Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao


Ngồi trên xe, Takemichi đầu kề vai Makoto, lại gác chân lên người của Akkun, phải nói nết ngủ xấu vô cùng, thế mà người nào đó lại rất được cưng chiều.
Một bên vai bị đè nén cũng không khiến Makoto phát giận, hắn ngẫu nhiên nghịch vài lọn tóc trên đầu Takemichi, lại ngẫu hứng mà nhìn ra cửa sổ theo hướng vô định, so với Akkun thì có lẽ hắn thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay Takemichi chỉ mặc một chiếc quần sort nên tuỳ tiện để lộ ra hai cẳng chân trắng trẻo không có một cọng lông, tâm tính muốn chọc ghẹo nổi lên, Akkun đem chân Takemichi bắt chéo nhau, sau đó lại như than thở:"Nói cũng lạ, Takemichi phát dục có phải rất tệ không, ngay cả lông chân cũng không có là như thế nào."
Vừa dứt lời, Takuya cùng với Kazushi không tự chủ được mà nhìn qua, cũng may âm lượng của Akkun không quá lớn nên chỉ thu hút được một số người ngồi gần đó.
Đúng là chân của Takemichi rất trắng, một cọng lông tơ cũng không có.

"Không hẳn, lúc bế cậu ấy thì thấy rõ ràng rất nặng-"
"Nói cái gì."
Không đợi Makoto dứt lời, Takemichi đã thẳng tay tặng cho Akkun cùng Makoto một cái nhéo đau thấu trời xanh.
Vì bị tập kích bất ngờ nên cả hai không tự chủ được mà kêu "Au" một tiếng, còn xém một chút nữa thì bị đẩy ra khỏi ghế ngồi.
Akkun miễn cưỡng chống dậy đầu tiên, hắn tức giận mà trừng cậu:"Mày sớm tỉnh rồi?"
Nếu đã sớm tỉnh sao không ngồi dậy, u uất xoa xoa hông nơi bị Takemichi nhéo vài cái, Akkun phẫn nộ không thôi.
Bá vương bỏ chân xuống, Takemichi lập tức lườm cả hai người:"Nói cho mà biết, đừng tưởng thấy ông ngủ mà nói xấu ông, ông đây không phải dễ bắt nạt đâu."
Hay cho câu không dễ bắt nạt, hai người bọn họ đã phải khiêng vác cậu từ tận nhà để lên thấu đây đấy, có thể nói một câu cảm ơn đã được không...
Xê dịch mông ngồi vào giữa hai cái ghế, Takemichi qua cơn buồn ngủ đã trở nên phấn chấn tinh thần mà ngó nghiên xung quanh.

Cậu hào hứng:"Chúng ta hiện tại là đang đi đâu?"
"Đảo Evelina." Chỉnh đốn lại tướng ngồi, Makoto thuận miệng trả lời.
Evelina?
Nghe tên lạ quá.
"Nhưng đi đảo không phải nên đi du thuyền sao? Chúng ta rõ ràng đang đi xe?"
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Takemichi, Kazushi bên cạnh vội giải thích:"Là một hòn đảo gắn liền với đất liền, chúng ta chỉ cần có vé thông hành thì có thể vào."
Vậy không phải sẽ có rất nhiều người sao?
"Đừng mơ tưởng nữa, không có ai ngoại trừ chúng ta đâu, để bảo vệ quyền riêng tư nên đạo diễn đã sớm dùng tiền mua một vùng trời riêng cho chúng ta rồi."
Đập tan suy nghĩ háo hức của Takemichi, Akkun khoanh tay giải thích, Takuya bên cạnh cũng bổ sung thêm:"Nghe nói bọn họ ai cũng góp vào một ít."
"Vậy còn chúng ta?" Takemichi chỉ vào bản thân.
"Chúng ta là đang đi ké."
Đi ké sao?
"Cái gì? Sao không nói chúng ta góp vào?"
Đi ké thật sự rất mất mặt đó.
Takuya lắc đầu:"Thật ra tao cũng không rõ, chỉ là nghe bên ekip nói lúc chuẩn bị lên xe thôi."
Tức giận vỗ vỗ đùi, Takemichi xoa mũi:"Chê chúng ta không có tiền sao?"
"Mày có sao?" Akkun khinh bỉ.
Tiếp nhận ánh mắt của Akkun, Takemichi lập tức nổi đoá:"Tao có."
"Tiền của đạo diễn?"
Một ngày 2000 đâu phải chuyện kín đáo gì, hình như người trong đoàn phim ai cũng biết chuyện đó.

