"Takemichi, mau ra đây đi em.
"
Tiếng thúc giục của stylist vang lên khi Takemichi vẫn còn đang trốn sau tấm vải che vì cảm thấy xấu hổ.
Trang phục được thiết kế dành riêng cho người thắng cuộc hôm nay là một bộ quần áo mang đậm phong cách cổ điển phương Tây, từ cách phối lớp lông vũ làm ấm cơ thể đến những sợi dây đủ màu đều được chính tay chuyên gia phục chế chọn lựa.
Đây quả thật mà một cơ hội hiếm hoi cho những nghệ sĩ có mong muốn sử dụng thương hiệu nổi tiếng để nâng tầm ảnh hưởng của mình lên, còn chưa kể đến việc cô là người trước đó đã cùng Shinichirou hợp tác ở buổi khai máy lần đầu tiên, nói cách khác, đây chính là lần thứ hai Takemichi được mặc trang phục do bà thiết kế.
"Nhưng lần này so với lần trước lại có cảm thấy có chút không tệ.
"
Chậm rãi bước ra ngoài, Takemichi hơi hơi cúi người vì cảm nhận được mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Nói cũng phải, dù sao cậu cũng vừa chơi bọn họ một vố rõ đau mà!
Nghe thấy tiếng động, Shinichirou sửa soạn lại dây thắt lưng rồi theo phản xạ ngước đầu nhìn qua.
Hai tầm mắt chạm nhau trên không trung, ảnh đế trong một giây phút ngắn ngủi đã trở nên ngớ người.
Anh đã đứng mường tượng thật lâu cái hình ảnh lúc Takemichi được mặc mẫu thiết kế do chính tay anh gián tiếp phối hợp cùng bà Gene thực hiện, thế mà không ngờ dưới cái khung cảnh lạnh lẽo kết hợp với làn da tuy không trắng nổi bật nhưng cũng đủ tôn vinh vẻ đẹp tươi sáng của cậu này lại trở nên hoàn hảo như thế.
Khoé môi cong lên một nụ cười mãn nguyện, Shinichirou bước đến, hạ cánh tay ở trước mặt của Takemichi, thái độ cùng cử chỉ giống y hệt những tân lang thường xuất hiện trong phim đến kiệu hoa để rước cô dâu của chính mình.
Vẻ mặt đắn đo của Takemichi thoáng qua hai giây ngắn ngủi, thế nhưng cậu lại thuận theo ý muốn của Shin mà đan tay vào, chỉ là cậu không ngờ ngay sau đó Shinichirou lại vội vàng thu tay, trong tình cảnh không ai lường trước, ảnh đế ở trước mặt biết bao nhiêu con người hạ thấp thân mình, đặt vầng trán cao xuống mu bàn tay của Takemichi.
Tiếng hít sâu xung quanh khẽ vang lên vài hồi không ngớt, gió thổi xào xạc như cứa nhẹ tâm tình của người xem, đây là hành động mà chỉ có giữa hai người đã kết hôn hoặc dành cho nhau một sự tôn trọng tuyệt đối mới có thể thực hiện được, tuy nhiên trong trường hợp này, bởi vì cả Takemichi và Shinichirou đều không theo một tín ngưỡng nào nhất định nên theo lẽ thường tình thì không thể quy thuộc việc anh làm ở thời điểm hiện tại có ý nghĩa trọng đại như thế hay không!
Nói gì thì nói, dù có hoặc không thì đôi mắt mà ảnh đế dành cho Takemichi cũng kì lạ hết thảy, như một dãi Hoàng Hà đang bao chứa ở trong đôi ngươi kia, vừa rộng vừa dài lại vừa sâu sắc, đủ để nhấn chìm những ai có cơ hội lọt vào.
Thật sự không tệ, anh ta là diễn viên, lăn lộn trong giới phim trường mấy năm chẳng lẽ không học được cách nhìn thấu lòng người hay sao? Há chi Shinichirou thông minh như thế, thành công vang dội của anh đâu phải ngày một ngày hai mà tạc được thành? Tóm lại Takemichi có thể sinh tâm nhưng chẳng lành tính, việc cậu đối với ảnh đế có sự tán dương là thật, nhưng cậu lại chẳng vì như vậy mà nảy sinh sự rung động nhất thời.
Vì hai ba câu nói và một cái nhìn chăng!
"Đi, chúng ta đi hẹn hò.
"
Nắm lấy tay Shinichirou, Takemichi không ngại việc anh có thật sự muốn gửi gắm việc muốn cậu làm bạn đời hay không, bởi vì hiện tại cậu chỉ để ý đến sự trừng phạt mà cậu phải dành cho những người đã bỏ rơi cậu.
Bước ngang qua mặt của Takuya, Takemichi chỉ thẳng vào y, nhe răng tuyên bố:"Tao cho mày rửa chén.
