“Anh đọc đơn đi, thấy được thì ký tên.”
Khuôn mặt Tiêu Vân Chử rất lạnh nhạt, cứ như trừ “ly hôn” ra thì không có bất cứ chuyện dư thừa nào để nói với Tống Thất.
Trước kia không phải như vậy, trước kia khi Tiêu Vân Chử nói chuyện với Tống Thất sẽ luôn tươi cười rạng rỡ, việc này chưa bao giờ thay đổi sau khi kết hôn.
Tống Thất hoảng hốt nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chử, mãi tới khi luật sư kiêm bạn thân của gã không nhìn nổi nữa hắng giọng nhắc khéo, gã mới sực tỉnh lại, chuyển tầm mắt lên tờ đơn thỏa thuận.
“… Thôi thì nhà để lại cho em vậy, Chử.”
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần.
Xe đã sang tên tôi, phí chu cấp nuôi nhóc Sanh hàng tháng cũng không thiếu phần anh đâu, yên tâm.” Tiêu Vân Chử trả lời rất khách sáo, nhưng giọng nói bình thản của y như cây kim bén nhọn đâm thẳng vào lòng Tống Thất.
Cũng phải, Tiêu Vân Chử sẽ không cần căn biệt thự kia.
Rõ ràng nơi đó hẳn phải là những ký ức tốt đẹp nhất của cả hai, cuối cùng đều là do gã làm rối tung lên.
Tống Thất thở dài, cầm bút ký lên đơn.
Ký một hợp đồng mấy trăm triệu gã đều không run tay, nhưng khi ký tờ đơn này lại khiến gã cực kỳ khó khăn.
Luật sư đứng đối diện như sợ gã hối hận, sau khi thúc giục gã ký toàn bộ văn kiện liền nhanh chóng thu hồi phần thuộc về Tiêu Vân Chử.
Tiêu Vân Chử khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Thế ngày mai ra Cục Dân Chính đi, làm cho nhanh chút.”
“Ừm, nghe em cả.”
“Lúc nào anh muốn gặp nhóc Sanh cứ gọi cho tôi.” Tiêu Vân Chử thoáng yên lòng, giọng điệu nhẹ nhàng như người trước mặt không phải là chồng cũ mà là một người bạn đã lâu không gặp: “Dù sao anh vẫn là bố của nhóc Sênh.”
“… Ừ.” Trừ gật đầu ra, Tống Thất không biết phải nói gì.
Tiêu Vân Chử cũng không hề khách sáo, nói chuyện với luật sư vài câu rồi rời đi.
Để lại Tống Thất một mình ở đó, đối mặt với tách cafe phẳng lặng vô vị.
“Này,” Bạn thân không nhìn nổi nữa, dùng khuỷu tay thúc gã: “Nếu mày không buông bỏ được thì cứu vãn lại chút đi? Tao thấy mày sắp khóc rồi đấy.”
Gã đàn ông sĩ diện nay đỏ cả mắt, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu không nói gì.
“Đệt, rốt cuộc là làm sao thế.” Bạn thân mắng một tiếng, một hơi uống sạch ly nước: “Nếu yêu cậu ấy thật thì mày đi ngoại tình làm gì!”
Tống Thất á khẩu không trả lời được.
***
Lúc giấy chứng nhận kết hôn bị cắt nhỏ, cầm giấy ly hôn quay về, Tống Thất bỗng thấy hơi hoảng hốt.
Lần đầu tiên gã cảm thấy thì ra mùi hương vốn thuộc về Tiêu Vân Chử trong nhà này đã nhạt tới mức gần như không ngửi thấy nữa.
Pheromone của Tiêu Vân Chử có mùi matcha.
Lần đầu khi Tống Thất đánh dấu y, Tiêu Vân Chử đã cuộn tròn trong ngực gã, lẩm bẩm như một con mèo con: “Về sau không phải là matcha nữa, là kem matcha.”
Tống Thất rất thích mùi kem matcha khi pheromone của mình và Tiêu Vân Chử hòa vào nhau, mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần chôn đầu vào cổ Tiêu Vân Chử ngửi một hơi là có thể sạc đầy pin trong lòng.
Trong hai tháng Tiêu Vân Chử dọn ra ngoài, Tống Thất vẫn còn có cảm giác không chân thực, nhưng gã đột nhiên phát hiện từ nay về sau, căn nhà này sẽ không bao giờ còn mùi kem matcha nữa.
Thậm chí không bao lâu sau, Tiêu Vân Chử sẽ xóa đi dấu vết của gã, đến lúc đó, mùi kem của gã cũng sẽ biến mất khỏi Tiêu Vân Chử.
Tiêu Vân Chử đã tự do, nhưng gã thì sao?
Tiếng di động đột ngột vang lên kéo gã quay về hiện thực.
Nhìn thấy hiển thị trên màn hình, Tống Thất cau mày, lúc nhấn nhận cuộc gọi, giọng nói lạnh lùng như băng: “Chuyện gì?”
“Anh…” Tiếng omega nũng nịu, muốn nói lại thôi khiến alpha phải mềm lòng đầu dây bên kia nay lại không còn tác dụng gì với Tống Thất: “Anh Tống, đã hai tháng rồi anh không gọi cho em, em nhớ anh lắm.”
“Đi tìm trợ lý Vương nhận tiền đi, về sau đừng tìm tôi nữa, tìm tôi cũng vô dụng.”
“Chờ…!”
Người bên kia còn chưa kịp nói hết đã bị vô tình cúp điện thoại.
Tống Thất hậm hực ném điện thoại lên thảm, lật người qua sofa nhắm mắt lại, nặng nề thở dài.
Sao gã không đoán ra nguyên nhân người bên kia gọi điện tới, đơn giản là nghĩ Tống Thất đã ly hôn, mình có cơ hội trèo lên ghế ngồi mà thôi.
Nhưng dù vào những lúc Tống Thất ra ngoài trăng hoa tìm kích thích, gã cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc ly hôn với Tiêu Vân Chử.
Người gã yêu mãi mãi là Tiêu Vân Chử, sao có thể ly hôn với y được chứ…
Thế thì vì sao gã lại muốn ra ngoài tìm người, biến cuộc đời mình thành như vậy?.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Con cũng được Tiêu Vân Chử đưa đi, sẽ không còn thằng nhóc alpha nghịch ngợm cầm đồ chơi bi bô chạy tới trước mặt gã ngay khi gã về nữa: “Daddy daddy, ghép với con nào!”
Gã sẽ xoa đầu nhóc Sanh, cười chọc: “Sao không đi tìm papa giúp con?”
“Papa nói daddy giỏi hơn.” Nhóc Sanh bập bẹ nói, ôm gã làm nũng: “Papa đang nấu cơm, daddy chơi với con đi!”
Lúc này gã sẽ bế nhóc Sanh lên đi vào phòng bếp ăn vụng.
Tiêu Vân Chử nấu ăn rất ngon, bánh ngọt cũng là loại tuyệt phẩm, chỉ là vì công việc của bác sĩ quá bận rộn, không có nhiều dịp để nấu, nhưng lúc nào hơi rảnh rỗi sẽ nhiệt tình nấu một mâm cơm lớn.
Mỗi khi cảm nhận hơi thở của Tống Thất tới gần, Tiêu Vân Chử sẽ lập tức quay lại cười, lựa một miếng bánh quy hoặc cupcake nhét vào miệng Tống Thất.
Nhóc Sanh lẩm bẩm nói mình cũng muốn ăn, Tiêu Vân Chử sẽ vừa mắng nhóc Sanh ăn ít đồ ngọt thôi vừa dịu dàng đút cho nó.
…… Nhưng bây giờ không còn gì nữa.
Đều là do gã làm.
Trong đầu gã hiện lên hình ảnh mấy tiếng trước của Tiêu Vân Chử.
Dù là Tiêu Vân Chử chủ động đưa đơn ly hôn, nhưng Tống Thất biết Chử của gã không hề vui.
Tiêu Vân Chử cúi đầu nhìn chằm chằm đơn xin ly hôn trong tay, khóe miệng kéo thành hình vòng cung bất đắc dĩ.
Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Tống Thất trên người mình, Tiêu Vân Chử không ngẩng đầu lên mà chỉ lẩm bẩm: “Kết thúc thật rồi.”
Tóc y hơi dài, xõa xuống che khuất khuôn mặt thon gầy.
Người gã vốn nên nâng niu bây giờ lại trở thành như vậy vì gã, Tống Thất quả rất đau khổ.
Gã muốn giơ tay sửa lại tóc giúp Tiêu Vân Chử, ngón tay bên người lại giật giật, không thể làm ra động tác nào.
Gã chuyển mắt tới chiếc vòng trên cổ Tiêu Vân Chử, tự ngược nghĩ ít nhất tới bây giờ, trên tuyến thể của Tiêu Vân Chử vẫn còn đánh dấu của gã.
“Lát nữa em sẽ đi làm à?” Giọng Tống Thất hơi khàn.
“Ừ.” Tiêu Vân Chử điều chỉnh lại cảm xúc, lấy sức nở nụ cười với Tống Thất.
Ngón tay y xoa lên vòng cổ, bình thản nói: “Nhân tiện xóa đánh dấu đi.”
“…… Nhanh vậy ư?”
“Miễn đêm dài lắm mộng.” Giọng Tiêu Vân Chử hơi mờ mịt.
Đối diện với ánh mắt bi thương của Tống Thất, Tiêu Vân Chử cười nói: “Anh cũng đừng nghĩ cứ phải đi với tôi, anh không đi với tôi mới tốt cho tôi.”
“Xin lỗi, Chử, anh…”
“Được rồi, bây giờ không cần phải xin lỗi nữa.
Tôi đi trước đây, vẫn còn bệnh nhân chờ tôi.” Tiêu Vân Chử như không muốn nghe Tống Thất biện hộ, nhanh miệng ngắt lời gã.
Y lui ra sau một bước, kéo dãn khoảng cách với Tống Thất, khuôn mặt lóe lên tia phức tạp: “Anh… giữ gìn sức khỏe.”
Tống Thất vốn định dặn dò thêm, cuối cùng vẫn không nói nổi thành lời, chỉ có thể gật đầu như tên ngốc, nhìn Tiêu Vân Chử xoay người rời đi, bóng lưng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt..