Mỗi lần nhớ tới chuyện ngày đó, Tống Thất đều sẽ thấy đầu óc trống rỗng.
Gã đứng trước hành lang kéo dài của bệnh viện, bên tai không ngừng ong lên.
Dường như gã đã nghe thấy rất nhiều âm thanh: Tiếng khóc nức nở của mẹ Tiêu Vân Chử, tiếng an ủi của bố Tiêu Vân Chử, tiếng mẹ mình chắp tay trước ngực khấn vái, lại như không nghe thấy gì cả.
Gã ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, đột nhiên phát hiện cơ thể mình đang run lên khe khẽ.
Sau đó gã cúi đầu, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Gã cũng nghe thấy âm thanh kỳ lạ nho nhỏ của bố, tiếng than thở của mẹ, nhưng khi gã ôm đầu quỳ gối ngoài cửa, trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ…
Có thể gã sẽ mãi mãi mất đi Chử của mình.
Tiêu Vân Chử kết hôn với Tống Thất ngay khi y vừa tốt nghiệp chính quy, lúc mang thai Tống Tiêu Sanh thì Tiêu Vân Chử vừa chuẩn bị nhập học tiến sĩ.
Nhìn kết quả kiểm tra đo lường, hai người nhìn nhau, ôm cổ đối phương nhịn không được hôn lên.
Bọn họ mới chỉ không tránh thai mấy tháng, đến cả kỳ phát tình của Tiêu Vân Chử cũng chưa tới, không ngờ niềm vui bất ngờ ấy lại tới nhanh như vậy.
Tiêu Vân Chử nhanh chóng quyết định lùi một năm nhập học, Tống Thất cũng giảm bớt công việc, muốn chăm sóc cho kết tinh tình yêu của bọn họ.
Tống Thất cố gắng ở bên cạnh Tiêu Vân Chử, không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào trong thời gian mang thai.
Kiểm tra thai sản, dưỡng thai, không còn những đồ dùng sắc nhọn, thảm phủ kín sàn nhà, vận động, cẩn thận âu yếm, Tống Thất gần như đều có thể làm được tới cùng, chỉ cần Tiêu Vân Chử hơi khó chịu gã sẽ trằn trọc không ngủ được.
Nhìn Tống Thất còn căng thẳng hơn mình gấp ngàn vạn lần, Tiêu Vân Chử nhịn không được chọc Tống Thất chỉ thiếu nước mang thai giúp mình.
“Nếu được thì anh cũng muốn.” Tống Thất khi đó vuốt ve cái bụng nhô lên của Tiêu Vân Chử: “Bé con, ngoan ngoãn nằm trong bụng papa đi, đừng làm loạn nghe chưa?”
Tiêu Vân Chử còn chưa kịp đáp, nhóc con trong bụng đã đá nhẹ papa nó, cứ như ghét bỏ Tống Thất lắm lời.
Hai người nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
Bọn họ không ngờ hiện thực lại có thể trở nên tàn khốc nhanh như vậy.
***
“Suy tim…” Tống Thất lẩm bẩm đọc chẩn đoán bác sĩ đưa: “Sao lại thế… Không phải trước kia em ấy kiểm tra thai sản đều khỏe mạnh sao, nhà em ấy cũng không có tiền sử bệnh như vậy…”
“Mang thai vẫn còn có rất nhiều nan đề loài người chưa tìm hiểu hết.” Bác sĩ nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Tống Thất, không tự chủ dịu giọng: “Anh Tống, anh đừng sốt ruột, bây giờ phát hiện rồi, chúng ta có thể nhanh chóng tìm ra cách chữa.”
Ban đầu chỉ là từng cơn đau ngực rất nhỏ, dần dần về sau sắc mặt Tiêu Vân Chử trở nên không tốt lắm, đi hai bước đã không thở nổi, luôn ôm ngực trông rất đau đớn.
Tống Thất nhìn y khó chịu, đau lòng muốn chết, nhanh chóng quyết định đưa y tới bệnh viện, không ngờ lại ra kết quả thế này.
Gã ngơ ngác nhìn bác sĩ, mờ mịt gật đầu: “… Chử sẽ không sao đúng không? Còn em bé thì sao?”
“Cái này cần anh Tống và anh Tiêu bàn bạc lại với nhau cho kỹ…”
“Anh về rồi à?” Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thất, Tiêu Vân Chử khó khăn nghiêng đầu, mỉm cười với gã.
Mặt y không còn chút máu, đôi môi tái nhợt, xoang mũi còn dán ống thở, cười rộ lên vẫn đẹp như vậy.
Y vươn tay đan mười ngón tay với Tống Thất: “Bác sĩ nói sao rồi? Nói cho em nghe thử, em cũng là bác sĩ mà.”
Tống Thất mím môi, không khỏi dồn thêm sức, bóp ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Vân Chử hằn lên vệt đỏ.
Gã nắm tay Tiêu Vân Chử đưa lên trán, một hồi lâu sau mới khó khăn cất lời: “Chử à… Chúng ta mổ lấy nhóc Sanh ra được không?”
Tống Thất có thể cảm giác bàn tay Tiêu Vân Chử được gã nắm lấy khẽ run lên.
“Nhóc Sanh đã ba mươi tuần rồi….
Bây giờ sinh nó ra hẳn vẫn sẽ khỏe mạnh, anh sẽ mời bác sĩ tốt nhất về, sẽ không…”
“Anh.” Tiêu Vân Chử nhẹ nhàng cắt ngang những lời lẽ lộn xộn của Tống Thất.
Mặc dù sau khi bọn họ kết hôn, Tiêu Vân Chử rất ít khi gọi Tống Thất như vậy, nhưng xưng hô này vẫn luôn khiến Tống Thất có thể bình tĩnh.
Tống Thất ngẩng đầu lên, alpha cao lớn đỏ bừng mắt như một con mãnh thú bị thương.
Tiêu Vân Chử đau lòng, y rút tay ra dán lên mặt Tống Thất: “Đừng hoảng.
Bác sĩ nói vậy ư?”
Tiêu Vân Chử quá hiểu Tống Thất.
Thật ra tình hình của Tiêu Vân Chử không cần phải đến mức mổ lấy đứa bé trong bụng ra.
Nhưng bác sĩ cũng đã nói hết cho Tống Thất, độ nguy hiểm về vấn đề này đã vượt qua khả năng chẩn đoán y học.
Nếu muốn đảm bảo cơ thể mẹ an toàn trăm phần trăm thì sinh non là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là… Người ngoài thì nghĩ như vậy, nhưng omega mang thai chưa chắc đã đồng ý.
“Anh không muốn để em xảy ra chuyện…” Tống Thất xoa mu bàn tay Tiêu Vân Chử, vào lúc cúi đầu đã âm thầm rớt hai giọt nước mắt: “Anh cũng rất khó chọn… Anh, anh biết như vậy sẽ không tốt cho nhóc Sanh, nhưng mà anh… Em đừng rời khỏi anh…”
“Sao em lại rời khỏi anh được?” Tiêu Vân Chử cũng không tự giác đỏ bừng mắt.
Y cố gắng ngồi dậy, nâng mặt Tống Thất khẽ hôn lên: “Em còn muốn sống với anh rất nhiều năm, cùng anh nuôi nhóc Sanh lớn lên… Chúng ta vẫn còn rất nhiều nơi chưa đi, còn rất nhiều chuyện chưa làm… Em sẽ cố gắng sống, anh phải tin em.”
“Nhưng mà…”
“Em sẽ không cậy mạnh.
Cho nên lát nữa để em nói chuyện với bác sĩ một chút được không? Nhóc Sanh còn quá nhỏ, em muốn cho nó ở trong bụng em thêm một thời gian đã.”
“Chử…!”
“Xin anh đấy, Thất.” Ánh mắt Tiêu Vân Chử đau buồn nhưng lại mang theo sức mạnh không thể phản kháng: “Dù xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng ghét nhóc Sanh.”
“Sao anh có thể ghét con chúng ta…” Tống Thất nghẹn ngào, nắm tay Tiêu Vân Chử càng chặt.
Thật ra gã hiểu ý nghĩa ẩn sâu trong lời của Tiêu Vân Chử: Dù em xảy ra chuyện gì cũng xin anh đừng hận nhóc Sanh.
Nếu có thể, gã cũng hy vọng con trai bọn họ có thể chờ tới lúc đủ tháng rồi sinh ra, có thể ra đời cũng có thể có cơ thể khỏe mạnh.
Nhưng trong lòng gã, Tiêu Vân Chử vĩnh viễn là quan trọng nhất, gã không muốn Tiêu Vân Chử phải chịu bất cứ nguy hiểm gì, nhưng bản năng làm mẹ của omega không chấp nhận suy nghĩ ích kỷ như vậy của gã.
Gã nhắm mắt lại, cuối cùng gật đầu.
“Cảm ơn anh.” Tiêu Vân Chử nhếch miệng, cười đến ngọt ngào.
Y lau đi nước mắt rơi đầy mặt Tống Thất, dịu dàng nói: “Em yêu anh.”
Tống Thất không đáp lời, chỉ lưu luyến nắm chặt ngón tay Tiêu Vân Chử, cẩn thận hôn lên môi y.
Người như Tiêu Vân Chử nên được nâng niu trong lòng bàn tay mới đúng, vì sao ông trời lại đối xử với y như vậy?
Cánh cửa trước mặt mở ra, tiếng khóc ré nỉ non của trẻ con cũng truyền tới.
Gã đột nhiên ngẩng đầu lên, y tá ôm một bé trai trong tay.
Thoạt trông nó nhỏ hơn trẻ con bình thường một chút nhưng vẫn được xem là khỏe mạnh.
Bố mẹ gã lập tức tiến lên xem đứa trẻ vừa sinh, bố mẹ Tiêu Vân Chử lại sốt ruột thăm hỏi tình hình y.
Não Tống Thất như đứt phựt dây thần kinh, ngơ ngẩn quỳ gối ở đó.
Gã đột nhiên nhớ tới Tiêu Vân Chử không thể kiên trì không làm phẫu thuật, trước khi được đẩy vào phòng phẫu thuật đã nhìn gã một cái.
Ánh mắt kia níu kéo lại bi thương, cứ như muốn dùng chút ý thức cuối cùng khắc tạc mặt Tống Thất, vừa như muốn nhắc Tống Thất nhớ những lời gã đã từng nói.
“Người nhà đâu rồi? Tình hình omega không được khả quan, tim anh ta…”
Tiếng bác sĩ vội vàng lao tới và tiếng khóc nức nở của bà Tiêu hòa lẫn vào nhau.
Tống Thất từ từ đứng lên, đi tới đứa bé đang khóc lớn.
Dường như y tá muốn đưa đứa trẻ tới lồng giữ nhiệt, tình hình đứa bé dù ổn định cũng là một đứa trẻ yếu ớt sinh non.
Tống Thất nhìn cục cưng mềm mại, khẽ vươn tay, lại nắm chặt ngón khi sắp tới chạm tới gương mặt trẻ con.
… Dù xảy ra chuyện gì cũng đừng ghét đứa bé này.
Tống Thất thở phào một hơi, dường như đã bình tĩnh lại.
Gã nhỏ giọng nhờ y tá chăm sóc con trai như bao người cha bình thường khác, đi nhanh tới chỗ bác sĩ khoa tim mạch.
Gã nhìn ông bà Tiêu đang dìu nhau, xoay người nói với bác sĩ, trong giọng không hề run rẩy, đôi mắt vẫn đỏ bừng: “Phiền bác sĩ, xin anh… đưa vợ tôi về với tôi.”
***
“… Sau đó thì sao?”
Trong câu dò hỏi của nhóc Alpha kiên cường mang theo tiếng nức nở, khuôn mặt nho nhỏ lem đầy nước mắt.
Tống Thất vừa cười vừa lau sạch nước mắt của Tống Tiêu Sanh: “Sau đó nữ thần may mắn đã phù hộ cho papa và daddy.
Papa được cứu sống, về sau gần như không còn di chứng.
Cho nên bây giờ papa mới có thể chăm sóc cho nhóc Sanh như vậy, mới có thể tiếp tục cứu chữa cho người khác.”
“Con…” Tống Tiêu Sanh sụt sùi: “Cho nên con mới không có em trai em gái ư? Vì em trai em gái có thể sẽ đưa papa đi?”
