“Ha ha, nhóc Sanh, sao con như sư tử con thế?”
“Không phải! Chú phiền quá!”
Nhìn Cố Tu Viễn vui vẻ cãi nhau với Tống Tiêu Sanh, Tiêu Vân Chử cười lắc đầu.
Hôm qua Tống Tiêu Sanh ngủ đến mức tóc tai rối bù, trông không khác gì một con sư tử con xù lông.
Cố Tu Viễn kéo nhóc alpha lại chải tóc cho nó, thật ra cũng không quen cho lắm, làm cho đầu thằng nhóc càng rối hơn.
Tuy Tống Tiêu Sanh kêu phiền, phản kháng dữ dội, nhưng trong lòng nó không bài xích Cố Tu Viễn.
Sau khi Tống Tiêu Sanh nghỉ đông đã được Tống Thất đưa về chỗ Tiêu Vân Chử.
Phần lớn thời gian Tống Tiêu Sanh đều có lớp phải học, thời gian còn lại do nó tự quyết định.
Như năm ngoái nếu sắp qua năm mới mà không có lớp, Tống Tiêu Sanh sẽ đến nhà họ Tống hoặc nhà bố mẹ, nhưng năm nay Tiêu Vân Chử định về quê ăn tết, cuối cùng quyết định đưa Tống Tiêu Sanh tới bệnh viện để mình trông nom.
Tuy khi Tống Tiêu Sanh phá phách sẽ khiến người ta đau đầu, nhưng khi ở cạnh dì giúp việc sẽ không giống một bé trai tám tuổi tràn đầy sức sống, cho nó một quyển sách hoặc một bộ lego là nó có thể ngoan ngoãn lại.
Các y tá trong phòng cũng rất thích nó, thường giúp Tiêu Vân Chử trông hộ, có thể giúp nó bớt chán hơn.
Mà một người khác… cũng sẽ thường xuyên chạy qua trêu chọc Tống Tiêu Sanh, tiến hành làm một ít “giao lưu giữa alpha”.
“Cậu không phải làm việc à?” Tiêu Vân Chử trêu chọc: “Tôi sắp phải đi khám rồi.”
“Thật trùng hợp, em vừa khám xong, lát nữa đi tuần phòng là được.” Cố Tu Viễn cười nói.
Khu nằm viện cùng chung một tầng với phòng làm việc, phòng khám bệnh nằm ở tầng khác, cách nói này rất hợp lý, lại chỉ có hai người bọn họ biết Cố Tu Viễn có “ý định khác” hay không.
Sau tối ngày hôm đó, bầu không khí giữa hai người đã thay đổi.
Tầng mờ ám ấm áp dễ chịu như bông như ùa ra, cả hai không cần nói nhiều, nhưng luôn có thể nhìn nhau cười, bầu không khí không ai có thể chen ngang.
Hiển nhiên Tống Tiêu Sanh cũng phát hiện, nó chu miệng, cố gắng kéo áo Cố Tu Viễn: “Papa, ba mau đi làm việc đi, để chú Cố lại với con!”
Tiêu Vân Chử còn chưa kịp phản đối, Cố Tu Viễn đã cười hì hì xoa nhẹ lên tóc Tống Tiêu Sanh, nói không sao đâu, yên tâm đi gì đó.
Tiêu Vân Chử hết cách, dặn dò Tống Tiêu Sanh vài câu mới ra khỏi phòng làm việc.
“Nhóc Sanh, con muốn ở cùng chú Cố vậy à?”
“Không phải, con chỉ không muốn cho chú ở chung với papa!”
“Thế à…” Cố Tu Viễn dài giọng, nghe vừa vô tội vừa đáng thương: “Ầy, thế chú Cố chơi game với con nhé?”
“Chú, chú lớn vậy rồi còn muốn chơi ké máy chơi game của con à?”
“Vậy con có muốn chơi không?”
“… Muốn!”
Cuộc đối thoại vừa ấu trĩ vừa buồn cười.
Tống Thất và Tiêu Vân Chử đều chơi game kém, trước kia có chơi với nó nhưng thỉnh thoảng sẽ bị ghét bỏ, sau khi quen biết Cố Tu Viễn, thằng nhóc này mới tận hứng.
Có lẽ Tống Tiêu Sanh biết người chơi được trò chơi này không thể nào không có máy chơi game cho riêng mình, nhưng nó chưa bao giờ vạch trần.
Tiêu Vân Chử đứng ở cửa nghe xong, cười lắc đầu mới yên tâm đi khám.
***
“Bác sĩ Tiêu, trông tâm trạng anh có vẻ tốt nhỉ.” Chờ bệnh nhân đầu tiên ra ngoài, y tá vừa tiêu độc vừa mỉm cười trêu chọc Tiêu Vân Chử.
“Có à?” Tiêu Vân Chử uống một hớp trà, độ cong khóe môi mãi vẫn không biến mất.
Y cúi đầu, tấm rèm cửa sổ được vén lên, ánh sáng chiếu vào góc nghiêng mặt y khiến nó trở nên nhu hòa.
Y không trả lời, sửa lại tài liệu của bệnh nhân rồi để y tá mời bệnh nhân tiếp theo đi vào.
Y tá vừa thay số, còn chưa kịp ra ngoài, một alpha trẻ đầu đội mũ lưỡi trai, tay đút vào túi đã đi đến.
Tiêu Vân Chử cảm thấy hơi thở của người này rất lạ, đang định bảo y tá đừng tới gần gã, người nọ đột nhiên rút chiếc dao sắc bén, thâm độc trừng Tiêu Vân Chử.
“Á!!!” Mặt y tá thoắt cái trắng bệch, theo phản xạ phát ra tiếng hét chói tai.
Người xung quanh nghe thấy đều tụ lại, alpha kia vung dao lên, lớn tiếng đẩy lùi những người kia: ‘Không được tới đây! Tao phải báo thù tên lang băm này!”
Tiêu Vân Chử không nhớ dạo này mình có trị cho ca gấp nào không.
Nhưng không phải y chưa từng gặp chuyện tương tự, trong khoa tuyến thể luôn gặp phải đủ loại nút thắt yêu đương hận thù.
Thừa dịp sức chú ý của alpha bị người ngoài thu hút, y nhanh chóng bấm di động, sau đó mới giơ tay lên: “Tôi ở đây, có chuyện gì cứ nhắm tới tôi, đừng làm người khác khó xử.”
“Đúng là nhắm vào mày.” Alpha đẩy y tá ra ngoài, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Gã xoay người, cầm dao tiến từng bước tới gần Tiêu Vân Chử, khóe mắt như muốn nứt ra, con ngươi đỏ ngầu ngập tràn căm hận, dưới mắt có quầng thâm đen, giữa cơn giận dữ là bất lực và tiều tụy.
Tiêu Vân Chử không thấy sợ hãi.
Y biết có lẽ người này cũng không muốn làm y bị thương.
Có lẽ gã chỉ đang cùng đường, không biết phải làm sao nên mới xả giận lên người khác.
Làm bác sĩ khoa tuyến thể mấy năm nay, Tiêu Vân Chử đã thấy quá nhiều.
Alpha rời khỏi bạn đời mới biết hối hận, nếu cố gắng níu kéo mà không níu kéo được, có vài người trong số họ sẽ đổ lỗi lên đầu bác sĩ chữa bệnh, làm phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu cho bọn họ.
Tiêu Vân Chử không tán thành hành vi như vậy, nhưng y phải nghĩ cho sự an toàn của mình.
Y giơ tay lên, duy trì im lặng, chừa cho alpha trẻ tuổi đang giương nanh múa vuốt trước mặt một ít cảm giác an toàn và không gian xả giận.
“Em ấy là beta… Rõ ràng em ấy là beta, vì sao lại vứt bỏ tao! Tao thích em ấy, cho nên muốn đánh dấu thì có gì sai!” Alpha trừng to mắt, giống hệt một con mèo hoang bị thương tới xù lông.
Mũi dao sắc bén chỉa vào Tiêu Vân Chử, tay gã lại khẽ run rẩy: “Đều tại mày… Đều tại mày! Là do mày nói lung tung với em ấy, em ấy mới có thể rời khỏi tao, mới đề nghị chia tay với tao! Sao tao có thể… Sao tao có thể không thích em ấy…”
Tiêu Vân Chử lập tức hiểu ra người mà alpha nhắc đến là ai.
Y mới chỉ gặp một bệnh nhân beta bị alpha cắn tới mức máu tươi đầm đìa, từ không xem vết thương alpha mang đến là chuyện gì to tát tới tận lúc mờ mịt đau khổ, lại đến dù bị alpha tấn công tuyến thể sắp cắn nát cũng phải chia tay.
Độ cong bên môi y hơi cụp xuống, đáy mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nhưng ngoài mặt y vẫn cong đôi mắt, cố gắng dịu giọng: “Cậu hẳn nên nói chữ “thích” này với người cậu yêu mới phải, đừng đứng đây nói với tôi.”
“Tao đã nói rồi!!” Alpha kia ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống.
Gã giơ tay hung hăng lau sạch nước mắt rồi gầm lên: “Tao đã sớm nói rồi, nếu tao không thích thì sao lại muốn đánh dấu em ấy! Đều vì em ấy là beta, nếu em ấy không phải beta… Không đúng, cũng may em ấy là beta… Sao em ấy có thể rời khỏi tao được…”
Một tên côn đồ cầm dao, còn chưa uy hiếp được con tin đã khóc đến rối tinh rối mù, nói năng lộn xộn, hệt như một tuồng kịch không buồn cười.
Tiêu Vân Chử không muốn nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của bệnh nhân, nhưng y biết bệnh nhân của mình bị tên này làm bị thương ra sao.
Y hít sâu một hơi: “Vậy bây giờ cậu chạy tới chỗ tôi làm gì? Người cậu thích cũng không thấy được chuyện cậu muốn làm.”
“Em ấy sẽ thấy.” Nhắc tới beta mình thích, alpha này lại nhếch mép.
Gã giơ dao lên, tay trái nắm lấy cổ tay phải, cuối cùng không còn run rẩy nữa.
Mắt gã sáng tới mức đáng sợ: “Tao đã cầu xin em ấy như vậy, em ấy vẫn không thèm nhìn tao.
Nếu tao làm ra chuyện lớn, chắc chắn em ấy sẽ bằng lòng gặp tao, mày nói đúng không hả bác sĩ Tiêu?”
Hỏng rồi.
Trong lòng Tiêu Vân Chử trầm xuống, cố gắng đè xuống phản xạ muốn lui về sau của mình.
Pheromone có tính áp chế của alpha trôi nổi trong không khí, tuy Tiêu Vân Chử đã đeo vòng cổ nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc thấy cơ thể nặng đi.
Y thở hổn hển mấy hơi, nhìn chằm chằm con dao kia, còn có nụ cười điên cuồng của alpha.
Trong nháy mắt, Tiêu Vân Chử đã tự hỏi rất nhiều.
Yết hầu y lăn lăn, đang định nói gì đó…
“Anh điên rồi à!!!” Cửa bên ngoài đột nhiên bị đẩy ra.
Đứng ngoài cửa chính là bệnh nhân Tiêu Vân Chử đã quen mặt.
So với lần gặp cuối cùng mấy tháng trước, cơ thể ốm yếu của cậu ta đã mập lên không ít, vừa khỏe mạnh vừa tràn đầy sức sống.
Phía sau cậu ta không có ai, những người vây xem đã bị đuổi đi, vì để không kích thích alpha nên cảnh sát và bảo vệ không xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Beta đứng trước cửa thở hổn hển như vừa vội vàng chạy tới.
Trong mắt cậu ta ngập tràn giận dữ và thất vọng, trừng mắt nhìn đôi mắt đỏ ngầu hung tợn của alpha.
Alpha sửng sốt, phản ứng đầu tiên lại là giấu con dao ra phía sau.
Nhưng gã rất nhanh đã phản ứng lại, cầm dao huơ huơ về phía Tiêu Vân Chử: “Em đã nói muốn chia tay với anh, bây giờ còn tới đây làm gì!”
Thấy alpha không chú ý tới mình, Tiêu Vân Chử hơi thả lỏng.
Thật ra y cảm thấy tốc độ chạy của beta nhanh tới mức bất thường.
Có lẽ alpha đã xảy ra tranh chấp với beta mới có thể kích động chạy tới đây.
Y tính toán khả năng cướp lại dao, lại thấy beta khẽ lắc đầu với mình.
“Anh cũng nói beta như tôi không xứng với anh.” Beta cắn môi: “Bây giờ anh đang làm gì vậy? Làm loạn bệnh viện à? Chờ làm loạn xong rồi, anh nghĩ anh giữ chân được tôi ư?”
“Anh chưa từng nghĩ em không xứng với anh!” Hiển nhiên trong cơn giận dữ, alpha đã quên sạch những gì mình từng nói.
Gã lo lắng gãi đầu, nhưng vẫn quăng con dao xuống đất, xông tới bắt lấy vai beta: “Anh… Em biết anh ăn nói khó nghe, nhưng nếu anh không thích em, vì sao anh lại muốn đánh dấu em? Em nghĩ lại đi, em không phải omega, anh làm vậy chỉ vì để trên người em có mùi của anh, có gì là sai sao! Em không phải omega cũng không thể nào xóa đánh dấu, chỉ cần anh cắn em liên tục, trên người em sẽ có mùi của anh!”
Beta im lặng nhìn alpha.
Alpha giống một con chó quẫy đuôi chờ được khen sau khi phá tan ngôi nhà, cảm thấy mình đã làm rất tốt.
Gã còn dư sức cong môi, cười đến ngây thơ: “Anh nhận lỗi rồi không được ư, về sau sẽ không cắn mạnh như vậy nữa! Em thích anh đúng không? Trước kia em tỏ tình với anh mà! Chúng ta về nhà được không?”
Tiêu Vân Chử âm thầm ngồi xuống mò mẫm trên mặt đất, sau khi chạm vào con dao kia đã nhanh chóng gấp lại thu vào túi áo blouse trắng.
Beta nhìn thấy động tác của Tiêu Vân Chử cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu ta nhìn chằm chằm vào alpha đang mong chờ: “… Anh nói đúng, trước kia tôi rất thích anh.”
Khóe môi alpha càng cong lên, gã thò qua muốn hôn beta một cái, cứ vậy vui vẻ đưa beta về nhà, nắn lại một ngày đầy vặn vẹo.
“Quả thật trước kia tôi rất thích anh.” Nhưng beta chặn mặt gã lại.
Cậu ta ngửa đầu nhìn alpha, trong mắt lóe lên ánh nước, giọng nói lại vô cùng kiên định: “Trước kia tôi cảm thấy không ai tỏa sáng bằng anh, cho nên anh có bắt nạt tôi ra sao tôi cũng không để bụng, chỉ cần anh còn thích tôi.
Nhưng khi tôi nhận ra, tôi phát hiện anh cũng chỉ là một người bình thường, ít nhất không đáng để tôi giày vò bản thân như vậy.
Bây giờ tôi còn thích anh, nhưng về sau tôi sẽ không thích anh nữa.”
Alpha trợn tròn mắt, há hốc không biết nên nói gì.
“Hơn nữa… Anh đã làm ra chuyện như vậy, sao tôi có thể về với anh.”
Beta lẩm bẩm.
Cậu còn chưa dứt lời, các cảnh sát chờ đã lâu bên ngoài lập tức vọt vào, thừa dịp alpha vẫn còn bị lời của beta làm cho choáng váng để khống chế alpha.
Alpha sực tỉnh, khóc lóc hy vọng beta có thể nhìn gã, giải thích với gã, nhưng beta chỉ cúi đầu, để mặc cảnh sát dẫn alpha đi.
