Cơn gió lạnh lẽo thổi qua nhưng Thẩm Chi Khản đang đứng bên ngoài cửa lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng gào thét từ nó, trong tai chỉ còn những tranh cãi lộn xộn.
Đồ trang trí trong nhà không giống như những ngày bình thường, mà như đang ăn mừng một ngày lễ đặc biệt nào đó.
Hôm nay là ngày bố của cậu quay về cùng một đứa con trai khác, từ những tranh cãi của họ, cậu biết được, người con trai đó lớn hơn cậu hai tuổi, đã phân hóa, là một Alpha.
Đứng bên cửa nghe hai người cãi cọ, Thẩm Chi Khản cảm thấy hơi nóng nực, trái tim đập nhanh khác hẳn bình thường.
Cậu muốn ngăn cản sự mất khống chế của bố mẹ, nhưng bước chân lại dần dần mất lực, cuối cùng không chống cự được cơn mê man, cậu ngã xuống trong sự ồn ào đột ngột im bặt.
Hôm nay cũng là sinh nhật lần thứ mười bốn của cậu.
Đèn phòng cấp cứu tắt đi, Uyển Sơ Vãn vội vàng lo lắng đi lên, nhìn bản báo cáo trong tay bác sĩ.
“Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi? Tại sao đột nhiên thằng bé lại ngất xỉu?”
“Người nhà đừng nóng vội.
Bệnh nhân bị kích thích, cảm xúc không thể khống chế được nên mới dẫn tới chuyện phân hóa sớm.
Cơ thể cậu bé không có gì đáng ngại, nhưng bị phân hóa bởi cảm xúc căng thẳng như thế này, cậu bé rất dễ sinh ra phản ứng bài xích pheromone”.
Hàng lông mày xinh đẹp của Uyển Sơ Vãn nhẹ nhàng nhíu lại, đôi mắt hồng hồng dường như chỉ cần thêm một giây sẽ rơi lệ, cơ thể không khống chế được, lảo đảo lùi về sau một bước.
Thẩm Chính Tu đứng ở bên muốn đưa tay đỡ bà, lại bị bà mạnh mẽ hất ra.
Thẩm Chính Tu: “Kết quả phân hóa thế nào?”
Uyển Sơ Vãn: “Chúng tôi có thể giúp gì cho nó không?”
Bác sĩ cầm bản báo cáo trong tay, nhìn thoáng qua hai người vừa cùng đặt câu hỏi đứng trước mặt mình.
“Trong khoảng thời gian này người bệnh cần bổ sung dinh dưỡng, đừng kích thích cậu bé, hãy cố gắng giảm bớt áp lực lên cảm xúc của cậu bé.
Chờ một thời gian nữa, hoặc cho tới khi cậu bé tìm được một Omega có pheromone phù hợp, tình trạng bài xích này sẽ dần dần giảm bớt”.
Thẩm Chính Tu nở nụ cười: “Thế có nghĩa là, con trai tôi là Alpha?”
“Kết quả xét nghiệm cho thấy bệnh nhân là Alpha, pheromone là rượu rum, nồng độ rất cao”.
Pheromone nồng độ cao chứng tỏ mọi phương diện đều có thiên phú vô cùng mạnh mẽ, sự phát triển của người này cũng rất rộng mở, không thể nào đoán trước được.
Người bệnh cùng gia đình bệnh nhân ra ra vào vào phòng bệnh, tiếng nói chuyện khe khẽ khiến Thẩm Chi Khản khó chịu nhíu lông mày, giãy giụa tỉnh lại giữa cơn mê man.
Mùi hương nước khử trùng trộn lẫn các loại thuốc thật sự không mấy dễ ngửi.
Cậu nhắm chặt đôi mắt chua xót, sau đó mới ngồi dậy, mở mắt ra đánh giá bốn phía.
Giường bệnh của cậu được đặt bên cửa sổ, vừa vặn có thể trông thấy những người đang đứng dưới tầng cùng bầu không khí cháy bỏng giữa họ.
Thẩm Chi Khản cuống quýt nhổ kim truyền trên mu bàn tay, vén chăn lên đứng dậy chạy xuống tầng.
Chờ khi cậu chạy tới nơi, Uyển Sơ Vãn đã bị đẩy ngã xuống đất, trên mặt mang theo dấu vết màu hồng.
Còn người phụ nữ đứng trước mặt bà đang đầy mặt tủi thân, tựa vào ngực Thẩm Chính Tu.
Trái tim Thẩm Chi Khản đập thình thịch, cậu còn chưa nghĩ ra mình nên xử sự thế nào, thì thân thể đã vượt qua lý trí, xông về phía trước.
Hiện trường lập tức hỗn loạn, pheromone Alpha nồng đậm không bị khống chế áp chế tất cả những người ở đây, cho đến tận khi bác sĩ cầm kim tiêm tới, cưỡng chế tiêm vào người cậu mới khiến cậu yên tĩnh lại.
Thẩm Chi Khản bị mang về phòng bệnh, bất đắc dĩ phải nghe theo lời bác sĩ, căm tức nhìn hai kẻ đi vào phòng sau lưng mẹ mình.
“Cút ra ngoài!”
Thẩm Chính Tu: “Lạc Lạc, đừng làm loạn nữa”.
(*) Tên của nhân vật chính: 沈之衎 – Thẩm Chi Khản, chữ Khản (衎) có nghĩa vui vẻ, hoan lạc.
Tên gọi thân mật là Lạc Lạc (乐乐): sung sướng, vui mừng.
Uyển Sơ Vãn hít sâu một hơi, dằn cảm xúc xuống, “Đi ra ngoài đi, hiện giờ Lạc Lạc không thể bị kích thích được.
Chuyện của chúng ta chút nữa bàn lại sau”.
Bởi vì pheromone của Thẩm Chi Khản không được ổn định, sau khi bác sĩ dặn dò xong, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con cậu.
Đau thương kìm chặt trong lòng cuối cùng không thể khống chế nổi, Thẩm Chi Khản vươn tay ôm mẹ mình, thấp giọng nức nở, giải tỏa cảm xúc, bàn tay mẹ vẫn một mực nhẹ nhàng vỗ sau lưng an ủi cho cậu.
Giọng nói của Uyển Sơ Vãn cũng hơi run run: “Lạc Lạc, đừng sợ, mẹ ở đây”.
Không khí ngoài cửa theo khe hở chui vào, lạnh lùng thổi lên bàn tay che chở sau lưng con trai của Uyển Sơ Vãn.
Ngày hôm sau, Thẩm Chi Khản xuất viện.
Dưới sự căn dặn của bác sĩ, cậu học được cách khống chế pheromone của chính mình và ghi nhớ lúc nào cũng phải mang theo thuốc ức chế.
Uyển Sơ Vãn và Thẩm Chính Tu chính thức ly hôn, dưới yêu cầu tay trắng rời khỏi của đối phương, bà chỉ mang đi tất cả những tài sản trước hôn nhân của mình.
Từ căn biệt thự luôn được quét dọn không nhuốm bụi trần, Thẩm Chi Khản giúp mẹ dọn dẹp đồ đạc, trước khi lên xe, cậu còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua khu biệt thự cách đó không xa.
Có lẽ là sau này không bao giờ gặp lại được nữa.
Năm năm sau.
Thẩm Chi Khản đứng dậy từ bên giường, mơ mơ màng màng rửa mặt rời khỏi nhà.
Cậu đi vào cửa hàng bán đồ ăn sáng có quy mô khá lớn dưới tầng, chào hỏi các anh chị đang bận rộn trong tiệm, thuần thục đóng gói bánh bao cho khách đem đi.
Sau khi nhận tiền về, cậu tiện tay gói thêm cho mình mấy cái, cầm theo một ly sữa đậu nành, vội vàng chạy ra ngoài.
Uyển Sơ Nhạc lấy bánh ngọt ra khỏi lò, gọi: “Lạc Lạc, chạy chậm một chút, đừng để bị ngã”.
Thẩm Chi Khản cắn bánh bao, nâng cánh tay đang cầm sữa đầu nành, cặp sách treo ở bả vai, vừa đáp vâng vừa xua tay với bà.
Sát bên cạnh trường trung học phổ thông số 6 có một con đường, là địa điểm Thẩm Chi Khản thường xuyên qua lại.
Cậu đi ngang qua trường học, rẽ thẳng vào một cửa tiệm xăm, chào hỏi chú thợ trong tiệm, tùy ý ngồi xuống chiếc sofa nhỏ dùng để nghỉ ngơi ở bên, đặt bánh bao lên mặt bàn.
Cậu lấy chiếc điện thoại đang rung liên hồi từ trong túi ra, nhìn thấy dãy số khiến người ta phiền chán, lập tức cúp máy.
Đúng lúc này Tống Gia từ trên tầng đi xuống, trông thấy bánh bao lập tức hóa thành sói đói, sung sướng nhào về phía Thẩm Chi Khản, “Chi Khản, tao yêu mày chết mất thôi”.
