Nhìn chiếc bánh ngọt được đẩy đến trước mặt mình, Takemichi có chút không nói nên lời.
Dòng chữ "Kazutora" được viết cực kì đẹp ở chính giữa mặt bánh, thế nhưng ý của hắn là muốn cậu ăn nó sao ?
"Đây là muốn tôi ăn sao! " Takemichi buộc miệng hỏi.
Như để chắc chắn, Kazutota khẳng định gật đầu, miệng còn không quên cong lên một đường tuyệt đẹp.
"Chiếc bánh có tên của tôi khi được cậu ăn thì lần sau cậu sẽ không quên tên của tôi nữa.
"
Kazutora nửa đầu nửa thật, thế nhưng trong đầu cậu lại tự bật mode trả lời : Nhưng không phải sớm muộn tôi cũng "đi" nó ra sao ?
Tất nhiên là những lời thầm kín này được cậu chôn giấu ở trong lòng, cười hì hì nhìn Kazutora, Takemichi từ xưa đến nay có thể từ chối tất cả mọi người nhưng với đồ ăn thì không, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Không e dè mà ngồi ăn trước cái nhìn chăm chú của Kazutora, sau một hồi thì người vô tâm vô phế như cậu cũng kịp nhớ ra bản thân phải "mời" Kazutora.
Hơi khó xử nhìn cái thìa đã bị mình ăn qua, Takemichi suy nghĩ muốn quay đầu để gọi nam phục vụ mang cho mình một cái thìa nữa nhưng lại được Kazutora ngỏ ý ngăn cản.
"Cậu cần thêm gì sao ?"
"A! là một cái thìa nữa, cậu cũng ăn cùng đi.
Hoặc là gọi thêm một cái ?"
Là tiền của cậu nên tôi không tiếc đâu!
Ngậm ngùi thêm bớt câu sau, Takemichi trong lòng cười trộm.
Thế nhưng không như mong muốn của Takemichi, Kazutora rất thẳng thắn từ chối.
"Không phải ở đây có rồi sao ?"
Đem cái thìa đã có sẵn bánh ở phía trên, Kazutora hơi kéo tay của cậu về phía hắn mà tự nhiên há miệng.
Ăn vào!
Không thể tin được nhìn Kazutora, Takemichi trong lòng tự hỏi : Hắn nhìn sao cũng giống kiểu cao sang quyền quý, vậy mà lại có thể ăn chung một cái thìa đã bị ăn qua sao ?
Lời hay ý đẹp thì thốt ra, tuỳ người tuỳ hoàn cảnh sẽ được Takemichi chọn lọc mà ngậm vào.
Không nên nói thì hơn!.
Ba chấm nhìn hắn vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, lười đánh giá, dù sao cũng đã mời rồi nên cậu không có ngại nữa.
Xử nốt phần bánh còn lại cùng ly socola nóng xong, Takemichi chớp mắt nhìn Kazutota.
"Tôi vào nhà vệ sinh một chút, cậu đợi ở đây nha.
"
Nhận được sự đồng ý của Kazutota, Takemichi vui vẻ mà vẫy tay tạm biệt.
Cậu cảm thấy hiện tại trừ nhóm bạn thân ra thì Kazutora là người "bình thường" nhất mà cậu từng gặp trong đoàn phim.
"Cũng tử tế, không đến nỗi nào.
"
Đúng lúc này, ý trời sắp đặt khi cậu vô tình nghe một tiếng hét nhỏ ở gần cửa phòng WC nữ.
Lơ đễnh nhìn qua, thế mà lại để cho cậu thấy thằng bé đã móc túi mình ban nãy.
Xem ra cô gái xấu số này là đối tượng tiếp theo để nó thi hành công vụ, một ngày cùng một chiêu trò mà làm đến hai lần, còn không sợ bị bắt hay sao ?
Lau lau khô tay, Takemichi không nói một lời mà nhanh chân đuổi theo thằng bé đó.
Không quá khó khăn, chỉ vừa qua một ngã rẽ của trung tâm thì Takemichi đã tóm được thằng nhóc xấu xa này.
Túm tay nó kéo lên, Takemichi không nói một lời mà bấm nút thang máy đi lên sân thượng, tất nhiên còn không quên đe doạ:"Khôn hồn thì câm miệng, anh đây đã có đủ bằng chứng nhóc ăn trộm rồi, chúng ta bây giờ đi đàm phán.
"
Cũng may thằng nhóc này còn hiểu chuyện, khi bị tóm cho dù có vùng vẫy cũng không phát ra thanh âm khó nghe nào, với lại nơi này cũng ít người qua lại nên cậu không bị chú ý nhiều lắm.
Bế thằng bé đi lên sân thượng, Takemichi tàn ác mà để nó ngồi ở lang cang, tất nhiên tay còn không quên đỡ lấy phía sau lưng nó.
Nhớ lại vụ việc ở quầy bán điện thoại, Takemichi tức điên lên:"Sao lại đi ăn trộm hả ? Mặt mày cũng sáng sủa đẹp trai, vậy thì học đâu cái thói hư hỏng này.
"
Quả nhiên cứng đầu, cho dù có bị Takemichi hăm doạ thì nó vẫn im thin thít mà cau có nhìn cậu.
Rõ ràng là đang chống đối.
Cảm thấy đe doạ không có khả thi, Takemichi hạ tone giọng:"Thôi bỏ đi, mau đem ví trả lại cho anh, sau đó anh sẽ cho tiền để một món đồ chơi mà nhóc thích, được chưa ?"
Trẻ em ở độ tuổi này có lẽ khi nghe thấy thế đều sẽ bị cám dỗ, cảm nhận được đôi mắt của thằng bé hơi sáng lên một chút, Takemichi biết mình nói đúng rồi.
"Thế nào ? Cho cả kem nữa được không ? Hay thích uống trà sữa hơn ?"
Gương mặt sáng sủa từ cau có đã hơi chuyển hồng, xem ra đều thích, còn nghĩ sẽ lấy lại được ví thì đột nhiên thằng nhóc xấu tính lại lắc lắc đầu.
Đậu phộng, người bị ăn cướp còn phải đi mua chuộc cho ăp cướp trả lại thì chỉ có cậu mới làm được.
Thoả thuận thất bại, Takemichi mím môi:"Được lắm, vậy giờ anh đem mày lên cảnh sát, coi người ta có dạy dỗ được mày không ?"
Để chứng minh cho lời nói của mình, Takemichi còn không quên giả vờ nhấc nó lên như thể sẽ thật sự mang đi, thế nhưng không hiểu vì sao thằng bé lại trở nên kịch liệt run rẩy mà sợ hãi nhìn Takemichi, gương mặt thuần khiết lại trở nên ngấn lệ.
"Xin đừng đánh em, thật sự biết lỗi rồi, sẽ vâng lời nên đừng đánh em nữa.
"
"Nói cái gì ? Anh mày có tính đánh mày đâu ?"
Nhìn dáng vẻ ưu thương trước mắt càng khiến Takemichi không thể không động lòng.
Cảm giác khó hiểu dâng lên, đúng là cậu nên nhận ra ngay từ đầu, nếu chỉ đơn thuần là một đứa trẻ xấu tính muốn ăn trộm chỉ để tìm miếng ăn thì không thể ăn mặc thời thượng như thế này được.
Takemichi nhíu mày, một số thắc mắc khiến cậu không tự chủ được mà nâng mặt thằng nhỏ lên.
"Này nhóc-"
"Cậu làm gì vậy ? Mau thả con của chúng tôi ra.
"
Lời còn chưa kịp thốt ra thì đã có một đôi vợ chồng ăn mặc cũng không kém phần sang trọng đi đến, nhìn bọn họ vội vã bé thằng bé ra khỏi tay mình, Takemichi vì hơi kinh ngạc nên không kịp phản ứng.
Cho đến khi hai người kia muốn quay lưng đi thì Takemichi mới vội lên tiếng.
"Khoan đã.
"