Lần trước ở khu mua sắm, Lục Yếm Thanh không được uống trà sữa Dư Nguyệt mua nhưng cuối cùng thì lần này cậu được uống rồi.
Cậu cầm hộp đàn trên tay, vừa uống trà sữa vừa cùng Dư Nguyệt đi dạo quanh bờ hồ.
Thực ra, Dư Nguyệt rất muốn tìm lý do chạy trốn nhưng lương tâm của anh lại không cho phép bản thân làm điều đó.
Dư Nguyệt chỉ đành tìm đại một đề tài nào đó mà nói: "Anh thấy em uống trà sữa rất chậm, sao vậy, không hợp khẩu vị của em sao?"
Lại không ngờ Lục Yếm Thanh lại trả lời vô cùng thẳng thắn: "Em cố ý uống chậm đó. Đây là trà sữa anh trai cho em, tất nhiên em phải cảm nhận thật chậm rãi rồi."
"... Anh nhớ là ly trà sữa này anh gọi chỉ có 30% đường thôi mà." Dư Nguyệt rùng mình, xoa xoa hai cánh tay đang nổi da gà: "Tại sao sau khi em uống ly trà sữa này lại nói chuyện sến súa như vậy, nghe ngấy cả người."
"..."
Trong nháy mắt Lục Yếm Thanh hiểu ra, Dư Nguyệt không thích nói chuyện ngọt ngào.
Cậu ngay lập tức thay đổi thành chủ đề học tập, đời sống, những trải nghiệm mới trong trường, đồng thời còn nói đến buổi lễ chào mừng Tân Sinh Viên sắp tới."
Cậu thật thông minh khi chọn chủ đề này làm đề tài trò chuyện, nhìn chẳng khác gì sinh viên mới vào trường đang học hỏi đàn anh.
Dư Nguyệt luyên thuyên không ngừng mà không hề phát hiện ra anh đã bị cậu bắt cóc.
Dư Nguyệt liếc nhìn hộp đựng đàn trên lưng Lục Yếm Thanh: "Em đại điện khoa biểu diễn ở buổi lễ à?"
Lục Yếm Thanh gật đầu: "Đàn anh Từ đăng ký cho em chơi violin độc tấu. Anh ơi, anh nhất định phải tới xem đó."
Chuyện này không nằm trong kế hoạch của Dư Nguyệt, với anh- bữa tiệc chào mừng này chẳng có gì thú vị, hồi còn là sinh viên năm nhất Dư Nguyệt đã tham gia rồi, nó chán chết đi được, không ngờ đến anh bị phân công làm người hướng dẫn cho đám nhóc kia. Vốn dĩ anh định sau khi diễn xong tiết mục hát đồng ca rồi sẽ chuồn đi nhưng bây giờ Lục Yếm Thanh lại năn nỉ anh ở lại xem tiết mục của cậu.
Dư Nguyệt mơ hồ nói: "Bây giờ em là người nổi tiếng trong trường rồi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến xem em chơi đàn, nhiều người đến xem như vậy, dù anh có mặt hay không cũng thế, thiếu anh thì cũng không có vấn đề..."
"Ai nói?"
Lục Yếm Thanh đánh gãy lời anh, ngón tay nắm chặt dây đeo trên vai, đầu ngon tay đỏ bừng: "Bọn họ là bọn họ, anh là anh, em còn chưa nhớ hết mặt bạn học trong lớp nữa, nhiều người tới xem thì cũng chẳng có ý nghĩa gì? Nhưng anh thì khác, anh là người bạn thân nhất của em. Người ta có câu 'Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm', âm nhạc của em phải dành cho người quan trọng nhất.
Dư Nguyệt gãi gãi mặt, cảm thấy mặt mình có chút nóng lên. Cái gì mà 'Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm', câu này nặng quá, đến cả nốt nhạc anh còn không biết phân biệt, tri âm tri kỷ cái gì chứ, nếu cứ chơi mãi một bản nhạc thì sẽ có lúc nó lạc nhịp.*
*// mình không rõ câu này lắm, gốc là 撑死了算走音 //
Dư Nguyệt: "Nhưng anh không hiểu gì về âm nhạc cả, cho dù là em chơi cho anh nghe thì anh vẫn không hiểu em đang chơi nhạc gì..."
"Không sao hết!"
Lục Yếm Thanh lại làm ra vẻ mặt chó lớn nịnh chủ đó: "Đây là lần đầu tiên em biểu diễn trước mặt nhiều người đó, mấy ngày nay em hồi hộp đến mức ngủ không được, lúc nãy em đã cố gắng luyện tập. Nhưng, nếu anh có thể đến, em chỉ cần nghĩ là em chơi đàn cho anh nghe, em sẽ không sợ nữa!"