Thẩm Chi Khản uống sữa đậu nành, ghét bỏ ngăn cản cái đầu của cậu ta: “Liêm sỉ đâu rồi”.
Tống Gia vừa ăn bánh bao vừa nhồm nhoàm nói chuyện: “Mày không biết chứ, mấy ngày này mày không ở đây, tao thèm tay nghề của cô chết mất rồi”.
Mấy ngày vừa rồi Thẩm Chi Khản bị thương phải ở trong bệnh viện, không thể trở về nhà.
Thế nên cậu giấu giếm người trong nhà, nói mình đang ở nhà Tống Gia.
Tống Gia: “Nhưng hôm nay mày vẫn phải gặp chủ nhiệm lớp nói chuyện một chút, tao hết cớ để xin cho mày rồi.
Mày không biết được mấy ngày nay tao đã bị tàn phá thành cái dạng gì đâu”.
Thẩm Chi Khản: “Thành cái dạng gì? Tao thấy mày còn tròn trịa hơn mấy ngày trước không ít đấy”.
Miệng Tống Gia vẫn còn đang nhét bánh bao, một bên má phồng lên, ra vẻ thương tâm che ngực: “Sao mày có thể đâm dao vào làm tan vỡ trái tim tao như thế? Loại đàn ông phụ tình”.
Thẩm Chi Khản chậm rãi ngửa đầu về phía sau, đánh giá cái người có gương mặt trẻ con trước mắt mình, lắc đầu: “Chỉ bằng cái nhan sắc này sao có thể níu giữ được lòng anh”.
Tống Gia bật cười đến mức suýt chút nữa sặc sụa: “Vết thương của mày sao rồi? Hôm nay đi học được chưa?”
Thẩm Chi Khản ném vỏ hộp sữa vào chiếc thùng rác đối diện, đeo cặp sách đứng lên, “Alpha không bao giờ nói không được”.
Hai người thuận theo con đường đi tới trung học phổ thông số 6, Thẩm Chi Khản khó hiểu nhìn Tống Gia đang sốt ruột đứng bên cạnh mình, giơ cánh tay lên nhẹ nhàng huých cậu ta một cái: “Sao thế? Đâu phải lần đầu mày đi trễ đâu, sợ cái gì?”
Tống Gia lộ ra nét mặt thương đau, “Mấy ngày nay mày không đi học không biết.
Có một học sinh mới chuyển tới trường mình, ngay ngày hôm sau đã lên chức hội trưởng, nghe nói thành tích cũng xuất sắc vô cùng”.
Thẩm Chi Khản: “Xuất sắc hơn tao sao?”
Tống Gia: “Chuyện này khó mà nói chắc được.
Chủ yếu là cái hội học sinh của nó đứa nào cũng lạnh lùng xa cách, tao đi học trễ đã bị nó tóm đến ba lần”.
Thẩm Chi Khản: “Bắt thì bắt, nó còn có thể làm gì được mày?”
Tống Gia than thở, “Nói đến đây tao lại càng bực mình.
Mày nói xem, đến trễ thì cứ bắt phạt đến trễ, trừ điểm là xong chuyện.
Thế nhưng mày biết không, nó bắt tao ngồi xổm bên góc tường viết bản kiểm điểm, còn phải vừa viết vừa đọc.
Đáng hận nhất chính là, giữa giờ ra chơi nó còn phát đoạn ghi âm đấy lên loa trường nữa!”
Thẩm Chi Khản bị hình ảnh tự tưởng tượng ra chọc cười, “Mày nghe lời như vậy sao?”
Tống Gia: “Tao cũng muốn chạy lắm, nhưng mà chạy không thoát được”.
Trường học nghiêm cấm việc sử dụng pheromone áp chế lẫn nhau, chỉ có thể dùng vũ lực.
Tống Gia chắc chắn không phải dạng yếu đuối gì, chuyện này khiến cho Thẩm Chi Khản hơi tò mò với cậu học sinh mới đến.
Hai người theo bức tường bao quanh đi tới cổng sau của trường học.
Một góc tường bên cạnh hàng rào chắn có đầy dấu giày, hàng dây thép gai không biết đã bay đến nơi nào, vừa nhìn là hiểu nguyên do bị không ít bạn học chà đạp.
Thẩm Chi Khản cầm cặp sách trong lòng bàn tay, vung một cái quăng sang bên kia tường, sau đó quen cửa quen nẻo bò lên.
Chỉ là vừa mới lên đến đầu tường, cậu đã đối mặt với một đôi mắt ngẩn ngơ.
Người đứng phía dưới đang ngửa đầu nhìn cậu, khuôn mặt thiếu niên trong sáng lại mang theo nét lạnh lùng, nho nhã lịch sự, đuôi mắt hơi cong lên hững hờ như muốn quyến rũ người ta, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím.
Có lẽ là do màu sắc trời sinh, đôi môi ấy đỏ tươi đẹp mắt.
Thẩm Chi Khản hơi bối rối, ngồi xổm trên tường, không biết bởi vì gương mặt đẹp đẽ kia có chút quen thuộc, hay là bởi vì khuôn mặt kia vừa đúng chuẩn thẩm mỹ của cậu.
“Anh”.
Xưng hô quen thuộc mang theo chút dịu dàng, kiểm chứng thành công phỏng đoán của Thẩm Chi Khản, cũng gọi ký ức của cậu sống dậy.
Bên cánh cổng khu vườn nọ, hai đứa trẻ chào hỏi nhau qua hàng rào: “Cậu là con trai nuôi của chú Cố hả? Xin chào, tớ là Thẩm Chi Khản ở nhà bên cạnh.
Sau này chúng ta có thể chơi cùng với nhau rồi.
Tên cậu là gì thế?”
“… Cố Quân Hi”.
“Vậy tớ mời cậu ăn kẹo, sau này chúng ta sẽ là bạn nha”.
Vài ngày sau, hai cậu bạn nhỏ hẹn nhau cùng chơi đùa, trao đổi đồ ăn vặt mình mang theo.
“Quân Hi, anh lớn hơn em, em phải gọi anh là anh trai đó”.
“Vậy tại sao mọi người lại gọi anh là Lạc Lạc?”
“Chỉ có người lớn mới được gọi tên thân mật thôi.
Em phải gọi anh là anh trai đó, có biết chưa?”
“…Anh Lạc Lạc”.
Thôi cũng được, em vui là ổn.
Ký ức bị âm thanh thúc giục phía sau cắt đứt, Thẩm Chi Khản quay đầu lại, là tiếng Tống Gia đang gọi cậu.
“Chi Khản, ai ở bên đó thế? Mày đang làm gì vậy? Mau đỡ tao cái nào”.
Thẩm Chi Khản nuốt một ngụm nước bọt, quay người đưa tay kéo Tống Gia lên.
Tống Gia: “Mẹ kiếp?”
Cánh tay bị cậu ta siết chặt, Thẩm Chi Khản không nhịn được, hít sâu một hơi.
Tống Gia: “À, xin lỗi, xin lỗi, mày có sao không?”
Thẩm Chi Khản lắc đầu, chống tay một cái, nhảy xuống khỏi bức tường.
Tống Gia vẫn còn ở trên bức tường, căng thẳng nhỏ giọng gọi cậu: “Chi Khản, đừng, thằng nhóc kia chính là học sinh mới chuyển tới đó!”
Thẩm Chi Khản vững vàng nhảy xuống mặt đất, liếc nhìn cặp sách đang nằm trong tay Cố Quân Hi, nở nụ cười.
“Bạn học, hình như cái cặp sách đó là của tôi”.
Cố Quân Hi: “Cho nên?”
Thẩm Chi Khản nhíu mày, vươn tay, “Không phải bạn nên trả lại cho chủ của nó hả?”
Cố Quân Hi rũ mắt xuống: “… Anh không nhận ra em?”
Thẩm Chi Khản nghi ngờ đánh giá cậu, sau đó chuyển tầm mắt sang nơi khác như đang suy ngẫm chuyện gì.
“Chúng ta đã từng gặp nhau à? Tôi đã cứu cậu sao? Nhưng tôi đã từng cứu rất nhiều người, mà thật sự cậu cũng không cần phải cảm ơn tôi đâu.
Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là chuyện nên làm, tôi…”
Tống Gia từ sau lưng Thẩm Chi Khản thò đầu ra: “Mẹ kiếp? Chi Khản, mày đã làm gì học sinh mới chuyển trường thế hả?”
Thẩm Chi Khản nhìn về phía Cố Quân Hi, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào người trước mặt đã đỏ cả vành mắt, dáng vẻ giống như vừa mới bị cậu bắt nạt.
Khi còn bé cũng đâu có thích khóc đến vậy??
Thẩm Chi Khản: “Đừng, đừng khóc, tôi đã làm gì đâu”.
Vẻ mặt Tống Gia khiếp sợ: “Mày còn muốn làm gì nữa? Chi Khản, tao không ngờ mày lại là người như vậy.
Ái dồ…”
Thẩm Chi Khản đá một cú vào bắp đùi Tống Gia..