“… Xin lỗi bác sĩ Tiêu.” Beta cúi đầu với Tiêu Vân Chử, đôi mắt đỏ bừng, cứ như giây tiếp theo sẽ lập tức òa khóc: “Rõ ràng là chuyện của tôi, vậy mà lại gây phiền phức cho anh…”
Tiêu Vân Chử thở dài, bảo beta đứng thẳng lên.
Một cảnh sát đi đến, thản nhiên hỏi tình trạng Tiêu Vân Chử.
Tiêu Vân Chử trả dao lại cho cảnh sát, cảnh sát biết Tiêu Vân Chử vẫn còn con trai cần chăm sóc, đưa cho y số liên lạc, bảo y rảnh thì tới cục cảnh sát lấy lời khai.
Beta lại cúi đầu xin lỗi y thêm lần nữa, đi theo cảnh sát rời đi.
Phòng khám đột nhiên yên lặng trở lại.
Tiêu Vân Chử trút được gánh nặng, thậm chí cảm thấy đầu hơi choáng.
Y mò mẫm, đỡ đầu một lát mới ổn định lại cơ thể.
Tuy y có cảm giác alpha không thể làm mình bị thương, nhưng tinh thần y vẫn luôn căng như dây đàn, lúc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bỗng y nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, còn chưa kịp ngẩng đầu đã được một cái ôm ấm áp bọc lấy.
Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn bên Tiêu Vân Chử, mang theo nôn nóng bất an, lại ấm tới mức khiến người ta chìm vào.
Tiêu Vân Chử híp mắt, kìm lòng không đậu nâng tay lên.
Ngón tay hiện rõ khớp xương nhẹ nhàng đặt trên lưng người kia, Tiêu Vân Chử như đang xoa lông cho một con chó cỡ bự, khóe môi cong lên: “Không phải tôi đã nhờ cậu trông nhóc Sanh à?”
“Sao anh lại gửi tin nhắn như để lại di ngôn vậy!” Cố Tu Viễn ôm Tiêu Vân Chử càng chặt: “Em nghe mấy y tá bàn tán chuyện này… Dọa chết em rồi, Vân Chử.”
Giọng nói mang theo vẻ trẻ con khiến Tiêu Vân Chử mềm lòng.
Có thứ gì đó len lỏi vào tim y, cảm giác mềm như bông chiếm lấy toàn bộ.
Y thả lỏng tựa vào ngực Cố Tu Viễn, lướt qua bả vai rộng lớn của hắn nhìn thấy y tá vừa chạy ra đang sợ sệt nhìn y.
Đối diện với ánh mắt của Tiêu Vân Chử, cô cười một cái, cuối cùng vẫn không quấy rầy cả hai, xoay người rời đi.
“Chuyện nhóc Sanh không cần phải lo, em nói với nó em muốn đi tìm anh, giao nó cho y tá trong phòng anh mới qua đây.
Em… Chờ đã, anh cười gì vậy, Vân Chử?!”
Cố Tu Viễn hoảng loạn, Tiêu Vân Chử vừa gặp nguy hiểm bây giờ lại cười thành tiếng bên tai hắn.
Cố Tu Viễn khẽ đẩy vai Tiêu Vân Chử, người này cười cong mắt như trăng non, cứ như chứa đựng bầu trời đầy sao.
Cố Tu Viễn ngẩn ra, hắn không tự giác buông tay, lẳng lặng đối diện với Tiêu Vân Chử.
“Tu Viễn,” Tiêu Vân Chử rất ít khi gọi Cố Tu Viễn như vậy.
Y đi đến cửa rồi đóng lại: “Cậu biết ban nãy khi bị tên kia chĩa dao vào người, tôi đã nghĩ gì không?”
Y may mắn hơn beta kia một chút.
Người thật lòng thương yêu y mà y gặp được thật ra không phải người bình thường.
Người nọ đẹp trai dịu dàng săn sóc, quan trọng nhất là trong lòng chỉ có mình y, mãi mãi đặt y lên đầu.
