“Eijun, ba ba hiện tại có điểm khổ sở, bởi vì mẹ con không cho ta uống nhiều bia rượu một ít, cho nên ta muốn khóc.”
"……........"
Bé Sawamura cho tới nay đều biết chính mình cùng những người khác không giống nhau, cậu sẽ không khóc, sẽ không cười, sẽ không tức giận, nhưng cậu không cảm thấy chính mình không bình thường, cậu cảm thấy như vậy rất tốt.

Chính là người trong nhà muốn cậu cười, muốn cậu khóc, muốn cậu tức giận, sẽ làm nũng, cho nên cậu bắt đầu quan sát, học tập người khác cảm xúc, chậm rãi,cậu cũng biết trường hợp nào nên khóc, trường hợp nào nên cười.
Đối với gương luyện tập một lúc, bé Sawamura chậm rãi nhếch môi lộ ra một cái tươi cười, cậu gật gật đầu nghĩ "không sai biệt lắm".
Một ngày buổi tối, bé Sawamura đi đến trước mặt người nhà nhìn bọn họ bật cười,mẹ Sawamura cùng 2 người kia ngẩn người một lúc lâu, đợi tới líc phản ứng được cô liền nhào lên ôm lấy bé Sawamura,kinh hỉ bật khóc, “Thật tốt quá, con của ta a!”
Cha Sawamura cũng đỏ cả hốc mắt, ôm lấy mẫu tử hai người,gia gia Sawamura ở một bên cười lớn, “Không hổ là cháu của ta!”
Vài ngày sau, khi cảm xúc vui sướng lui bớt mẹ Sawamura mới phát hiện bé Sawamura biểu tình thập phần cứng đờ, giống như chỉ là học tập người khác.
Mẹ Sawamura giống như bị người ta tạt cả xô nước lạnh vào người, lạnh thấu.Hơn nữa cũng không vạch trần bé Sawamura, nhưng mỗi lần nhìn đến đứa nhỏ kia nỗ lực mỉm cười vẫn là nhịn không được muốn khóc.
Sau đó, mẹ Sawamura lại tìm thời gian, điiii đến bệnh viện một chuyến, đem tình huống nói ra với bác sĩ Sawamura mụ mụ lo lắng chờ bác sĩ đáp lại.
Bác sĩ trầm ngâm hồi lâu, ngay sau đó bật cười, “Đây là chuyện tốt, rất nhiều người bệnh đều là cảm thụ không đến chính mình có vấn đề, Eijun có thể phát giác đến đã rất tốt rồi, hơn nữa em ấy có thể vì các ngươi chủ động đi học tập như thế nào cười, này thuyết minh em ấy là quan tâm các ngươi a! Các ngươi nhiều dẫn đường em ấy, làm em ấy tìm được đồ vật mà chính em ấy cảm thấy hứng thú, làm em ấy tìm được một mục tiêu, từ từ tới, không cần cấp.”
“Ân!”
Hai năm sau, tiểu Sawamura lục tục kết giao rất nhiều bằng hữu, còn cùng các bạn kết thành nhóm chơi bóng chày.

“Ngu ngốc! Nhìn xem ngươi làm cái gì chuyện tốt! Sawamura! Ngươi làm hại ta bị huấn luyện viên đối phương cùng phụ huynh mấy đứa trẻ kia mắng chửi a, những cầu thủ của của bọn họ vẫn còn mãi trừng ta! Hơn nữa ngươi chẳng những đánh cầu thủ của đối thủ 12 bạt tay, còn định đánh tới trọng tài đúng không!!!! Ngươi ba năm trung học đánh bóng chày, chỉ để lưu lại cái này kí lục!!!??” Trong văn phòng một người đàn ôngg trung niênn đang tức giận la mắng một thiếu niênn.

“Huấn luyện viên, ngài mắng đúng! Em thế nhưng bại bởi cái loại đội ngũ cợt nhã này, thật là quá mất mặt!!!!!” Thiếu niên nhắm mắt lại lớn tiếng tán đồng nói.
“Không đúng! Ai nói với ngươi ta đang nói chuyện đội ngũ thắng thua!!???, ta nói chính là việc ngươi đánh người lúc sau a!!!!!!”
“A, thì ra là nói cái kia!” Thiếu niên lập tức đứng lên, vuốt cái ót cười lớn.
Huấn luyện viên bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống, “Ngươi thật vất vả lấy đội trưởng thân phận dẫn dắt đội bóng dự thi, hiện tại lại…… Haizzz! Ta thực không nghĩ nói như vậy, nhưng ngươi như vậy khả năng sẽ ảnh hưởng đến ngươi khi lựa chọn trường học lúc lênn cao trungg aaa!”
_______________
☆ Một số giải thích:
Nhuyễn cầu: bóng mềm thường làm từ cao su
Ngạnh cầu: bóng cứng được làm từ gỗ bọc da
Cảm tình thiếu hụt ( thiếu hụt cảm xúc): Childhood Emotional Neglect (CEN), hay thiếu hụt cảm xúc thời thơ ấu, là khi cha mẹ hay người chăm sóc không đáp ứng đủ nhu cầu cảm xúc của đứa trẻ.

Một ví dụ về CEN là khi đứa trẻ kể với cha mẹ về những gì xảy ra ở trường nhưng lại bị gạt đi.( Trường hợp trongg truyện này là Sawamura từ bé sinh ra đã bị chứng thiếu hụt cảm xúc.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui