Mưa tạnh rồi.
Trời xanh không mây được thay bằng ánh dương chói chang, chiếu sáng nóng rực thẳng từ ngoài vào phòng.
Bùi Chiêu Chu ngủ trên đầu gối, tóc phơi đến nóng bốc khói trắng, lộ ra vành tai phơi nắng như quả đào chín mọng trên cây, hồng hồng mềm mềm.
Trong không khí chỉ còn tiếng hít thở ngủ say phập phập phồng phồng thích ý của anh.
Trong mắt Tư Hoài Tây một đêm không ngủ thì chính là một con mèo lớn có bộ lông ấm áp dễ chịu phơi nắng.
Mưa đã sớm ngừng, tối qua làm loạn khiến hắn mất ngủ, bản thân anh trái lại còn lười nhác không chịu tỉnh.
Tư Hoài Tây khẽ thở dài một hơi, đôi mắt xanh biển mơ hồ thất thường nhìn vùng hoang dã phía xa, trong đầu luôn không nhịn được nhớ tới cảnh kinh tâm động phách tối qua...!Tiếng Bùi Chiêu Chu thở dốc ngọt ngào như quanh quẩn bên tai, tựa như mèo con ở trong lòng hắn gãi ngứa.
Rõ ràng lúc trước Bùi Chiêu Chu còn phát sốt, có thể do nóng quá, mơ làm chuyện kia với bạn gái...
Hắn lại bị người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng dáng người anh lãng trêu chọc suýt mất khống chế.
Tư Hoài Tây bụm mặt, cảm thấy hổ thẹn vì nghị lực của mình, mặt đỏ tai hồng quay lưng với Bùi Chiêu Chu, trong lòng có chút chua xót.
Nếu Bùi Chiêu Chu có bạn đời cũng là điều dễ hiểu, ít nhất anh ta cũng kiều khí yếu ớt như vậy, còn chỉ là một người thường không có dị năng làm hắn nhọc lòng, thêm một người chăm sóc lẫn nhau cũng hợp tình hợp lý.
Bùi Chiêu Chu lại không giống hắn.
Hắn vẫn luôn một mình một người, cha mẹ đều là dị năng giả, nhưng sinh hắn không bao lâu đã bị thây ma giết chết.
Chăm sóc một đứa bé sơ sinh là một việc phiền toái, huống chi đây là mạt thế thiếu thốn vật chất, bạn bè sinh thời của cha mẹ cũng không dám nhận củ khoai nóng bỏng tay này.
Nếu không phải người trong căn cứ nể mặt cha mẹ hắn chết vì căn cứ, nể mặt công lao vật cha mẹ hắn tích lũy được mới ném hắn vào cô nhi viện.
Trong cô nhi viện cơ bản đều là một ít trẻ con cha mẹ chết hoặc bị vứt bỏ, đứa nhỏ nhất cũng năm sáu tuổi, sau khi vào cô nhi viện, hắn trở thành đứa nhỏ nhất.
Bởi vì hắn nhỏ tuổi nhất, hơn nữa ngoại hình khác thường, đôi mắt xanh biển không giống bình thường nên bị mấy đứa trẻ khác chĩa vào gọi là yêu quái.
Không tránh khỏi việc bị mấy đứa nhóc lớn hơn bắt nạt, thường phải tranh tranh đoạt đoạt nước cháo loãng để uống, hắn trưởng thành từng chút, cao đến bắt đầu có da có thịt, nắm tay nhỏ đánh người rất đau, đến lượt hắn đánh lại bọn nhóc hư cướp đồ ăn của mình.
Dần dà mấy đứa nhóc hư đó cũng không dám dễ dàng trêu chọc hắn, sợ hãi xa lánh hắn, nhưng cũng có một số đứa nhóc cũng bị bắt nạt muốn đầu nhập vào hắn.
Nhưng một đứa hắn cũng không muốn, ngại phiền phức.
Những tưởng mọi chuyện sẽ tiếp tục diễn ra như vậy, chờ đến khi hắn mười mấy tuổi là có thể làm việc cho căn cứ, nhưng không chờ hắn hoàn toàn lớn lên, căn cứ đã suýt chút nữa sụp đổ, những đứa trẻ bắt nạt hắn, xa lánh hắn ở cô nhi viện cũng biến mất.
Mạt thế ăn bữa hôm lo bữa mai tàn khốc như vậy đấy, cho dù là dị năng giả mạnh mẽ cũng không có năng lực đảm bảo mình có thể sống thọ đến khi đi ngủ.
Chính vì nguyên nhân đó mà hắn luôn một mình một người, không muốn vướng vào bất kỳ gông cùm tình cảm nào.
Ngay cả khi mạt thế dân cư khan hiếm, căn cứ khuyến khích tảo hôn sinh sớm, hắn cũng không hy vọng xa vời tìm được bạn đời.
Hắn không hy vọng một ngày nào đó mình gặp tai nạn, con của hắn sẽ lặp lại số phận của hắn, biến thành cô nhi như hắn, vậy thà rằng không có từ đầu.
Nhưng Bùi Chiêu thì khác, anh có nhu cầu bình thường, việc tìm bạn đời là điều hiển nhiên...
Rõ ràng nghĩ tất thảy tỉnh táo lý trí như vậy, hắn cứu Bùi Chiêu Chu, giống cứu những người khác, không cần báo đáp.
Hắn phá lệ mời Bùi Chiêu Chu đi theo mình cũng chỉ là nhìn một con mèo mềm mại yếu ớt, hơi thở thoi thóp, mở to đôi mắt hổ phách vàng đẫm nước, bộ dạng không ai quan tâm đáng thương vô cùng nên mới đột nhiên nổi lên tâm tư ý muốn xách anh về nhà.
Về phần Bùi Chiêu Chu từng kết giao với ai, có liên hệ với ai, hắn vốn nên mặc kệ, nhưng...
Trong mắt Tư Hoài Tây dâng lên cảm xúc thiếu kiên nhẫn tức giận thậm chí bản thân chưa nhận thấy, dưới đôi mắt xanh biển sâu thẳm gợn sóng dục vọng chiếm hữu không thể lý giải...
Bồn chồn, khát khao, ham muốn được biết khiến hắn muốn hoàn toàn biết hết thảy về Bùi Chiêu Chu, hoàn toàn nuôi nhốt meo meo ngây thơ đi nhầm vào lãnh địa riêng của hắn.
Thời gian không còn sớm nữa.
Bùi Chiêu Chu ngái ngủ tỉnh dậy, chỗ dựa ấm áp đêm qua biến mất hầu như không còn.
Một đêm ngon giấc, khí sắc trở nên hồng hào, thậm chí cơ thể ốm đau mệt mỏi do chứng rối loạn pheromone dường như tỏa ra sức sống, nhẹ nhàng chưa từng có.
* Khí sắc: vẻ mặt và tinh thần của người ta.
Chỉ là giống như anh đã quên cái gì?
Đêm qua hình như anh mơ thấy mình tới kỳ mẫn cảm.
Trong mơ anh cuống quýt muốn nhốt mình trong phòng tối không tiếp xúc với bất luận kẻ nào, lại một lần nữa như thường lệ, một mình một người chờ đợi pheromone bùng nổ, mất lý trí trở thành dã thú phát cuồng điên khùng, mãi đến khi sức cùng lực kiệt, đột nhiên anh thấy cánh cửa mở ra.
Bước vào là người anh không muốn nhìn thấy nhất —— Tư Hoài Tây.
Quả nhiên...
Kỳ mẫn cảm táo bạo biến thành kỳ mẫn cảm làm người xấu hổ đỏ mặt.
Chuyện xấu hổ đột nhiên đến kỳ mẫn cảm trước mặt Tư Hoài Tây lần trước còn khắc sâu trong tâm trí anh, khiến anh bận không thể đào cái hố chôn mình trong đó.
Nằm mơ chính là càng sợ cái gì càng tới cái đó.
Pheromone Alpha thúc giục anh đi tìm bạn đời Omega, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, khó chịu nán lại tại chỗ.
Tư Hoài Tây xâm nhập lãnh địa của anh, vẻ mặt còn vô cùng vô tội nhìn anh buồn cười đảo quanh một chỗ, vươn tay muốn chạm vào anh, anh chịu đủ tra tấn trong kỳ mẫn cảm nghiến răng nghiến lợi, kinh hồn sợ hãi thân thể mẫn cảm nóng lên chịu không được tan vỡ.
Có lẽ vì nổi giận nên sinh ra tâm lý trốn tránh, muốn giấu mình đi.
Bùi Chiêu Chu đột nhiên mơ thấy một cái gối ôm trắng khổng lồ, lập tức vùi mình vào gối, trở thành chỗ dựa không ngừng vùi vào trong tầng hầm ngầm, chỉ hy vọng Tư Hoài Tây sẽ không nhìn thấy bộ dạng mất mặt như vậy của anh.
Gối ôm rất mềm rất ấm, anh dần dần buông tâm, ôm chặt ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Giờ thì đã tỉnh.
Bùi Chiêu Chu ngửi được mùi pheromone hương cỏ sót lại trong không khí, đôi đồng tử hổ phách lộ ra một tia hoang mang mờ mịt.
—— Chẳng lẽ anh còn chưa tỉnh ngủ, bằng không sao anh lại ngửi được mùi pheromone của chính mình, còn ngọt đến mức khiến anh hoảng sợ, như thể lại lâm vào kỳ mẫn cảm.
Bùi Chiêu Chu lấy lại tinh thần, theo bản năng đi tìm người quen duy nhất trên thế giới này.
Liền nhìn thấy Tư Hoài Tây đứng bên cửa sổ trống rỗng, ánh sáng sáng ngời dừng trên hàng mi hơi rũ, ánh sáng trong veo tan vào đôi mắt xanh biển thuần túy, nhàn nhạt tràn ra đường sáng đứt quãng.
Bóng tối trong nhà và ánh sáng ngoài cửa sổ, quang ảnh giao giữa sáng tối phác họa hình dạng đường cong sườn mặt kinh diễm của hắn, vòng cung ánh sáng đọng lại trên chóp mũi thẳng tắp của hắn, môi mỏng ngậm nửa điếu thuốc, đến khói trắng bập bùng trôi nổi giữa không trung cũng đẹp đến khiến anh nao lòng nghẹt thở.
* Gốc là minh ám giao giới tuyến (明暗交界线) là một thuật ngữ hội họa chuyên nghiệp của phương Tây.
Là phần giao nhau giữa phần xám và phần tối.
Mặc dù gọi là 'đường (tuyến)' nhưng thật ra nó là một mặt, được tạo ra trên thể tích vật vì tiếp nhận ánh sáng, độ rộng hẹp khác nhau căn cứ vào độ sáng và hình dạng của vật thể.
Tầm mất như không thể chống lại lực hấp dẫn, bị người đàn ông tuấn mỹ mát lạnh trước mặt thu hút chặt chẽ.
Đôi mắt Bùi Chiêu Chu như hợp với tâm trí, có chút đắm chìm, như thể con bướm ngây thơ vô tri mắc vào mạng nhện khó thể nắm bắt.
Chỉ nhìn vậy thôi cũng giống một nhà sưu tập nhìn bức họa mình yêu thích trong viện bảo tàng, đôi mắt như cửa sổ tâm hồn thấu triệt si ngốc nhìn người trong tranh, say sưa quên mất thời gian trôi qua.
Cách bức hoại một mét, cứ tưởng mình chỉ là người xem, là người qua đường, lại không biết chính mình đã sớm hãm sâu vào đó, vừa thấy đã thành kẻ si tình lại không biết.
Giọng nói thanh lãnh trầm ổn đánh vỡ bầu không khí đình trệ an tĩnh.
Tư Hoài Tây: "Đi chứ?"
Bùi Chiêu Chu thất thần, theo bản năng gật đầu: "Đi."
Trong lòng còn thầm nghi hoặc tự hỏi, chẳng lẽ là di chứng của kỳ mẫn cảm, có như vậy mới nhất thời cảm thấy Tư Hoài Tây đẹp đến không rời mắt, đẹp hơn bất kỳ một Omega nào.
Nhưng anh để ý một người đàn ông đẹp như vậy làm gì?
Tư Hoài Tây không phải Omega, hơn nữa cũng không cong.
Kiếp trước đã từng có một ít Omega theo đuổi anh, nhưng anh đều từ chối tất cả.
Một bộ phận Omega khó chơi thừa dịp kỳ động dục, chủ động tản ra pheromone thơm ngọt, ý đồ dùng pheromone dụ dỗ anh, khiến anh khuất phục bản năng đánh dấu Omega.
Nhưng những Omega đó không biết, anh đến từ học viện quân sự đứng đầu Đế Quốc, sau khi vào trường không lâu đã chủ động tham gia khóa học chống lại cám dỗ của pheromone.
Omega bình thường không thể dụ hoặc anh bằng pheromone, ngược lại làm anh cảnh giác đến phiền chán.
Xuất phát từ tôn trọng lễ phép của Alpha với Omega yếu đuối, ngay cả khi những Omega này có hành vi bốc đồng xúc động khiến anh gặp rắc rối lớn.
Anh vẫn an toàn đưa Omega đó đến bệnh viện lân cận, để bác sĩ tiêm thuốc ức chế pheromone cho họ, sau đó gọi phụ huynh đưa nhóm Omega này về nhà.
Dù sao thử qua vài lần, Bùi Chiêu Chu tỏ vẻ rất có hiệu quả.
Kể từ đó những Omega phiền phức đó đều theo dõi anh từ xa, tuy rằng không hiểu sao hốc mắt họ hồng hồng nhưng sau này thật sự không có Omega nào tới tìm anh tỏ tình.
Bùi Chiêu Chu không biết những Omega đó khóc sướt mướt oán giận trên mạng.
Liên hợp đông đảo Omega xuất ra một cái 《Bảng xếp hạng Alpha trai thẳng nhất》, Bùi Chiêu Chu đứng hạng nhất không chút dị nghị.
Không ít Omega tỏ tình với Bùi Chiêu Chu bị từ chối một cách cay đắng, vô cùng đau đớn cào bàn phím dưới khu bình luận, mắng nhiếc Bùi thiếu tướng là một tên Alpha trai thẳng vô tình không hơn không kém.
Đối mặt thái độ thân thiện của Omega thì dốt đặc cán mai, Omega phù hợp phóng ra pheromone là hành vi tán tỉnh.
Tuy nhiên Bùi thiếu tướng ngửi được mùi pheromone Omega, lập tức nghiêm túc cảnh cáo bọn họ, cho rằng bọn họ phóng thích pheromone bừa bãi, còn nghiêm khắc cho rằng loại hành vi này giống con chó tè bậy thập phần xấu hổ, nếu không khống chế được pheromone của mình, anh không ngại đưa bọn họ đi bệnh viện.
Vấn! Đề! Là!
Ổng thật sự đưa Omega đến bệnh viện!
Vài Omega nhắm vào thân phận Bùi thiếu tướng và tiềm lực to lớn của Alpha cấp S, muốn lợi dụng kỳ động dục của Omega khiến pheromone Alpha của Bùi thiếu tướng mất kiểm soát, hoàn toàn đánh dấu họ.
Như vậy căn cứ theo 《Luật bảo vệ Omega》, Alpha mất kiểm soát đều phải chịu trách nhiệm với Omega vì bất cứ lý do gì, nếu không thì đi tù, hoặc là thương lượng với Omega bị tổn thương một khoản tiền phạt rất lớn.
Nhưng Bùi thiếu tướng hành động không giống một Alpha bình thường.
Không chỉ không chút phản ứng với pheromone Omega, còn trưng ra vẻ mặt bình tĩnh cấm dục hộ tống những Omega rắp tâm bất lương vào bệnh viện, để bác sĩ tiêm thuốc ức chế pheromone.
Bởi vì không có Alpha phù hợp đánh dấu, nhóm Omega đó cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt bị bác sĩ cưỡng bức ngưng hẳn kỳ động dục của Omega.
Nếu không phải bọn họ xác định pheromone Omega thật sự phát ra, Alpha dọc đường nhào lên như linh cẩu ngửi được mùi thịt xương.
Bùi thiếu tướng lần lượt đánh sập những Alpha mất lý trí đó, còn dùng pheromone Alpha cấp S lạnh lẽo mạnh mẽ áp chế Alpha cấp thấp, bọn họ thật sự cảm thấy Bùi thiếu tướng là Beta giả trang thành Alpha.
Hơn! Nữa!
Đối mặt với một số Omega còn trẻ nhìn qua như vị thành niên, Bùi Chiêu Chu còn dạy dỗ như chủ nhiệm, gọi phụ huynh cho đám Omega bọn họ!
Một Omega thành niên nhưng mặt baby trên mạng nghẹt khuất mắng chửi.