“Đúng vậy, vì daddy không bao giờ muốn mất đi papa.” Tống Thất chua xót, nhéo nhẹ mũi Tống Tiêu Sanh: “Cho nên con phải yêu papa hơn daddy, hiểu chưa?”
Nhóc alpha kiên định gật đầu, nhưng khuôn mặt chưa ngầu được bao lâu đã xụ xuống.
Nó ngại ngùng một lát mới nũng nịu nói: “Tuần sau là sinh nhật papa… Con, con muốn về chỗ papa.” Dừng một lát, nó cọ cọ Tống Thất: “Daddy không đi được à?”
“… Daddy có thể đưa con quay về bên papa, nhưng chắc chắn papa không muốn gặp daddy.” Tống Thất xoa đầu Tống Tiêu Sanh: “Nếu là sinh nhật papa, làm papa vui vẻ mới là số một, đúng không?”
“Vâng…” Tống Tiêu Sanh cụt hứng bĩu môi.
Nó được pheromone của bố alpha nhẹ nhàng bao quanh, mơ màng buồn ngủ: “Con phải tặng gì cho papa đây… Con tặng lego cho papa được không…”
Suy nghĩ đáng yêu của con trai khiến trái tim Tống Thất cực kỳ mềm mại.
Gã tùy ý để Tống Tiêu Sanh nằm trong ngực mình nhắm mắt, hơi thở dần đều đều.
Tống Thất cúi xuống hôn lên trán Tống Tiêu Sanh, ôm chặt nó đứng lên.
Đi xuống tầng, bà Tống nghe tiếng lập tức chạy tới.
Thấy Tống Tiêu Sanh ngủ ngon lành, bà Tống há miệng định nói gì đó, lại bị Tống Thất dùng khẩu hình ngăn lại.
Bà đứng trước cửa nhìn bố con Tống Thất rời đi, còn nhịn không được vẫy vẫy tay phía sau bọn họ.
Tống Thất quay đầu lại cười cười, ôm Tống Tiêu Sanh vào ghế sau.
Tài xế rất biết điều, không nói gì mà khởi động xe.
Tống Thất cởi áo ra khoác lên người Tống Tiêu Sanh, nhìn khuôn mặt ngủ say của nó, gã không khỏi cong khóe miệng.
Tống Tiêu Sanh rất giống Tống Thất, chỉ là khuôn mặt kế thừa nét dịu dàng của Tiêu Vân Chử, thiếu đi tính xâm lược, khiến người ta nhìn là biết ngay nó là con của Tống Thất và Tiêu Vân Chử.
Tống Thất nhìn một lát rồi chuyển tầm mắt ra ngoài xe.
Tống Thất chưa bao giờ quên cảnh đau xé lòng tám năm trước.
Khi đó gã nhìn Tiêu Vân Chử được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, bác sĩ nói với gã phẫu thuật rất thành công, chỉ cần chống đỡ qua đêm nay là có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường, gã vẫn không thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay gã khẽ cọ lên mặt Tiêu Vân Chử cách lớp thủy tinh, cuối cùng hạ quyết tâm, xoay người rời đi.
Chiều ngày hôm sau, Tiêu Vân Chử được chuyển tới phòng bệnh bình thường, sáng ngày thứ ba đã mở mắt.
Ngày y hoàn toàn tỉnh táo là ngày thứ tư, khi đó Tống Thất đã ngồi bên cạnh y, thoạt trông khá tiều tụy.
Nước mắt từ từ lăn xuống, Tiêu Vân Chử nắm lấy bàn tay to lớn của Tống Thất, gã âm thầm khóc nấc.
Y nghiêng đầu nhìn Tống Thất, cố gắng cười nói: “Em về rồi.”
Gã không thể nào phát ra âm thanh quá lớn, chỉ một câu đơn giản cũng đã khiến Tống Thất rơi nước mắt.
Gã cẩn thận hôn lên my bàn tay Tiêu Vân Chử, trên mặt đều là vẻ vui mừng vì sống sót qua tai nạn.
Sức khỏe Tiêu Vân Chử dần tốt lên.
Tống Tiêu Sanh cũng khỏe mạnh trưởng thành, không giống một đứa trẻ sinh non.