"
Ngay cả việc Hanma cùng Draken ghét vào bếp cũng bị Takemichi đẩy hết trách nhiệm qua, Wakasa và Inupee thì không tính, dù sao bọn họ cùng với cậu không nảy sinh nhiều hiềm khích, tuy không được bao dung nhưng kể ra vẫn còn nhàn nhã vì có thể tự lựa công việc mình có thể "miễn cưỡng" làm.
Ngồi lên trên chiếc cáp treo có sức chứa tầm bốn người, ở giữa được đặt một cái bàn đang bày biện đủ loại thức ăn nhẹ nhưng có cách trang trí độc đáo, Takemichi chớp mắt:"Đoàn phim đầu tư vậy sao!"
Shinichirou gật đầu:"Vẫn là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm theo kiểu này.
"
Điều chỉnh tư thế ngồi sao cho đúng cách, Takemichi đối với Shinichirou thay vì ngồi ở phía đối diện thì lại cùng cậu chen chút một cái ghế cũng chẳng lên tiếng phàn nàn gì, nếu anh không ngại thì cậu có gì mà phải ngại chứ?
"Vậy! giờ chúng ta xuất phát sao?"
"Em còn luyến tiếc gì sao?" Ảnh đế hỏi ngược lại cậu.
Đúng là rất giỏi đọc tâm người khác, cậu lo lắng việc để chị em phụ nữ đi bộ nha, huống hồ trời vẫn còn lạnh lắm.
"Không phải nói đi hẹn hò sao? Em sẽ không để người khác chen ngang chứ?"
"! "
Một câu nói của Shinichirou thành công làm Hina, Akane, Senju, cùng Ema và Yuzuha cảm thấy tự ái, bọn họ không ngại việc đi bộ, bọn họ ngại việc "quấy rối" người ta đi hẹn hò.
"Hinata có muốn-"
"Không có muốn, tôi đi bộ cũng chẳng sao.
"
"Chị nghĩ vậy thật hả?"
"Tôi ổn.
"
"Vậy được, vậy chúng ta xuất phát đi.
"
Takemichi không thuyết phục được Hina nên chỉ có thể từ bỏ, lúc này, đạo diễn khi không lại đột ngột lên tiếng:"Từ đã, hai người còn phải chơi một trò chơi nữa mới được đi chứ.
"
"Nữa hả?"
Không chỉ Takemichi, mà ngay cả Shinichirou cũng cảm thấy kinh ngạc, bọn họ đã là người thắng cuộc, sao còn phải chơi mấy cái trò thách đố để làm gì?
"Đơn giản thôi, trong hai người mỗi người thả thính một câu, sau khi hoàn thành thì có thể xuất phát rồi.
"
Thả thính? Takemichi nhìn qua Shinichirou, đây là nghề của ảnh đế rồi phải không?
"Thế thì đơn giản.
" Takemichi ngồi xoay qua phía của anh nói:"Anh với tôi ai chơi trước đây?"
"Nhường em trước.
" Shinichirou cười nhẹ.
"Vậy được, tôi trước.
" Hít một hơi thật sâu, Takemichi đặt sự chăm chú lên người của ảnh đế rồi chậm rãi mở miệng.
"Anh có biết tim của em nằm ở vị trí nào không?"
Nghe Takemichi hỏi vậy, Shinichirou liền chỉ vào bên ngực trái của cậu.
"Chẳng phải ở đây sao?"
"Sai rồi.
" Takemichi lấy tay chỉ vào người của Shinichirou rồi nhoẻn miệng cười tươi:"Tim của em nằm ở đây này.
"
"Sao vậy? Anh chẳng phải bác sĩ, cũng chưa từng có cơ hội được cấy ghép tim với em, sao tim của em lại nằm ở phía của anh?"
"! "
Vâng, không phải do anh chậm hiểu, là do tôi không đủ bản lĩnh được chưa?
"Em cần chút nước không?"
"Sao cơ?"
Tự nhiên lại hỏi vậy, vừa chọc quê cậu xong đó.
"Bởi vì em sẽ rất "hot" vào đêm nay! "
"! "
Như chợt ngộ ra, Takemichi dùng tay xoa xoa hai má để giảm bớt cảm giác nóng hổi.
Vừa rồi vì bị đáp trả nên cả gương mặt cậu đều đỏ bừng lên, thế nhưng Shinichirou lại lợi dụng điểm này để "nhả mồi" về phía bên cậu.
Ý anh là muốn giúp cậu hạ hoả, hay là muốn!.
"Xuất phát được rồi nhỉ?"
Ngậm ngùi cắn tạm cái bánh ở cạnh bên, Takemichi không trả lời Shin nhưng cũng phối hợp gật đầu.
Cậu sợ ở đây thêm một giây nào thì sẽ bị Sanzu thẳng thừng lôi từ trên cáp treo xuống mất.
Được rồi tha cho Takemichi đi, cậu thật sự vô tội lắm.
***
Đi theo cáp treo nên cả hai rất nhanh đã lên đến đỉnh núi, như hứa hẹn, Takemichi và Shinichirou đã được một đoàn người chào đón với một thái độ vô cùng nhiệt tình, đặc biệt số đông ở đây đều là fan của Shin nên thành ra cậu cũng được hưởng ké không ít ưu đãi.