【Tôi là một Omega thành niên, không ngờ lúc đi học không bị gọi phụ huynh, lớn lên đi bày tỏ với nam thần, quay đầu liền bị gọi phụ huynh, bảo tôi còn nhỏ, phải chăm chỉ học hành?!!! Không phải tôi chỉ nũng nịu tản ra tí xíu pheromone Omega để thể hiện lòng thành thôi sao...!Ủa không phải trong sổ tay chuẩn bị tỏ tình của Omega ghi sao! Pheromone Omega phù hợp có thể thư giãn không khí, tăng cao xác suất tỏ tình thành công sao! _ (╬ ̄皿 ̄)~ ┴┴】
Gọi phụ huynh!
Cái loại đòn sát thủ chú định cô đơn này cũng có thể đem ra được!
Làm một đám Omega xem Bùi thiếu tướng là nam thần đều sôi nổi hộc máu, tỏ vẻ Alpha tuyệt đỉnh góa bụa này đã lên đến đỉnh Everest, bọn họ không có bản lĩnh bắt kịp.
Bùi Chiêu Chu lại không nghĩ quá nhiều, ít Omega quấy rầy càng tốt.
Khi còn trong trường quân đội anh mãi bận việc huấn luyện, không có hứng thú yêu đương, sau khi vào quân đội Đế Quốc Odyssey, anh nhiều lần lập chiến công, được thăng hàm thiếu tướng dựa vào nhiều lần hành quân chém đầu Trùng tộc, tiến ra phòng tuyến biên giới Đế Quốc chống lại Trùng tộc.
Nhưng sau đó trong một chiến dịch, cơ giáp của anh bị động tay chân, bộ điều tiết khí phía sau quá nóng dẫn đến phát nổ, anh may mắn còn sống sót nhưng từ đó tuyến sinh dục bị hao tổn, rồi bị rối loạn pheromone.
Bác sĩ báo cho anh, rối loạn pheromone chỉ có thể thuyên giảm, không thể trị tận gốc, tuyến sinh dục bị tổn thương không thể phục hồi khiến anh từ đây không bao giờ có thể đánh dấu Omega, cũng không thể có con.
Anh thành Alpha tàn tật không thể đánh dấu Omega.
Tới giai đoạn cuối của chứng rối loạn pheromone, quá trình đếm ngược cuộc đời anh bắt đầu, vậy anh sao lại có thể xây dựng tổ ấm, còn trì hoãn Omega khác.
Vì thế.
Ở một mức độ nào đó Bùi Chiêu Chu và Tư Hoài Tây là cùng loại người.
Không muốn dây dưa với người không liên quan, không muốn tìm bạn đời sợ liên lụy đối phương, nhìn như lạnh nhạt vô tình, phương thức xử lý lại rất đỗi dịu dàng.
Hai người cùng cô độc hấp dẫn lẫn nhau, giống một thỏi nam châm hút chặt, sự ăn ý vô hình giữa bọn họ đã sớm kết nối với nhau.
Tư Hoài Tây nghiêng mặt đi, nhìn về phía Bùi Chiêu Chu hình như còn ngây ra, trên trán còn có vết hằn ngủ đỏ, vài sợi tóc lòa xòa nhếch lên, có vẻ đôi mắt mèo hổ phách vàng hơi ngốc kia càng ngây người...
Trên mặt Tư Hoài Tây hiện lên ý cười.
Bộ dạng ngây ngô ngơ ngác tựa như không biết tối qua mình gây ra họa gì, mệt hắn còn bị dày vò mất ngủ.
Thẳng đến rạng sáng hắn mới nới lỏng dáng ngồi cứng ngắc đã lâu, đặt meo meo ngủ đến bất tỉnh nhân sự sang một bên, suy nghĩ sau này nên dùng thái độ gì đối đãi anh.
"Hết mưa rồi, nên tỉnh ngủ."
Tư Hoài Tây dựa vào cửa, đưa lưng về phía ánh sáng.
Đôi mắt xanh biển còn trong trẻo tinh khiết hơn trời xanh ngoài cửa, tro bụi từ khung cửa và trần nhà cũ nát trực tiếp rơi xuống phiêu phù dưới ánh sáng, phác họa dáng người thon dài rắn rỏi của Tư Hoài Tây, tựa như một vòng hào quang rực rỡ, như thể thiên thần.
Sợ vòng sáng sau lưng hắn giây tiếp theo liền biến thành cánh, bay khỏi thế gian.
Cảnh tượng này làm Bùi Chiêu Chu thật lâu không thể quên, sau đó...
Bùi Chiêu Chu: "Áo khoác trả cho cậu, cảm ơn cậu."
Tư Hoài Tây nhìn thoáng qua mặt trời lớn bên ngoài.
Mưa đen không đổ, nhưng thực vật trên mặt đất đều bị trận mưa tối qua tưới chết, bùn đất đều biến thành khối đen cứng ngắc, bầu trời trong veo mở rộng một mảnh không mây, phơi đến mặt đất khô nứt, như thể mây đen tối qua chỉ là giấc mơ, càng miễn bàn nước mưa vô dụng này.
Nhiệt độ lan đến làm hắn bất giác nhíu mày, lại nhìn qua khuôn mặt Bùi Chiêu Chu hồng hào không ít, hình như đã hạ sốt, lại sợ meo meo yếu ớt nhát gan này mắc bệnh, áo khoác này để lại cho anh thì tốt hơn.
Tư Hoài Tây nói: "Không cần, anh cứ giữ."
Bùi Chiêu Chu nheo mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì, cầm áo khoác trong tay đi lên trả cho Tư Hoài Tây, nói: "Tối rất biết ơn khi cậu cho tôi mượn áo khoác nhưng tôi không thể cái gì cũng ỷ lại vào cậu."
...!Được rồi.
Chỉ là một cái áo khoác râu ria, lấy về thì lấy về, mặc dù thời tiết này có hơi nóng.
Miễn cho một đường cầm tay về căn cứ, Tư Hoài Tây dứt khoát mặc vào luôn, chỉ là trên áo khoác còn lưu lại hương cỏ ngọt dính đêm qua, mặc vào người cảm giác càng rõ ràng.
Tư Hoài Tây theo bản năng dùng tay lau qua, lại bị hương cỏ ngọt thanh quanh quẩn bên xoang mũi làm sửng sốt, nhớ lại tai nạn chỉ có mình hắn biết tối qua.
Quay người đưa lưng về phía Bùi Chiêu Chu, bên tai phiếm hồng nói: "Có thể đi rồi...! Hiện tại mưa đen đã ngừng nhưng vùng hoang dã mạt thế thời tiết thay đổi thất thường, cũng không chắc trời còn mưa nữa không, khoảng cách đến căn cứ Lô Thành còn ba bốn giờ, phải nhanh nắm chặt thời gian."
Bùi Chiêu Chu nhìn Tư Hoài Tây mặc áo khoác vào, lúc này vòng sáng trên người hắn bị áo khoác đen hút đi.
Cả người bị kéo xuống phàm trần, trần nhà xưa cũ đột nhiên rơi xuống một trận bụi bặm, đều rắc lên mái đầu đen bóng phản sáng của hắn.
Hắn cũng không chê dơ, vỗ vỗ bụi trên tóc, đong đưa đôi mắt xanh biển có vẻ sáng ngời sinh động, nhìn qua bình thường lại tuấn mỹ soái khí ngoài ý muốn.
Liền kém cưỡi lên chiếc motor, giống nam chính trẻ trung soái khí trong phim điện ảnh, sau khi tiêu diệt hết kẻ thù, khoảnh khắc hạ màn tiêu sái chở nữ chính ra bờ biển căng gió.
Không hiểu vì sao, Bùi Chiêu Chu cảm thấy mỹ mãn híp mắt, đột nhiên hỏi: "Cậu sẽ lái motor sao?"
"Motor?"
Nghe được câu hỏi này, Tư Hoài Tây cảm thấy khó hiểu ngoài ý muốn, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Sẽ, lúc trước tôi có nhặt một chiếc motor ở vùng hoang dã, mang về nhà lắp ráp sửa chữa được rồi, anh muốn ngồi sao?"
Khóe miệng Bùi Chiêu Chu gợi lên một mạt tự tiêu khiển, cũng chưa nói muốn ngồi hay không, nhưng cũng không nói không ngồi.
Tư Hoài Tây nhìn meo meo nhà mình tươi cười như trộm được cá, cũng không biết vì sao cũng cười cười theo.
Nghĩ thầm trong lòng.
Khi nào về lấy chiếc motor kia ra khỏi kho, lâu lắm không dùng có khi muốn hư rồi..