Tâm lý phản nghịch của Tống Tiêu Sanh càng ngày càng nặng.
Thật ra nó không phải là một đứa bé không hiểu việc đời.
Ngược lại nó rất thông minh, ngay cả những món đồ bị đập vỡ đều là những món không thể chơi được nữa.
Bộ lego Tống Thất đưa cho nó cũng được nó làm loạn theo thứ tự hướng dẫn, nếu muốn lắp lại thì rất dễ.
Sau khi phát hiện chuyện này, Tiêu Vân Chử không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Con trai mà y thương yêu cố ý muốn chọc giận mình, y lại không có sức để uốn nắn lại hành vi của Tống Tiêu Sanh.
Thật ra Tiêu Vân Chử biết Tống Tiêu Sanh muốn gì.
Đối diện với con trai alpha liên tục vứt hỏng xe đồ chơi, Tiêu Vân Chử khẽ thở dài.
Y ngồi xổm xuống, nhặt món đồ chơi đáng thương lên.
Đây là quà sinh nhật bọn họ tặng con lúc Tống Tiêu Sanh bốn tuổi.
Những món đồ chơi chỉ dành cho đám trẻ đùa nghịch không còn thích hợp với đứa bé thông minh hiện tại nữa, cho nên nó mới có thể đập dứt khoát như vậy, lại không biết mỗi món đồ chơi đều là do bố mẹ cẩn thận chọn cho nó.
Tiêu Vân Chử đặt món đồ chơi tả tơi lên bàn, tới gần nói với đứa con trai đang tức giận: “Nhóc Sanh.”
Quả nhiên Tống Tiêu Sanh dịch mông, dứt khoát né khỏi cánh tay muốn xoa đầu nó của Tiêu Vân Chử.
Tiêu Vân Chử hơi khựng lại, run nhẹ đặt xuống cạnh người Tống Tiêu Sanh: “Con có thể hứa với papa làm hết bài tập về nhà không? Cả chơi đàn violon nữa.”
“Hừ! Không cần ba nói con cũng sẽ làm!” Tống Tiêu Sanh hung hăng lườm Tiêu Vân Chử một cái.
Thành tích của nó rất tốt, học gì cũng tiếp thu nhanh, không cần người giám sát.
Tiêu Vân Chử cười khẽ: “Vậy thì được.
Con đợi một lát, papa đi thu dọn đồ giúp con, con chuẩn bị đi, mang theo ít món đồ chơi con thích.”
Tống Tiêu Sanh chớp mắt, khuôn mặt từ giận dỗi thoắt cái biến thành vui mừng khó tin.
“… Ba dẫn con đi tìm daddy của con.
Con ở với daddy hết học kỳ này được không?”
“Ye!!!” Nhóc con bướng bỉnh không nghe ra tiếng khóc của papa omega, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ “Đấu tranh thắng lợi”.
Tưởng tượng mình sắp gặp được daddy xa cách mấy tháng, Tống Tiêu Sanh hưng phấn chạy quanh phòng đồ chơi vài vòng, cuối cùng chạy tới trước mặt papa bị mình lạnh nhạt, hôn một cái thật mạnh lên mặt y.
Nó không chú ý tới Tiêu Vân Chử ngẩn ra, chỉ vui mừng lên kế hoạch phải mang theo thứ gì để chơi cùng daddy.
Nó không để ý Tiêu Vân Chử ở phía sau nhìn nó thật lâu, sau đó mới từ từ đứng dậy, nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng.
Tiêu Vân Chử trông rất trẻ, cơ thể cao lớn như cây trúc, nhưng vào khoảnh khắc này, bóng dáng của y như oằn xuống.
Những mệt mỏi đó trừ bản thân Tiêu Vân Chử thì cũng chỉ có Tống Thất có thể hiểu.
Y tựa vào cửa, lấy di động ra, thong thả tìm kiếm cái tên đã từng được y khắc vào lòng, vào tuyến thể, ấn vào gọi đi.
“Alo, Chử à?”
Giọng người kia hơi cao, nghe là biết được sự vui vẻ của gã.
Ở đầu bên này điện thoại, Tiêu Vân Chử thở dài nặng nề, nhấn chặt huyệt thái dương: “Tống Thất, anh… Hai hôm nay anh rảnh thì tới đón nhóc Sanh đi.
Nó nhớ anh.”
***
Trở lại căn biệt thự xa cách mấy tháng, Tống Tiêu Sanh rất kích động.