Takemichi lấy số tiền đó chi trả cũng có khác gì đạo diễn tự bỏ tiền mình ra.
Thế nhưng trời sinh Takemichi sớm đứt dây thần kinh xấu hổ, cậu hùng hổ vỗ vai Akkun:"Vào tay ông là của ông, hiểu chưa?"
"Hừ!" Lườm Takemichi một cái, cuối cùng cũng đến nơi.
Takemichi hào hứng ôm cặp chạy xuống trước, cậu vui vẻ dang rộng hai tay mà đón chào không khí trong lành.
Nhìn Takemichi phấn chấn lên hẳn, đạo diễn vui vẻ đi đến.

"Thế nào rồi? Hết buồn ngủ rồi chứ?"
"Tất nhiên, bố Ken, lát nữa có phải chúng ta sẽ đi mở tiệc BBQ rồi cùng tắm suối phải không???"
Trải nghiệm ngoài trời thì không phải nên hoạt động như thế sao?
Takemichi hào hứng lắm, cậu rất mong chờ.
Thế nhưng đảo mắt xung quanh vẫn không thấy vĩ nướng hay thùng thực phẩm gì cả, Takemichi tò mò, chẳng lẽ lại mang đến sau?
"A? Tôi chưa nói cho cậu sao?"
Nói gì...?
Takemichi lắc đầu.
"Vậy được rồi, lát nữa cậu và mọi người cùng nghe phổ biến nhé."
Lấy một cái còi báo hiệu, đạo diễn huýt một cái rồi vỗ vỗ tay để mọi người chú ý đến mình.
"Nào mọi người, như mọi người cũng đã biết, vào lần diễn thử đầu tiên chúng ta đã không thể tương tác tốt với nhau dẫn đến việc vai diễn của mỗi người vẫn chưa hoàn thiện lắm, hôm nay tôi mời mọi người đến đây là để gắn kết tình cảm lại."
Lời nói dài dòng của đạo diễn được Takemichi lượt bỏ bớt, cậu ung dung đứng nhịp nhịp chân, lúc này, nhìn thấy Chifuyu từ xa xa đang đảo mắt nhìn mình, cậu chớp chớp mắt.
Qua hai ba lần chạm mặt thì cuối cùng Takemichi cũng đã nhớ được gương mặt của người nọ, vả lại sáng nay còn bị ép buộc phải nhớ tên nên đại khái Takemichi có thể đoán được người kia là Chifuyu.
Tự nhiên vẫy vẫy tay xem như chào hỏi một cái, Takemichi mấp mấp môi:"Hello!"
Được Takemichi chủ động chào hỏi, Chifuyu ngớ người, sau đó lại mất tự nhiên mà quay đi, để lại Takemichi một bụng ngơ ngác.
Quái! Người này cũng quá bất lịch sự rồi đi, dù sao không thích cũng phải chào hỏi lại chứ?
Takemichi thất vọng đổi hướng nhìn.

Lúc này, Baji đứng kế bên lại quan sát được một màn này, trong lòng không khỏi tự đặt ra câu hỏi.

Ba ngày trước còn như chó với mèo, hôm nay lại tỏ ra ngại ngùng thẹn thùng như thế? Chẳng lẽ lại....
Tỉ mỉ kết nối lại những câu chuyện kì lạ xảy ra gần đây của Chifuyu, Baji thâm ý nhìn hắn một cái.

Lúc này, như lời tâm tình đã được bộc bạch xong, đạo diễn tiếp tục:"Vậy nên để gắn kết các cậu lại, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch rất hay.
Ngay tại đây, chúng ta sẽ cùng nhau nấu một bữa ăn thật bình dị và ấm cúng."
Đang lúc mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đạo diễn đã tự chủ động giải thích:"Có nghĩa là các cậu phải tự tìm kiếm những thực phẩm có thể ăn được trên hòn đảo này, trái cây tôm cá gì cũng được, và tất nhiên sẽ không có bất cứ sự trợ giúp của công nghệ cũng như đầu bếp.

Chuyến hành trình này sẽ mang tên "Không làm thì nhịn." Ngắn gọn xúc tích nhưng hàm chứa nhiều ý nghĩa, chúc các cậu có một chuyến phiêu lưu hai ngày một đêm trên đảo Evelina vui vẻ."
Một làn gió khẽ thổi qua, cuốn bay tất cả những tư tưởng cùng suy nghĩ tuyệt vời cho chuyến đi này.

Tất cả mọi người cùng rơi vào trầm lặng.
Mây mênh mang, gió thênh thang, chuyến hành trình này sẽ có những điều gì xảy ra, cùng đón chờ nhé.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận