Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi


Thông thường, loại phi thuyền vận chuyển dân dụng sẽ có thiết kế một hai cửa thoát hiểm, phương tiện dùng cho tình huống nguy hiểm khi cửa bình thường không thể mở ra sử dụng, chiếc phi thuyền K108 này cũng không ngoại lệ.
Bùi Chiêu Chu trước tiên thông qua trí não Ngân Hồ nhìn qua kết cấu bố trí của phi thuyền K108, chia đội cứu viện ra làm đội đột kích và đội cứu trợ.

Đột đột kích cầm súng tiến vào từ cửa phải của phi thuyền K108 để đối kháng với tinh tặc còn dư lại bên trong, đột cứu trợ nấp từ phía sau chạy trốn vào trong cửa, phối hợp giáp kích trước sau với đội đột kích, mục đích chính là giải cứu những hành khách còn dư lại.
Toàn bộ lính có vũ trang vọt vào trong phi thuyền K108, lối vào không có ai, nhưng có không ít vết máu và xác người máy.
Đội trưởng Barton dẫn đầu cầm máy liên lạc báo cáo: "Bùi chỉ huy, đội đột kích đã thành công vào trong phi thuyền K108, tình tình tiện tại vẫn chưa tìm thấy bóng dáng tinh tặc và hành khách, xét tình huống hiện trường có dấu vết ẩu đả, kỳ lạ là người máy dân dụng đều bị phá hư."
Bùi Chiêu Chu chỉ đạo từ xa, thông qua hình ảnh đội trưởng chụp gửi, nhìn thấy tình huống bên trong phi thuyền.
Anh đại khái cũng đoán được người máy bị làm sao.

Lúc trước khi tín hiệu phi thuyền K108 bị chặn, để cứu trợ lý Kim nên đã đưa một loại virus vào người máy trên phi thuyền, làm những người máy dân dụng này bạo động, đoán chừng này đó tinh tặc còn dư cũng bị người máy mất khống chế hủy diệt hết rồi.
Bùi Chiêu Chu: "Tình trạng của người máy bình thường, đội ngũ dùng tia hồng ngoại để dò xét xem phía trước có tinh tặc phục kích không."
Đám lính trong đội đột kích mở chức năng dò xét tia hồng ngoại ở mũ quân dụng, tầm nhìn đổi thành hồng xanh, chỉ đường cho bọn họ không chỉ có địa hình mà còn cả nhiệt độ ấm lạnh.
Sau khi cẩn thận xâm nhập vào phi thuyền, binh lính đội đột kích không phát hiện tình huống bất thường nào, thậm chí sợi lông của tinh tặc cũng không có.
Đội trưởng Barton cử hai trinh sát đến tra xét, vẫn như cũ không có bất thường gì.
"Bùi chỉ huy, mọi thứ vẫn bình thường, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước."
Chính là vì tình huống quá mức bình thường, ngược lại làm Bùi Chiêu Chu cảm thấy có chút kỳ quặc.
Người ngoài không biết sự kiện tinh tặc cướp thuyền này thật ra nhắm vào anh, nhưng người đứng sau màn kia thật sự sẽ buông tay làm ngơ, chờ đến khi anh tìm được bằng chứng người nọ cấu kết với tinh tặc sao?
Bùi Chiêu Chu cụp mắt xuống, suy nghĩ sâu xa.
Đột đột kích tiếp tục tiến lên trước, mà đội cứu trợ cũng thành công phá vỡ cửa thoát hiểm, đi vào bên trong phi thuyền cứu nạn.
"Tầng một phi thuyền không có người."
"Tầng điều khiển không có người."
"Tầng giải trí công cộng không có người."
"Tầng hai không người… Tầng ba không người…"
"Phát hiện một khoang đóng kín, tia hồng ngoại dò xét thấy không có dấu hiệu sự sống, phá cửa!"
Vì đảm bảo không mắc sai lần, đội cứu hộ đã dùng công cụ phá cửa lớn, bên trong có mấy thi thể, căn cứ theo danh sách cứu viện xác nhận họ không có trong danh sách, mà quần áo trên thi thể rất có khả năng là tinh tặc.
Chấm đỏ trên máy theo dõi trong phòng sáng lên.
Để đề phòng có tinh tặc trốn trong khoang khác, đội cứu trợ đã tỉ mỉ điều tra lại một lần, xác định không có bất kỳ tình huống gì xảy ra, nhận định sơ bộ hiện trường là do tinh tặc nội chiến gây nên.
"Báo Bùi chỉ huy, vẫn chưa tìm thấy các hành khách cần được cứu nhưng phát hiện ba cổ thi thể của tinh tặc, nhiệm vụ tiếp tục."
Đội ngũ lục tục phát hiện một ít khoang kín, do dụng cụ không phản ứng với dấu hiệu sinh mệnh, ưu tiên hàng đầu là cứu hành khách còn sống trong phi thuyền, những cửa khoang kín này tạm thời không mở.
"Đi, đi lên tầng tiếp theo tìm."
Người lính nhìn cửa khoang bị bịt kín, nói thầm: "Lạ thật, sao lại có nhiều cửa bị đóng thế."
"Có lẽ lúc đó hành khách đóng cửa để ngăn tinh tặc bên ngoài không chừng."
"Bên trong khoang không có người ấy, nếu hành khách muốn trốn thì mắc gì họ phải khóa cửa lại?"
"Có thể hệ thống phi thuyền hỏng rồi."
Trái ngược, điểm đỏ trên máy theo dõi trong góc sáng lên.
Âm thầm quan sát khuôn mặt của những người tiến vào phi thuyền.
【Kiểm tra khuôn mặt… Không phải nhân vật mục tiêu…】
Bùi Chiêu Chu quan sát từ máy theo dõi, cặp mày dần trở nên nghiêm nghị.
"Ngân Hồ, hình như cái chết của những tinh tặc này có gì đó không ổn, căn cứ theo hình ảnh binh lính gửi về, vết thương chí mạng của những tinh tặc này quá sạch sẽ lưu loát, giống như bị người nào đó một kích giết chết, ngược lại không giống với phong cách chiến đấu của tinh tặc."

Trí não Ngân Hồ phân tích: "Trong danh sách cứu viện có tên vài cựu binh đã xuất ngũ, không loại trừ khả năng trong quá trình chạy trốn bọn họ phát sinh tranh đấu với tinh tặc, nhưng chủ nhân nghi ngờ có bên thứ 3 tham gia sao?"
Bùi Chiêu Chu chống ngón tay sờ hàm dưới, đôi mắt thâm trầm nói: "Có lẽ tôi suy nghĩ nhiều rồi, Ngân Hồ, cậu có thể kết nối với hệ thống giám sát của phi thuyền K108 không?"
Trí não Ngân Hồ chậm lại, trả lời: "Chủ nhân, hệ thống điện tử của phi thuyền K108 bị phá hư, hiện tại toàn bộ hệ thống của phi thuyền đều không thể sử dụng, không có cách để theo dõi tình hình bên trong phi thuyền."
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu bỗng chốc trầm xuống, anh nói: "Ngân Hồ, cậu cho rằng phòng tuyến bị phá hư thật sự là trùng hợp sao?"
Trí não Ngân Hồ với tư cách là trí tuệ nhân tạo phân tích quang não đỉnh cấp, lập tức đưa ra số liệu: "Xác suất phòng tuyến bị phá hư ngoài ý muốn là 20.87%, xác suất bị tinh tặc phá hư là 43.89%, xác suất bị phá hư do các yếu tố khác là 35.22%."
"Nguyên nhân tinh tặc phá hư đường bộ là để phá hủy chứng cứ giám sát, trốn tránh trừng phạt pháp luật của Đế Quốc, nhưng cũng rất có khả năng có người dụng tâm kín đáo."
Người trong đội cứu trợ đi tới tầng cuối cùng của phi thuyền, phát hiện một hành khách bị trói chặt ở đó, không biết bị trói bao lâu, không ít hành khác đã đói đến mặt hóp lại, nằm trên mặt đến thoi thóp thở, hôn mê bất tỉnh.
"Phát hiện mục tiêu giải cứu, lập tức tiến hành cứu hộ ngay lập tức."
Đúng lúc các binh lính đem hành khách tiến hành kiểm tra một phen, định đưa họ về phi thuyền cứu hộ thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, bên trong phi thuyền thực hư phát sinh vụ nổ.
"Bên đội đột kích đã xảy ra chuyện gì?"
"Trong phòng phản ứng xảy ra một vụ nổ không xác định, đội đột kích đang rút lui, mấy người cũng mau cứu hành khách rồi rời khỏi càng sớm càng tốt."
Phía bên kia thiết bị liên lạc truyền đến tiếng kêu cứu của đội đột kích.
"Đội trưởng, cửa khoang đã bị nung chảy ở nhiệt độ hơn bảy trăm độ C, hiện tại cửa khoang bị dính chặt vào tường, chúng ta phải thoát ra từ phía bên kia cửa… Nhưng bên trái khoang có vài lò năng lượng, phải điều khiển phi thuyền ra chỗ khác, nếu chúng ta không lập tức ngăn lại, rất nhanh thôi, thế lửa sẽ lan đến lò năng lượng!"
"Một khi lò năng lượng nổ tung, không chỉ chúng ta không thể rời phi thuyền, sợ rằng đội cứu trợ thiếu thời gian không cách nào cứu hết thảy hành khách."
Nhiệt tỏa ra từ khoang bên trái làm những người trong đội đột kích đều toát mồ hôi gì, đội trưởng nhìn ngọn lửa sắp thiêu đến đây, nôn nóng hỏi tình hình đội cứu trợ.
"Tình hình bên các cậu thế nào? Còn cần bao lâu mới rút lui xong."
"Ít nhất mười lăm phút, chúng tôi ở kho hàng tầng chót phi thuyền, cách lối thoát cần hơn mười phút."
Đội trưởng Barton gấp đến độ lửa đốt tới mày: "Chức năng chữa cháy của phi thuyền đâu? Phòng máy được bày lò năng lượng dễ cháy hẳn phải có thiết bị chữa cháy làm lạnh đặc biệt!"
"Không được, hệ thống chữa cháy không có phản ứng, không thể hạ nhiệt được!"
"Vậy… mất bao lâu để đốt đên lò năng lượng?"
"Ba phút."
"Chết tiệt! Ba phút, chúng ta cũng không thể thoát được!"
"Barton, cho tất cả lính trong đội đột kích rút lui." Ở đầu bên kia thiết bị liên lạc, Bùi Chiêu Chu bình tĩnh nói.
"Nhưng đội cứu trợ đang ở bên kia!"
"Trong vòng ba phút tôi sẽ điều khiển cơ giáp cắt đứt mồi lửa lan ta, cơ giáp Ngân Hồ có thể chịu được nhiệt độ lên đến một ngàn năm độ cực nóng.

Tôi đã xem qua sơ đồ cấu tạo bên trong khoang, bởi vì mục đích an toàn cho khoang, ở hai bên sườn trái phải của phi thuyền tiếp giáp với ngoài không gian, miễn là kịp thời cắt bỏ toàn bộ khoang bên trái ra khỏi phi thuyền thì nguy cơ có thể giải trừ."
Trước mắt đội trưởng đội đột kích đột nhiên sáng lên, gã có nghe nói qua về đỉnh cấp cơ giáp cấp S của Bùi thiếu tướng, đừng nói đến mấy trăm độ C, đến súng pháo điện từ năng lượng cao, tên lửa loại nhỏ, khí ăn mòn của Trùng tộc cũng không thể làm hỏng lớp vỏ của cơ giáp Ngân Hồ, có thể nói đó là cơ giáp mạnh mẽ đáng mơ ước mà người dân Đế Quốc mong muốn.
"Được, tất cả nghe theo lời Bùi chỉ huy, chúng ta rút lui trước!"
Đội cứu trợ bên này, một sĩ binh nâng một hành khách suy yếu lên, trấn an nói: "Không cần lo lắng, Bùi chỉ huy rất nhanh sẽ tới, trước hết chúng tôi sẽ đưa anh ra ngoài đã."
Hành khách đó là nam, yếu ớt cười, đôi mắt màu đen ánh lên sắc lạnh, hỏi: "Bùi chỉ huy trong lời anh nói là chỉ Bùi Chiêu Chu sao?"
Tuy rằng hành khách nói thẳng tên Bùi chỉ huy có không tôn trọng nhưng người lính vẫn gật đầu, cười nói: "Đúng, đừng lo, Bùi chỉ huy từng tham gia rất nhiều trận chiến, tai nạn lần này chắc chắn sẽ gửi quyết được thôi."
Bởi vì vị khách nam này hiếm hoi lắm mới còn sức lực đứng lên, nhưng hành khách còn lại đều gần như bất tỉnh rồi được binh lính nâng ra ngoài bằng nạng, người lính bất tri bất giác đỡ khách nam này tới cuối cùng.
Người lính nôn nóng kéo hành khách nam đi nhanh hơn.
"Nhanh lên, không thể ở lại chỗ này cản trở Bùi chỉ huy."
Nhưng khổ nỗi nam hành khách này rất nặng, nhất thời không túm đi được, người lính buồn bực muốn trực tiếp bế hành khách nam này chạy nhanh ra cửa thoát hiểm.
"Nhìn xem, đó có phải là cơ giáp của Bùi Chiêu Chu không?"
Cơ giáp màu trắng bạc tựa sao băng bay ngang qua bầu trời, tay cầm vũ khí đánh vào vỏ ngoài khoang, chỉ trong chốc lát sau, phi thuyền bị đâm lắc lư, tạp âm nhỏ nhẹ truyền vào tai nam hành khách.
Trong mắt người lính tràn đầy ánh sáng khát khao.
Hành khách nam lặng lẽ nhìn vào cơ giáp trắng bạc ngoài cửa sổ.

【Kiểm tra khuôn mặt… Đã xác nhận mục tiêu nhân vật…】
Rất nhanh, Bùi Chiêu Chu đã điều khiển cơ giáp Ngân Hồ cắt bỏ toàn bộ cabin, cơ giáp mạnh mẽ xé cabin ra khỏi phi thuyền, nhiệt độ hơn bảy trăm độ C có thể thiêu rụi một người tới xương cốt thành tro lại không thể làm tan chảy một vết nào trên lớp vỏ kim loại đặc chế của cơ giáp Ngân Hồ.
Cơ giáp màu trắng bạc mỹ lệ cường hãn đến kinh tâm động phách xâm nhập vào ngọn lửa da cam cực nóng thiêu rụi cả một khoang kim loại thật lớn lại bị một cơ giáp nho nhỏ kéo ra.
Tách rời khỏi khoang phi thuyền, trong điều kiện không có oxy ở ngoài không gian, ngọn lửa dần dần ngừng cháy, vỏ ngoài lò năng lượng bị đốt cháy đỏ nhưng lõi năng lượng bên trong không bị rò rỉ, cũng không có vụ nổ làm người sợ hãi nào.
Nhìn thấy nguy cơ lớn được Bùi Chiêu Chu giải quyết dễ như trở bàn tay, tất cả mọi người vừa toát mồ hôi vì căng thẳng giúp anh đều phát ra tiếng hoan hô.