Nó thả cái cặp nhỏ xuống rồi nhảy tới chiếc sofa mình thích nhất, ôm gối ngủ đã lâu chưa ôm xoa nhẹ vài cái, chơi chán rồi lại đứng dậy chạy một vòng quanh biệt thự không lớn lắm, hệt như một con cún con phấn khích dùng mùi làm dấu.
Bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc nó cũng theo tới, “Ôi” một tiếng rồi hồng hộc đuổi theo sau ông trời con.
Tất cả đều giống hệt lúc trước, trừ việc không có Tiêu Vân Chử ở đó.
Tống Thất nhìn con trai nghịch ngợm trong nhà, cười đến bất đắc dĩ.
Gã mở đống hành lý do Tiêu Vân Chử chuẩn bị cho Tống Tiêu Sanh, lấy từng cái một ra.
Đống quần áo này do bọn họ cùng đi dạo phố mua được, món đồ chơi này là quà thưởng cho Tống Tiêu Sanh đạt được giải trong buổi thi violon, cái này… Cái này chưa từng thấy, hẳn là sau khi dọn đi Tiêu Vân Chử mới bỏ vào giúp Tống Tiêu Sanh.
Nhìn những món đồ hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, trong lòng Tống Thất chợt đau xót.
Vừa rồi khi gặp Tiêu Vân Chử, dưới khuôn mặt bình tĩnh của y che giấu sự mỏi mệt kéo dài.
Y giao Tống Tiêu Sanh trong tay cho Tống Thất, đến cả chiếc vali cao hơn Tống Tiêu Sanh cũng đưa cho gã.
Y há miệng thở dốc, dường như muốn dặn dò gì đó, cuối cùng chỉ hơi mỉm cười: “Chăm sóc cho Tiểu Sanh cẩn thận.”
Khi đó Tống Thất mấp máy miệng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nếu là trước đây, gã có thể ôm chặt Tiêu Vân Chử vào lòng an ủi.
Gã chỉ có thể nhìn Tiêu Vân Chử ngồi xổm xuống, xoa mái tóc mềm mượt của Tống Tiêu Sanh, trong giọng nói dịu dàng mang theo chút buồn bã: “Học hành thật giỏi, phải nghe lời daddy, không được bắt nạt dì.
Chờ học kỳ này kết thúc papa sẽ tới đón con, làm bánh Napoleon con thích nhất cho con nhé?”
“Biết rồi biết rồi!” Nhóc con cười hì hì vùng khỏi tay papa, chạy thẳng vào ngực daddy: “Papa nói nhiều quá! Daddy daddy, chúng ta mau đi thôi!”
Dù thông minh thế nào đi nữa, trẻ còn vẫn không thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của “ly hôn”.
Trong lòng nó biết về sau daddy và papa không còn ở cùng nhau nữa, nhưng bây giờ nó đã dùng “mánh khóe” để gặp được daddy, điều này khiến nó rất vui.
Nó sung sướng chạy vào xe daddy, nhỏ mà nhanh đóng cửa ghế sau, chỉ để lại Tống Thất, trợ lý của gã và Tiêu Vân Chử đứng sượng ở đó.
Tống Thất ra ám hiệu cho trợ lý, trợ lý lập tức kéo chiếc vali đi mất.
Tiêu Vân Chử thu lại nụ cười dịu dàng, bình thản nhìn Tống Thất: “Mau đi đi, nhóc Sanh đang chờ anh.”
“Em…”
“Tôi không sao, anh yên tâm đi.” Tiêu Vân Chử lui về sau một bước, né tránh Tống Thất đang muốn cầm tay y theo phản xạ.
Không biết vì sao, Tống Thất không nhịn được chuyển tầm mắt về phía cổ Tiêu Vân Chử.
Cần cổ y thon dài như thiên nga, vòng cổ đen tạo nên sự cấm dục gợi cảm.
Nhưng Tống Thất hiểu, dù bọn họ có kết tinh tình yêu, trên người Tiêu Vân Chử vẫn không có đánh dấu của gã.
Cuối cùng gã nặng nề thở dài: “Chử, anh chỉ muốn em hiểu một câu, anh sẽ không cướp nhóc Sanh khỏi tay em.”
“Tôi biết.” Tiêu Vân Chử trả lời rất nhanh, “Cái này tôi tin.
Dù sao nó cũng là con anh, tôi hiểu.”
“Nhưng anh…”
“Đừng nói thêm nữa, Tống Thất.” Tiêu Vân Chử cắt ngang lời thổ lộ gấp gáp của Tống Thất, nhìn chằm chằm vào mắt gã: “Anh là daddy của nhóc Sanh.” Chỉ vậy mà thôi.
