Lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Tiêu Vân Chử nhịn không được thở phào một hơi, ngồi xuống xoa xoa dạ dày đau nhói.
Người bệnh vừa được đưa tới gặp tai nạn xe cộ khiến tuyến thể bị thương, y chưa kịp ăn trưa đã bị kéo vào phòng phẫu thuật.
Y từ từ đứng lên, lại bất ngờ không đứng vững, vừa hơi lảo đảo đã được người ta đỡ kịp.
“Cảm ơn…” Y quay đầu đáp tạ.
Người phía sau cũng mặc đồ giải phẫu, đeo khẩu trang, có vẻ là bác sĩ phòng khác.
Tiêu Vân Chử bỗng thấy hắn khá quen mắt, không nhịn được nhìn thêm vài lần mới đứng thẳng dậy.
Người nọ thấy biểu cảm của Tiêu Vân Chử, đôi mắt cười cong thành hình trăng non.
Hắn tháo khẩu trang xuống, cười rạng rỡ: “Đàn anh, anh quên em rồi à?”
Tiêu Vân Chử nhìn thêm vài giây, lúc này mới nhận ra: “…… Tu Viễn? Đã lâu không gặp! Không phải sau khi về nước cậu đã tới thủ đô hả, từ bao giờ…”
“Nói ra thì dài.
Em cũng vừa tới chưa lâu, chắc khoảng một tháng.” Cố Tu Viễn nhìn Tiêu Vân Chử một cái thật sâu.
Hắn nhìn đồng hồ, “Đàn anh, chắc anh chưa ăn trưa đâu nhỉ? Mau đi ăn đi, để đói lả người không tốt đâu.” Dừng một chút, hắn chớp mắt: “Không biết đêm nay có thể mời đàn anh đi ăn cơm không?”
Khó có dịp gặp lại đàn em thời đại học, đương nhiên Tiêu Vân Chử rất vui.
Nhưng y vẫn áy náy lắc đầu: “Xin lỗi, tôi phải về trông con.”
Cố Tu Viễn hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn thông cảm cười nói: “Không sao đâu, do em mời bất ngờ thôi.”
Đối diện với sự săn sóc của Cố Tu Viễn, Tiêu Vân Chử ngượng ngùng cười: “Thế thì… để lần sau nhé, tôi có số Wechat của cậu.”
“Em biết rồi, đàn anh hay nhấn like dạo cho em.” Cố Tu Viễn trêu chọc.
Cả hai cười nói tới khúc rẽ rồi tách ra.
Nói thật Tiêu Vân Chử hơi đói, bước chân không tự chủ đi nhanh hơn, cho nên y không biết Cố Tu Viễn vốn dĩ đã quay đi lại xoay lại từ bao giờ, đôi mắt nhìn bóng hình Tiêu Vân Chử có thêm ngọn lửa nóng cháy.
Vào lúc tan ca, Tiêu Vân Chử vội chào tạm biệt các đồng nghiệp, nhanh chân bước đi.
Đứa bé alpha tám tuổi đã có thể hiểu ý nghĩa của từ “ly hôn”, nhưng nó không thể hiểu cái đúng cái sai trong hôn nhân, ba tháng không được gặp daddy của nó, thằng bé chỉ biết trẻ con oán trách papa.
Tiêu Vân Chử không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng ở bên nó nhiều hơn.
Tiêu Vân Chử thật sự không có ý cản Tống Tiêu Sanh và Tống Thất gặp nhau.
Y hiểu dù giữa y và Tống Thất đã xảy ra chuyện gì, tình cảm Tống Thất dành cho con vẫn là thật, toàn tâm toàn ý.
Tuy nói là thế, Tiêu Vân Chử vẫn không muốn chủ động đưa nhóc Sanh tới bên cạnh Tống Thất.
Mà có lẽ Tống Thất vì áy náy nên chưa từng nói muốn gặp con, con trai cũng cứng đầu, không chủ động gọi điện cho daddy.
“Đàn anh!” Tiêu Vân Chử đang đau đầu, cánh tay bị người ta khẽ kéo lại.
Y nâng mắt nhìn lên, trước mặt là một bức tường.
Quay đầu lại, Cố Tu Viễn đã cởi bộ blouse trắng, vai đeo balo bất đắc dĩ nói: “Chú ý nhìn đường đi chứ.”
“Cảm ơn.” Tiêu Vân Chử áy náy cười cười.
“Đàn anh lái xe tới à? Cùng đến bãi đỗ xe đi.”
Tiêu Vân Chử thản nhiên đồng ý.
Hai người thảo luận chuyện bệnh viện, nói quanh bệnh viện có quán nào ngon, nói xấu một ít thực tập sinh mới vào, không khí rất hòa hợp.
“Chử!”.
Xi.