Chạy từ đông sang tây tìm đủ loại món ăn để khai vị, Takemichi kéo theo Shinichirou đi khắp nơi, hết ăn đặc sản ở đây rồi ngồi xuống xem người ta làm kẹo đường, cho đến khi Takemichi nhìn thấy một người du ca đang ngồi đánh đàn cùng với một chiếc hộp được bày trí ra để xin tiền thì mới có dịp khựng lại.
Ngẫu hứng được gặp gỡ, Takemichi đối với những giai điệu người kia đánh ra vô cùng thưởng thức, hơn thế nữa chính là bộ trang phục sạch sẽ thanh nhã kia.
"Dù có làm công việc thấp kém cũng không để bản thân thiệt thòi nhỉ?"
"Đây gọi là giữ chút thể diện còn sót lại cho bản thân.
"
"! Cũng không hẳn thế, ít ra thì ông ấy vẫn chọn cách bán nghệ để đổi lại vài đồng lương mà.
"
Vừa ăn bánh vừa đối đáp với Shinichirou, Takemichi còn chưa kịp nói tiếp thì đã thấy ảnh đế hiên ngang đi đến, không quan tâm sự nổi tiếng của chính mình, Shin ngồi xuống, đặt tay lên đùi của người đàn ông kia nói:"Tôi có thể hát một bài không?"
Kinh ngạc nhìn Shinichirou, cậu không ngờ đến một ảnh đế có tầm ảnh hưởng vươn xa như Shin cũng có lúc muốn vươn tay giúp đỡ người khác theo cách như thế này.
Môi cong lên cười thích thú, Takemichi tự nhiên chạy đến, cũng bắt chước Shin mà thỏ thẻ đề nghị:"Vậy cho cháu mượn đàn được không?"
Takemichi ngồi vào chiếc ghế do ông cụ nhường lại, tay cầm đàn guitar đánh thử vài nốt đơn giản.
Lúc này, đám đông vây xem dường như đã nhận ra sự có mặt của Shin nên hô hào không ngớt, cậu nhìn Shinichirou ra hiệu rồi bắt đầu đánh đàn, những âm điệu từ từ vang lên nhẹ nhàng bay bổng, níu kéo toàn bộ sự chú ý của thường dân đến du lịch nơi đây.
"It's love.
Made me stand here
It's love.
Left My heart can't stop beating.
"
Giọng hát trầm ấm của Shinichirou vang lên, đều làm tan chảy tất cả các cô nàng đang đứng ở đây.
"Even if the chance seems like no
No matter how much you have to lose
But love has kept me here.
"
I'll give you this love until you take it
I'll say I love you until you're willing
You are my happiness
If you don't take it, let me start over as much as I can.
"
"Until the end you still haven't changed
It's okay, my heart hasn't changed
If you wait for my heart to stop loving you
Then wait for the earth to stop spinning!"
Bài hát cất lên như một lời nói được dùng để bọc bạch hết thảy với người mình yêu, khiến cho toàn thể những ai đang vây xem đều cảm thấy ngưỡng mộ, bởi vì từ đầu đến cuối, Shinichirou cũng chỉ để một mình Takemichi vào tầm mắt, hoàn toàn không có một thời khắc nào để ý đến xung quanh.
Leo bộ từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi, vui mừng chưa được bao lâu thì đoàn phim đã có cơ hội chiêm ngưỡng màn hợp xướng của đôi bạn trẻ, khi gần kết thúc bài hát, Shinichirou đột nhiên đứng dậy, anh đi đến bên cạnh Takemichi, là không biết vô tình hay cố ý mà ngay sau câu hát: Đó chính là tình yêu, Shinichirou lại quỳ xuống, cầm tay cậu rồi hôn nhẹ vào mu bàn tay như một lời thề non hẹn ước.
Xung quanh, những người quen biết Shinichirou đều hô hào khan cả tiếng, tiếng máy ảnh vang lên chụp lấy khoảnh khắc vừa đáng yêu lại vô cùng hiếm thấy này.
Một ngày còn chưa được tận hứng thì đã nhanh chóng kết thúc vì trong đêm nay sẽ có một cơn bão ghé qua nơi này, vì lợi ích của từng người, đạo diễn bắt buộc phải hoãn toàn bộ chuyến đi cũng như hình phạt để sắp xếp cho tất cả một nơi ở tốt đẹp nhất.
Đứng ở hành lang ngắm nhìn tuyết rơi càng ngày càng dày đặc, Takemichi cảm nhận được hơi lạnh đang bao phủ khắp mọi nơi, như đang nhắc nhở một hậu hoạn nào đó sắp đến gần!
Tuyết, vừa lạnh lẽo lại cô đơn.
Tuyết đại diện cho hắn, tuyết mơ hồ ảo não.
Ai mà thích tuyết cho được, vừa khó đi lại khập khiễng vô cùng.
Tuyết lạnh lẽo, cô đơn!
Chẳng phải đã hứa là sẽ giúp tôi sao! Takemichi?.