“Daddy!” Tiếng gọi của Tống Tiêu Sanh gọi về tinh thần sa sút của Tống Thất.
Con trai cầm điều khiển từ xa, vẫy tay với Tống Thất: “Chơi máy bay không người lái với con đi!”
Thằng nhóc vô lương tâm.
Tống Thất âm thầm thở dài, xoay người xoa đầu con trai: “Con đấy, con không nhớ papa chút nào à?”
“Con vừa về từ chỗ papa, vì sao phải nhớ?” Tống Tiêu Sanh không thể hiểu ý tứ sâu xa trong lời daddy.
Nó bĩu môi, ấm ức oán giận papa: “Ở chỗ papa không chơi máy bay không người lái được, con sắp nghẹn chết rồi.”
Tiêu Vân Chử ở trong chung cư cao tầng, tất nhiên ở đó không thể chơi loại đồ chơi này.
Tống Thất bất đắc dĩ véo mũi Tống Tiêu Sanh: “Có phúc mà không biết hưởng, daddy của con đang muốn được ở bên cạnh papa con mà em ấy còn không muốn đây.
Đi thôi, cả chiều nay daddy là của con.”
***
Sau khi Tống Tiêu Sanh và Tống Thất rời đi, Tiêu Vân Chử ngơ ngác ngồi trên ghế sofa.
Hôm nay y xin nghỉ, rảnh rỗi và sự yên tĩnh trong căn phòng đè nặng trên vai khiến y không thở nổi.
Lần đầu Tiêu Vân Chử phát hiện thì ra căn nhà này trống trải như vậy.
Sau khi ly hôn, y thường xuyên cảm thấy mệt mỏi vì Tống Tiêu Sanh không chịu phối hợp.
Tuy rằng ngoài miệng nói Tống Thất mãi mãi là bố của Tống Tiêu Sanh, nhưng thật ra y vẫn ti tiện hy vọng Tống Tiêu Sanh có thể đứng về phía mình.
Vào khoảnh khắc giao Tống Tiêu Sanh cho Tống Thất, y cảm nhận được nỗi sợ khó có thể miêu tả.
Nếu đến lúc nghỉ đông Tống Tiêu Sanh không muốn quay về thì phải làm sao đây? Nếu Tống Tiêu Sanh bằng lòng ở cạnh Tống Thất, y có thể đành lòng ép Tống Tiêu Sanh quay về bên y ư? Y khát vọng Tống Tiêu Sanh có thể sống cùng mình, nhưng y không muốn con trai hận y.
Dù sao con trai y từ nhỏ đã được chiều chuộng, ngang nhiên tùy hứng tới vô lý.
Dù người khác thấy đều là lỗi của Tống Thất, nhưng trẻ con sao hiểu những chuyện đó, nó chỉ chọn người mình thích mà thôi.
Y xoa xoa tóc, cầm lấy di động mở mạng xã hội chơi.
Y bận rất nhiều chuyện, bình thường không hay chơi mấy thứ đó, bây giờ xem thử cũng chỉ thấy nhạt nhẽo.
Tiện tay lướt vài cái, y vứt di động đi nằm ngửa ra sofa, không nhịn được tự hỏi mình: Trừ công việc, trừ con cái, trừ Tống Thất, y còn lại gì?
Y đã kết giao với Tống Thất rất lâu, xem trọng công việc, rời khỏi những thứ này, y lập tức như biến thành cái vỏ rỗng.
Vào khoảnh khắc ấy, dường như Tiêu Vân Chử đã thông suốt điều gì đó.
Y thở dài một hơi, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh chải chuốt lại tóc, lấy một chiếc áo lông giản dị ra khỏi tủ mặc vào.
Nhìn bản thân trong gương, vẫn mờ mịt, vẫn mệt mỏi, thoạt trông như một sinh viên chưa tốt nghiệp.
Tiêu Vân Chử ngơ ngác nhìn chính mình vừa quen thuộc vừa xa lạ trong chốc lát, quyết định bây giờ ra ngoài một chút.
Omega xinh đẹp luôn khiến người khác chú ý.
Tiêu Vân Chử có một vẻ ngoài khá bắt mắt, trước khi gặp Tống Thất, y luôn dùng khuôn mặt lạnh lùng và chiếc vòng cổ đắt tiền rũ bớt vẻ đào hoa.
Bây giờ y cố ý buông thả, quanh thân lượn lờ bầu không khí nhu hòa, alpha đi đường, thậm chí là beta đều không nhịn được quay lại nhìn thêm, cảm thán omega này quá đẹp.
Sống tới chừng này tuổi, Tiêu Vân Chử đã sớm không còn quan tâm tới ánh nhìn của người khác.
Y đi lượn quanh các cửa hàng, thậm chí mua một cây kem cho mình.
Kem vị matcha, cùng một mùi với y.
Y liếm từng chút một, đột nhiên nhớ tới trước kia y và Tống Thất từng trêu chọc nhau, vị kem kết hợp với vị matcha, còn không phải là kem matcha ư?
Tống Thất khi còn trẻ cười rộ lên trông rạng rỡ như ánh mặt trời, ấm áp như một con golden to lớn.
Tiêu Vân Chử nhếch mép, không biết vì sao không lâu trước đây y còn đau lòng, nhưng bây giờ nhớ tới Tống Thất trước kia, ngực y không còn khó chịu như vậy nữa.
Y bình thản ăn sạch số kem, vứt tờ giấy bọc quanh ống quế vào thùng rác.
Y nhớ ra rồi.
Trước khi quen Tống Thất y thích ăn đồ ngọt, thích ăn đồ nướng, thích đàn piano, thích triển lãm nghệ thuật Avant-garde.
Y vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi chính mình, một phần đã hòa vào cuộc sống hàng ngày của y, một phần khác tuy đã bỏ đi không ít, nhưng cũng may bây giờ có thể nhặt lên lại.
Cho nên không cần phải tự oán trách, biến mình thành dáng vẻ xấu xí nhất.
Y suy xét tính khả thi khi đặt một chiếc đàn piano trong căn phòng trống, nếu không được thì dùng tạm đàn điện tử vậy… Khóe miệng y không nhịn được hơi nhếch lên, bước chân cũng càng thêm nhẹ nhàng.
Y chấp nhận bản thân trong lúc tinh thần sa sút, nhưng không cho phép bản thân cứ vậy mãi.
Không phải chỉ là chuyện cỏn con vậy thôi sao, cần gì phải tự nhốt mình vào lồng sắt.
“… Đàn anh?” Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tiêu Vân Chử quay đầu.
Y nhìn thấy Cố Tu Viễn mặc áo gió, tóc tai rối bù.
Alpha cao lớn nhìn y, khuôn mặt ngốc nghếch mang theo vẻ ngạc nhiên: “Hôm nay anh cũng nghỉ à?”
“Ừ.” Tiêu Vân Chử hơi dừng lại, cười nói: “Con trai muốn ở bên bố nó, dạo này tôi chỉ ở một mình, cho nên ra ngoài đi dạo.”
Cố Tu Viễn há miệng, vồ vập tiến lên rồi lại khắc chế để duy trì một khoảng cách thích hợp với Tiêu Vân Chử: “Thế… Tối nay có thể mời đàn anh đi ăn không?”
Tiêu Vân Chử hơi ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Cố Tu Viễn.
Đôi mắt Cố Tu Viễn sáng lấp lánh, tràn ngập vui vẻ chân thật và cẩn thận khó lòng xem nhẹ.
Nhận ra Tiêu Vân Chử đang đánh giá, Cố Tu Viễn chủ động lui một bước: “Nếu anh mệt thì để lần sau vậy, đừng miễn cưỡng làm gì.”
Toàn bộ những tâm nguyện kia đều có thể bị nhìn ra ư? Tiêu Vân Chử không nhịn được sờ lên mặt.
Nhìn thấy động tác nho nhỏ của y, Cố Tu Viễn không nhịn được cười một tiếng: “Không có gì đâu, đàn anh.
Anh lúc nào cũng đẹp.”
Cuối cùng hắn cũng mang hết những suy nghĩ đó ra ngoài, vừa xấu hổ vừa hào phóng.
Thật ra Tiêu Vân Chử không tưởng tượng nổi, thậm chí có lần y nghĩ mình đã sai rồi.
Y cố gắng nhớ lại hồi đại học Cố Tu Viễn đã từng để lộ biểu cảm như vậy bao giờ chưa, nhưng khi đó trong mắt y chỉ có Tống Thất, làm gì còn người khác nữa.
Y tin Cố Tu Viễn có thể hiểu ám chỉ ngày đó của y.
Tiêu Vân Chử thở hắt ra, không hề trốn tránh mà đối diện với Cố Tu Viễn, nghiêng đầu khẽ mỉm cười: “Nếu như cậu không ngại.”
Nghĩ nhiều vậy làm gì.
Đã trải qua những việc này rồi, thuận theo tự nhiên đi là được..