Ngày hôm đó chỉ như một cơn ác mộng, cứ như chỉ sinh trước ngày dự tính vài hôm, Tiêu Vân Chử không dạo quanh quỷ môn quan một chuyến, những tuyệt vọng kia chưa từng tồn tại.
“Thất, con đang làm gì thế!!!”
Mãi tới lúc chuyện Tống Thất làm bị mẹ gã biết.
Tống Thất cau mày, cũng may mẹ còn biết chừng mực, đứng ngoài phòng bệnh mới nói.
Gã âm thầm đứng cách xa cửa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nghĩ kỹ rồi…”
“Con nghĩ gì mà kỹ!” Bà Tống sốt ruột nắm lấy tay Tống Thất: “Con là một alpha! Alpha sao có thể…”
“Mẹ!” Tống Thất ngắt lời bà.
Gã vỗ lên tay mẹ, giọng điệu vẫn cương quyết như cũ: “Không có gì mà “Alpha không thể” cả, con chỉ không muốn để Chử chịu cơn đau kia.”
“Thế con cũng đừng thắt ống dẫn tinh chứ!”
“Đây là cách tốt nhất…”
Tống Thất còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Tiêu Vân Chử đi nhanh tới trước mặt Tống Thất, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Y nâng tay lên định tát Tống Thất một cái, bàn tay lại run rẩy mãi không hạ xuống được, chỉ biến thành nắm đấm nhẹ nhàng dừng trên ngực Tống Thất, nước mắt nóng bỏng chảy xuống sườn mặt nóng tới mức như để lại từng vết sẹo gồ ghề lồi lõm trong lòng Tống Thất.
Gã vươn tay ôm chặt Tiêu Vân Chử, đỡ lấy cơ thể gầy yếu đi rất nhiều của omega, giọng nói mất khống chế khàn đi: “Đừng khóc… Cục cưng, đừng khóc…”
“Sao, sao anh lại tự ý như vậy!” Ngón tay Tiêu Vân Chử nắm chặt bờ vai rắn chắc của Tống Thất, dường như muốn khảm sâu alpha tùy hứng này vào cơ thể: “Đây chỉ là ngoài ý muốn… Chúng ta, không phải chúng ta đã nói qua mấy năm nữa sẽ sinh thêm một đứa, như vậy nhóc Sanh mới không buồn ư… Vì sao anh không bàn với em!”
“Xin lỗi… Xin lỗi em, Chử, anh quá ích kỷ.” Tống Thất liên tục hôn phớt lên trán Tiêu Vân Chử, đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào omega của gã: “Anh không muốn đánh mất em.
Anh không muốn lại khiến em nhận lấy những đau khổ như vậy, càng không thể chịu đựng được bất cứ chuyện gì có thể cướp đi mạng sống của em… Tha cho anh, tha thứ cho anh, anh sẽ yêu em và nhóc Sanh, dùng toàn bộ của anh để yêu các em…”
Rốt cuộc Tiêu Vân Chử không nói thành lời, vùi trong ngực alpha khóc òa lên.
Thật ra y cũng rất sợ, y sợ bóng tối, sợ ngủ rồi sẽ không tỉnh lại, sợ vứt bỏ lại chồng, con, bố mẹ, vứt bỏ trần gian.
Người trước mắt bướng bỉnh biết bao nhiêu, cứ vậy tự ý quyết định, cố chấp níu giữ y lại bên người.
Dường như biết Tiêu Vân Chử đang nghĩ gì, Tống Thất nhẹ nhàng vuốt gáy y, rơi nước mắt nói y đừng sợ, đừng sợ, sẽ không bao giờ gặp phải nguy hiểm như vậy nữa, xin lỗi.
Bọn họ khóc quá thảm thiết, bà Tống đứng một bên không cầm được ướt đẫm mắt, dậm chân nói không muốn quan tâm chuyện bọn họ nữa.
Thì ra mới chỉ qua tám năm.
Tống Thất nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong mắt chợt có tia nước ánh lên.
Lúc ấy bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện “tách ra”.
Mới chỉ qua tám năm, bọn họ đã đi tới nước này.
***
Hôm nay Tiêu Vân Chử tan làm khá trễ.
Beta thường hay đến khoa tuyến thể kia lại tới nữa, cậu ta không tin tưởng các bác sĩ khác, Tiêu Vân Chử vốn nên tan tầm lại bị giữ lại.
Cổ cậu ta bị răng nanh alpha cắn tới mức máu me be bét, vậy mà còn có thể tự che cổ chạy tới bệnh viện khám.
Tiêu Vân Chử đen mặt đọc kết quả kiểm tra của beta.
Beta đã được băng bó xong nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà ngơ ngẩn.
Cảm giác Tiêu Vân Chử tới gần, beta khó khăn quay đầu: “Bác sĩ Tiêu.”
Thấy dáng vẻ đáng thương của beta, Tiêu Vân Chử không tức giận nổi.
Y thở dài: “Hôm nay phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát xem thử.
Nếu còn làm bậy như thế nữa, tuyến thể của cậu thật sự sẽ không chịu nổi, thậm chí có nguy cơ hoại tử.
Dù cậu là beta, không có tuyến thể cũng…”
“Bác sĩ.” Beta cắt ngang lời răn đe của Tiêu Vân Chử.
Cậu ta cố gắng nhếch khóe môi: “Tôi đề nghị chia tay với anh ta rồi.”
Tiêu Vân Chử không thể nói tiếp những lời còn lại nữa.
“Tôi nói với anh ta, anh ta chỉ là thấy một beta khá tiện, có thể thỏa mãn dục vọng cho anh ta, nếu anh ta thật sự quý trọng tôi, sẽ không thể không biết tôi vì bị anh ta “đánh dấu” mà vào viện nhiều lần như vậy, sẽ không thể không biết tôi vì anh ta mà đau đớn biết bao.” Beta lẩm bẩm: “Mà anh ta… Anh ta nói không lạ gì loại beta bình thường như tôi cả, vừa cắn tuyến thể tôi thành như vậy vừa bỏ mặc tôi.
Anh nói xem có phải anh ta rất mâu thuẫn không?”
Chỉ cần là người đều sẽ mâu thuẫn, cũng như Tống Thất vừa yêu y vừa đi ngoại tình.
Tiêu Vân Chử cúi đầu, sửa lại cái gối bị lệch cho beta: “Quyết định đều nằm trong tay cậu.
Nếu đau khổ thì không cần quay lại nữa.”
Y không muốn phán xét tình cảm của người khác, càng không muốn quấy nhiễu phán đoán của bệnh nhân, nhưng y vẫn nói như vậy.
Beta bất ngờ mở to mắt, cuối cùng cười như trút được gánh nặng: “Ừm, tôi muốn đối xử với mình tốt hơn.
Dù anh ta nghĩ ra sao cũng không liên quan gì tới tôi.
Cảm ơn anh, bác sĩ Tiêu.”
Mãi tới khi ra khỏi bệnh viện, Tiêu Vân Chử vẫn cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đè trong ngực.
Gió đầu tháng mười một bắt đầu trở lạnh, Tiêu Vân Chử dựng cổ áo gió lên.
Đạp lên lá khô rụng đầy đường, nghe tiếng vang dễ chịu mà những lá cây đó đã dùng chút sinh mạng cuối cùng tạo ra, không biết vì sao Tiêu Vân Chử bỗng có chút sầu muộn.
“Đàn anh!”
Phía sau có âm thanh quen thuộc, không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai truyền đến.
Trong khoảng thời gian nhóc Sanh không ở bên cạnh, Cố Tu Viễn vẫn hay mời y đi ăn cơm tối, có khi còn mời y đi xem phim, bị ngốc cũng biết hắn đang nghĩ gì.
Không phải lần nào Tiêu Vân Chử cũng đồng ý, nhưng quả thật vì khoảng thời gian này có Cố Tu Viễn săn sóc, y có thể nghĩ ít đi rất nhiều.
Y bỗng nảy lên ý đùa dai, làm như không nghe thấy đi về trước vài bước.
Quả nhiên alpha phía sau nhanh chóng đuổi theo, đứng trước mặt omega chặn đường.
Cố Tu Viễn mặc áo khoác dài, thoạt trông như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng loạn, chẳng qua khi nhìn thấy Tiêu Vân Chử lại đổi thành ý cười.
Hắn vẫn giữ khoảng cách thích hợp như cũ, lầm bầm oán giận không phù hợp với hình tượng của một alpha đã hơn ba mươi: “Em thấy giọng mình vang lắm mà.”
“Rất vang.” Tiêu Vân Chử nghiêm túc nói: “Quấy rầy người ta, cho nên không muốn đáp.”
Cố Tu Viễn “Chậc” một tiếng, ngang nhiên sóng vai cùng Tiêu Vân Chử: “Hôm nay đàn anh không lái xe ạ?”
“Thỉnh thoảng lại muốn tận hưởng cảm giác được hít thở, lạnh hơn sẽ không muốn nữa.” Tiêu Vân Chử nghiêng đầu nhìn hắn: “Cậu cũng không lái xe à?”
“Có chứ.” Cố Tu Viễn thoải mái trả lời: “Thấy anh không xuống tầng gara nên chạy theo.”
“À… Sao nghe giống mấy tên cuồng theo dõi thế nhỉ.”
“Không phải mà…!” Cố Tu Viễn vội vàng định giải thích, thấy ánh mắt vui vẻ của Tiêu Vân Chử mới hiểu ra y lại đang chọc hắn.
Hắn làm lố thở dài: “Hầy, đúng rồi, em là tên cuồng theo dõi, đàn anh vui là được.”
Tiêu Vân Chử bị hắn chọc cười.
Y cong cả mắt, gió thổi bay tóc mái y, đẹp như người trong tranh.
Cố Tu Viễn nhìn, ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn không vươn qua.
Hắn hắng giọng: “Đàn anh ăn cơm chưa?”
“Nếu tôi nói chưa cậu sẽ lại mời tôi.”
Cố Tu Viễn lập tức được voi đòi tiên: “Anh cũng có thể mời em mà.”
Tiêu Vân Chử liếc xéo Cố Tu Viễn, không nói gì nữa.
Cố Tu Viễn lẳng lặng nhìn mình như một con chó săn đang chờ chủ nhân đáp lời, y cười phụt: “Nếu cậu có thời gian thì đi với tôi.”
Tất nhiên Cố Tu Viễn sẽ không từ chối, vẫy đuôi sóng vai đi cùng Tiêu Vân Chử.
Bọn họ đều không chủ động phá vỡ im lặng, chỉ để tiếng gió tùy ý quanh quẩn bên hai người.
Alpha đã che giấu gần hết mùi pheromone, chỉ có thể nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Cố Tu Viễn luôn như vậy, dường như sợ chỉ hơi mạnh bạo một chút sẽ dọa Tiêu Vân Chử chạy mất, cẩn thận khống chế lực độ, lại như gãi đúng chỗ ngứa khiến Tiêu Vân Chử cảm nhận được ý tốt của hắn.
Thật ra đường quanh bệnh viện không có cảnh gì đẹp, chẳng qua cũng chỉ là con đường bình thường, có đèn có người đi lại.
Đối diện có một cặp đôi nắm tay nhau, omega nhỏ xinh nũng nịu khoa tay múa chân với alpha, alpha cậu ta nghiêm túc nghiêng đầu nhìn, chăm chú tới mức cả thế giới của hắn chỉ có omega trước mắt là đủ rồi.
Y và Tống Thất cũng đã từng là cặp đôi ngọt ngào như vậy.
Tiêu Vân Chử cúi đầu cười khẽ, chủ động cất lời: “Cậu nói xem, trên đời này có thứ gì không bao giờ thay đổi không?”
Cố Tu Viễn nhướng mày: “Anh đang nói về chuyện của bệnh nhân beta đêm nay ư? Em nghe y tá khoa các anh nói.”
Rõ ràng hắn không chỉ biết mỗi vậy.
Tiêu Vân Chử thuận theo nói tiếp: “Đúng thế, thằng nhóc lúc mới tới luôn nói đỡ cho tên alpha kia đã quyết định từ bỏ rồi.”
“Anh thấy từ bỏ không tốt ư?”
“Đương nhiên là tốt, hy vọng từ nay về sau tôi sẽ không gặp lại cậu ấy nữa.” Tiêu Vân Chử lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy, dù tốt hay không tốt đều sẽ không có thứ gì không thay đổi cả.”