Điều kiện của người kia cũng không tệ, nếu đổi lại là người khác, dù người nọ có ăn vụng một lần hai lần cũng sẽ tha thứ.
Dù sao người kia thật sự yêu y.
Nhưng dù Tống Thất ưu tú như thế nào đi chăng nữa, Tiêu Vân Chử đều sẽ không tha thứ cho gã, người đã giết chết Tiêu Vân Chử ngây thơ, Tiêu Vân Chử có thể đơn thuần yêu đương, tin tưởng vào tình yêu.
Tiêu Vân Chử kia mãi mãi sẽ không bao giờ nghi ngờ alpha có yêu mình hay không, mãi mãi sẽ không cảm thấy alpha có người khác, chỉ cần yên tâm chìm vào đại dương tình yêu là được.
Vào khoảnh khắc vạch trần lời nói dối, Tiêu Vân Chử cho rằng mình không thể yêu lại được nữa, hoặc phải mất rất lâu mới có thể yêu trở lại.
Nhưng bây giờ trái tim y lại vì người này mà đập mạnh.
Y đã hơn ba mươi, là omega có con đã ly hôn, nhưng y còn có thể yêu đương động lòng, đây là chuyện thần kỳ tới cỡ nào.
Không phải vì pheromone, không phải vì độ xứng đôi, không phải vì gia đình không phải vì người ta thấy thế, chỉ đơn giản cảm thấy mình thích người này.
Mà hắn cũng thích y.
“Tôi nghĩ, nếu tôi thật sự chết ở đây thì phải làm sao bây giờ?” Tiêu Vân Chử tựa vào cửa, xoay người ngẩng đầu nhìn Cố Tu Viễn đang đứng đực ra: “Chắc chắn nhóc Sanh sẽ khóc rất đau khổ, nó vừa học được cách thể hiện cảm xúc với tôi, còn chưa trải nghiệm hết cảm giác làm người lớn.
Nghĩ tới bố mẹ tôi, tôi vì cuộc hôn nhân trước đó khiến bọn họ nhọc lòng, tôi đã nói sẽ dẫn nhóc Sanh về ăn tết, có lẽ bọn họ không chờ nổi nữa.”
Yết hầu Cố Tu Viễn lăn lăn.
Dường như hắn đã đoán được Tiêu Vân Chử muốn nói gì, nhưng lại không dám xác nhận.
Nhìn ngu ngốc lại rất đáng yêu.
“Đương nhiên… cũng có lúc tôi đã nghĩ tới anh ta.” Tiêu Vân Chử chớp mắt, có ý muốn nhử: “Tôi đã nói với cậu rồi, đừng thấy người ta nghiêm túc mà giỏi giang, nếu tôi chết thật, nói không chừng anh ta sẽ đi theo tôi mà không màng tới nhóc Sanh.
Khó lắm mới có dịp, tôi không muốn gặp anh ta dưới hoàng tuyền.”
“Em…”
“Nhưng mà.” Không chờ Cố Tu Viễn nói hết, Tiêu Vân Chử đã ngắt lời hắn, đôi mắt cười cong cong: “So với Tống Thất, tôi đã nghĩ tới cậu trước.
Tôi nghĩ nếu vậy thật thì đã ổn rồi ư? Tôi còn chưa nói cho cậu biết tôi nghĩ gì.”
Y không muốn bị những khuôn sáo đó trói buộc.
Nếu giây tiếp theo thật sự sẽ kết thúc, điều nên làm nhất có lẽ chính là nghe theo tiếng lòng của mình.
“Cố Tu Viễn, tôi nghĩ tôi cũng thích cậu.”
Không cần nhiều lời nữa.
Cố Tu Viễn vọt nhanh tới, ôm chặt Tiêu Vân Chử vào giữa hai khuỷu tay.
Hai người đã qua cái tuổi lãng mạn, cảnh tượng ngọt ngào lại ấu trĩ này khiến Tiêu Vân Chử cười càng vui vẻ.
Y vươn tay ôm lấy cổ Cố Tu Viễn, dần dần tiến lại gần.
Không ai lên tiếng..