Lục Yếm Thanh quá hiểu rõ Dư Nguyệt. Chỉ cần cậu làm ra vẻ đáng thương, sức mạnh nam tử hán trong Dư Nguyệt sẽ dâng cao, không hề nghĩ đến chuyện một chú chó Shiba bé nhỏ làm sao có thể bảo vệ được cho một con chó săn to lớn.
Nhờ cách này, Dư Nguyệt không chỉ phải đồng ý sẽ đến xem tiết mục của Lục Yếm Thanh mà còn phải ngồi ở hàng ghế đầu để Lục Yếm Thanh trên sân khấu có thể nhìn thấy anh!
Sau khi nhận được sự chắc chắn của Dư Nguyệt rằng anh sẽ đến, Lục Yếm Thanh tâm tình trở nên vô cùng vui vẻ, cười tít mắt.
Lục Yếm Thanh rất đẹp trai, khi cậu cười dường như tất cả sự xinh đẹp trên thế giới đều hướng về cậu. Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng đậu trên tóc cậu, hàng lông mi dài cong cong, gò má đỏ hây hây khiến cậu trông như một bức tượng hoàn mỹ được Thượng đế tạo nên từ ánh mặt trời.
Dư Nguyệt thất thần một lúc.
Tim anh đập thình thịch – hóa ra Yếm Thanh đã trở thành một Omega quyến rũ đến thế này. Ngay cả khi anh là Beta, anh vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Cũng may Dư Nguyệt là quân tử, nếu là kẻ xấu thì...
Nghĩ đến đây, Dư Nguyệt cau mày, nghiêm túc nói: "Yếm Thanh, nghe lời anh, sau này em không được tùy tiện mỉm cười trước mặt cười khác, nghe chưa."
Lục Yếm Thanh ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì em quá xinh đẹp!" Dư Nguyệt nghiêm túc nói: "Xã hội này đầy rẫy kẻ xấu, Omega mềm yếu như em nhất định phải tự bảo vệ mình!!"
"..." Lục Yếm Thanh vô cùng xúc động.
Cậu thật sự không hiểu tại sao Dư Nguyệt luôn chắc mẩm rằng cậu là Omega, rõ ràng cậu cao và không hề mềm yếu.
Cho dù Beta không thể phân biệt được pheromone của Alpha và Omega, nhưng Dư Nguyệt vẫn là quá khờ đi...
Tốt nhất là nên giải quyết cái hiểu lầm này càng sớm càng tốt.
Lục Yếm Thanh nói: "Anh ơi, em có chuyện muốn nói với anh -."
Cậu còn chưa nói xong thì đã có một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên từ sau lưng.
"Đàn em Dư, hai người làm gì mà đứng giữa đường thế này? Các người chưa từng nghe câu chó ngoan không cản đường sao?"
Dư Nguyệt vừa nghe thấy âm thanh này, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Anh quay lại nhìn, quả nhiên, người đứng đằng sau anh chính là kẻ thù không đội trời chung của anh, Đặng Sóc.
Đặng Sóc liếc nhìn Lục Yếm Thanh đứng cạnh Dư Nguyệt... Hắn ta không nhận ra thiếu niên xinh đẹp này là ai, cũng không biết là từ đâu đến, ngoại hình khá đẹp trai, hơn nữa còn là một Alpha.
Nhưng một người đàn ông đích thực không dựa vào gương mặt đẹp mà phải dựa vào tài năng.
Đặng Sóc khịt mũi: "Đàn em Dư thật nhàn nhã, có thời gian ở đây uống trà sữa tám chuyện, còn anh đây rất bận rộn, giáo sư vì tin tưởng anh mà vừa giao cho anh một dự án mới, anh phải đi soạn thảo luận án càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ năm nay."
Dư Nguyệt vô cùng khó chịu khi nghe hắn ba hoa.
"Nếu đàn anh bận rộn như vậy, tôi không quấy rầy đàn anh nữa." Dư Nguyệt tránh sang một bên: "Tôi đã sớm nghe nói đàn anh là một cao thủ quản lý thời gian, có thể soạn thảo trong ba ngày, một tuần đã viết xong dự án, mười ngày liền có kết quả, một tháng là hoàn thành công việc... Dựa theo tiến độ này, chắc chắn đàn anh sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ và đi đến cuối đời sớm hơn những người bình thường chúng ta."
Chỉ mới nghe câu trước, Đặng Sóc tự mãn gật đầu nhưng nghe xong cả câu, hắn chợt nhận ra Dư Nguyệt đang cà khịa mình.
Lục Yếm Thanh cũng hiểu, quay đầu đi nhịn cười. Cậu thật sự không ngờ miệng lưỡi Dư Nguyệt lại sắc bén như vậy, xem ra ba nắm trước cậu vẫn chưa biết nhiều về anh.
Đặng Sóc: "Cậu, cậu, cậu..."
Dư Nguyệt: "Tôi, tôi, tôi... Tôi nghĩ đàn anh Đặng đừng đứng đó nói nhảm với tôi nữa. Người bình thường như tôi làm sao có thể lãng phí thời gian quý báu của anh được chứ."
Sau đó, Dư Nguyệt liền kéo Lục Yếm Thanh đi, không đợi Đặng Sóc phản bát.
Dư Nguyệt vừa đi vừa chửi thầm: "Xui xẻo thật. Hôm nay ra ngoài hình như mình quên xem ngày rồi, sao lại gặp phải tên Alpha đáng ghét kia chứ."
Lục Yếm Thanh dừng lại một chút: "Anh ơi, anh không thích Alpha sao?"
"Anh không có vấn đề gì với Alpha." Dư Nguyệt nghĩ, nếu anh có vấn đề với Alpha, sao anh đầu tư vào công ty của Lăng Chi được chứ?
Anh trả lời: "Oan có đầu, nợ có chủ* và anh chỉ đơn giản là ghét tất cả nam Alpha!"
"..."
"Những tên nam Alpha đều là một đám ngu ngốc bị pheromone làm hỏng đầu. Chúng cho rằng bản thân bẩm sinh vượt trội hơn người khác mà kiêu ngạo. Chúng cho rằng bản thân mình ở trên đỉnh cao chỉ cần vung tay là có thể biến ra sấm chớp, tưởng rằng chỉ cần một cái phẩy tay là có được cả thế giới. Thực tế, bản chất bọn chúng chỉ là đám chim công đực chỉ biết xòe đuôi. Tưởng rằng bản thân vô cùng tỏa sáng nhưng thật ra thì cái mông hói đang lộ ra ở sau kia kìa."
"..."
"Sao tự nhiên lại im lặng vậy?" Dư Nguyệt hỏi.
Nụ cười trên mặt Lục Yếm Thanh cứng đờ: "Trên đời này không phải người nào cũng vậy. Có rất nhiều nam Alpha xuất sắc, không thể đánh bại chỉ bằng một chiêu..."
Dư Nguyệt trợn mắt, tức giận nói: "Chuyện đó thì liên quan gì đến anh? Cho dù tên Alpha đó xuất sắc đến đâu, cho dù hắn có khỏa thân đứng trước mặt anh thì anh cũng không thèm nhìn! Nhất là những tên Alpha trẻ tuổi, tính tình nóng nảy bộp chộp, lại được mọi người xung quanh chiều hư, nếu gặp anh được, nhất định sẽ đánh hắn đến mức hối hận vì đã phân hóa thành Alpha!
Lục Yếm Thanh: "..."
Dư Nguyệt không hề hay biết rằng Lục Yếm Thanh đứng cạnh anh là một 'nam Alpha' hàng thật giá thật.
Cuộc đời Dư Nguyệt bất ngờ chuyển sang một trang khác năm anh 18 tuổi, sự xuất hiện của một Alpha trẻ tuổi đã phá tan suy nghĩ trẻ con của anh về một gia đình hoàn hảo. Người cha Alpha cứng đầu, người mẹ Omega chỉ biết phục tùng và anh – một Beta vô dụng... Chính vì chuyện này mà anh quyết định rời khỏi nhà, rời xa gia đình ghê tởm đó đồng thời cũng rời khỏi cuộc sống xa hoa nhung lụa kia.
Anh chưa bao giờ kể với ai chuyện này cũng như chưa bao giờ tỏ rõ sự căm ghét của mình đối với các nam Alpha trẻ tuổi. Nhưng không biết tại sao, ở trước mặt Lục Yếm Thanh, anh lại không nhịn được mà bộc lộ tâm tình.
Có lẽ là do... từ sâu trong thâm tâm anh thật sự tin tưởng Lục Yếm Thanh.
Anh không hề biết việc mình vô tình bộc lộ tâm tư của bản thân đã vô ý 'cứa một nhát dao' vào Lục Yếm Thanh.
Nam Alpha, trẻ tuổi – Lục Yếm Thanh thật sự không ngờ bản thân mình nằm không cũng trúng đạn, vô tình khơi dậy sự chán ghét của Dư Nguyệt.
Lục Yếm Thanh: "..." đáng thương, yếu đuối và vô hại.
Dư Nguyệt: "Phải rồi, vừa nãy em muốn nói gì với anh?"
Lục Yếm Thanh lập tức đổi giọng: "Em... em muốn nói với anh là lúc nãy dưới đất có cái hố nhỏ, anh coi chừng cấp phải."
Ánh mắt Dư Nguyệt dịu dàng: Nhìn em trai Omega tốt của anh đi, em ấy thật chu đáo.
Một Omega chu đáo như vậy, cho dù là ai cũng không được làm hại, kể cả bản thân anh.
________________________________________
*Oan có đầu, nợ có chủ: Những việc oan trái đều phải có nguyên nhân, nợ nần bao giờ cũng có người chủ nợ; không phải tự nhiên mà bị mắc oan hay mắc nợ.