“Đương nhiên rồi, bởi vì bản thân thời gian đã không bất biến.
Mùa sẽ thay đổi, mặt sẽ già đi, ngay cả nhà cửa cũng sẽ bào mòn, thậm chí đến vũ trụ chúng ta đang ở ngày nào đó sẽ diệt vong… Đàn anh.” Cố Tu Viễn dừng bước, chỉ vào mái tóc Tiêu Vân Chử: “Trên tóc anh có lá cây, em có thể lấy nó xuống không?”
Tiêu Vân Chử hơi ngạc nhiên, gật đầu theo phản xạ, ngón tay Cố Tu Viễn cẩn thận chạm lên tóc Tiêu Vân Chử, lấy lá khô bên trên xuống, mùi rượu trên người alpha không khỏi dính lên người omega.
Tiêu Vân Chử đeo vòng cổ, không bị ảnh hưởng dễ dàng như vậy, chỉ cảm thấy mùi alpha rất dễ ngửi.
Ngón tay Cố Tu Viễn gảy chiếc lá cây đi: “Thay đổi cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Quả thật tình yêu sẽ dần nhạt đi, nhưng có thể là thay lòng đổi dạ, cũng có thể càng thêm sâu đậm, không phải thế giới này có hai cực ư.
Lựa chọn từ bỏ người không tốt… Cũng có thể sẽ có người tốt hơn.”
Cậu đang tự ám chỉ mình à? Dáng vẻ quá nghiêm túc của Cố Tu Viễn khiến Tiêu Vân Chử không nhịn được cười ra tiếng, đối diện với ánh mắt xấu hổ đầy kháng nghị của Cố Tu Viễn, y chỉ xua tay: “Không có gì… Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng cảm thán thế thôi, không ngờ… Ha ha, không ngờ cậu lại trả lời nghiêm túc như vậy!”
“Đàn anh đừng ghẹo em.” Cố Tu Viễn thở dài, trông lại không mất mát gì nhiều.
Hắn kéo gần khoảng cách với Tiêu Vân Chử, lại vẫn chừa đường cho omega lui ra: “Em đang nghiêm túc đấy! Lúc nào cũng nghiêm túc hết.”
Tiêu Vân Chử nhướng mày, không biết vì sao đột nhiên muốn làm rõ tất thảy.
Y hơi ngửa đầu, đối diện với tầm mắt alpha.
Ánh mắt Cố Tu Viễn nóng cháy, giống hệt với alpha vừa gặp trên đường và Tống Thất trước kia.
Khóe miệng Tiêu Vân Chử nhếch lên, đầu ngón tay lành lạnh đút vào túi áo gió: “Là chuyện “bảo tôi chọn người tốt hơn” à?”
“Không tiến lên một bước sẽ không bao giờ biết tương lai thay đổi như thế nào.” Nói xong, Cố Tu Viễn vươn tay về phía Tiêu Vân Chử: “Em biết thật ra đàn anh vẫn còn nghi ngờ em rất nhiều.
Vì sao em lại quay về ngay lúc này, vì sao lại làm việc chung một bệnh viện với anh, vì sao lại… thích anh.”
Đúng vậy, hắn còn chưa đủ thẳng thắn thành khẩn.
“Về sau em sẽ dần dần nói hết cho anh.
Em không phải muốn anh đứng đây đồng ý qua lại với em, chỉ là anh có thể cho em một cơ hội không?”
“Cơ hội gì?” Tiêu Vân Chử nghe thấy mình nói: “Tôi vừa chia tay với anh ta được ba tháng.”
“Có lẽ là cơ hội lúc chạm vào anh không cần phải xin ý kiến anh đấy.”
Tiêu Vân Chử cúi đầu nhìn tay Cố Tu Viễn.
Tay alpha dày rộng, bên trên có vài vết chai, là do lâu năm cầm dao giải phẫu tạo thành.
Y lẳng lặng nhìn như vậy một lát, cuối cùng vươn tay xoa nhẹ lên ngón tay Cố Tu Viễn, sau đó lập tức rút về.
Y cười nói với Cố Tu Viễn: “Đi ăn tối không? Tôi mời.”.