"Bùi chỉ huy quá lợi hại!"
"Bùi thiếu tướng quả nhiên là đàn ông, ông đây ai cũng không phục chỉ phục hắn!"
Dù cho nguy cơ được giải trừ, trí não Ngân Hồ vẫn cực lực phản đối: "Chủ nhân, cậu có thể yêu cầu cơ giáp sư khác tới, không nên tự mình mạo hiểm!"
Bùi Chiêu Chu điều khiển cơ giáp Ngân Hồ, đứng lặng ở bên ngoài phi thuyền, đôi mắt màu hổ phách nổi lên nghi ngờ sâu sắc, nói: "Tôi cũng không đi vào phi thuyền."
Trí não Ngân Hồ sắp giận đến loạn.
"Chủ nhân, cho dù không tiến vào phi thuyền thì vẫn có nguy hiểm không hay biết, cậu còn không màng đến tiểu chủ nhân và Tư tiên sinh, Ngân Hồ sẽ mách với Tư tiên sinh."
Bùi Chiêu Chu khẽ cau mày, nói lảng sang chuyện khác: "Ngân Hồ, với thực lực của cơ giáp, cho dù thêm bao nhiêu lò năng lượng nữa cũng không thể làm tổn thương tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng."
"Ngân Hồ, điều tra một chút, vụ hỏa hoạn này là tai nạn thật sao?"
"Bên trong lò năng lượng có gì?"
Bùi Chiêu Chu nghi ngờ nhìn lò năng lượng khổng tước màu lam, chất lỏng lưu động bên trong khiến thần kinh của anh cảm giác được có chút nguy hiểm.
Trí não Ngân Hồ: "Hồ năng lượng thông thường, nguồn năng lượng được các phi thuyền dân dụng sử dụng… Trong khoang có một thi thể không hoàn chỉnh, đó có thể là nạn nhân của sự cố ngoài ý muốn này, hệ thống kiểm soát nhiệt độ của phi thuyền phát sinh trục trặc dẫn đến nhiệt độ trong khoang càng dâng cao, làm mạch điện nóng lên… Đây rất có thể là nguyên nhân Ngân Hồ liên tục không thể kết nối được với hệ thống mạch điện, nhưng theo tình hình cháy mạnh xung quanh, hình như vừa lúc xảy ra cạnh cổ thi thể, cho nên chủ nhân cái xác không may chết ngay tại chỗ."
Đôi mắt Bùi Chiêu Chu thâm trầm, nhìn chăm chú đám hành khách được nâng đi cứu trợ trên phi thuyền K108, cho đến khi hành khách cuối cùng bình an lên phi thuyền cứu viện, cũng chưa xảy ra thêm tai nạn gì.
Bùi Chiêu Chu bắt đầu tự hỏi có phải mình bị Tư Hoài Tây ảnh hưởng hay không, băn khoăn quá nhiều, mà những tên tinh tặc đó có lẽ đã thật sự trốn thoát từ lâu.
Điều khiển cơ giáp Ngân Hồ trở lại phi thuyền.
Một đôi màu đen lạnh lùng quan sát hết thảy, nhìn lò năng lượng trôi nổi ngoài không gian, trong mắt tràn đầy ghen tị tiếc nuối, nhưng nhìn về khoang bên phải không hư hao gì của phi thuyền K108, đáy mắt lại khôi phục bình tĩnh.
Bên chân nhiều thêm khối thi thể trẻ tuổi, diện mạo đó không thể nghi ngờ là người lính cứu hộ nhiệt tình ban nãy.
Nam hành khách mặc quần áo của người lính, ấn nút ẩn trên mặt, ngũ quan bình thường vặn vẹo như xếp gỗ, tạo thành hình dạng mới.
Nhặt cái xác người lính trẻ tuổi ném vào không gian rét lạnh vô biên bên ngoài vũ trụ.
Trong tay còn cầm giấy tờ tùy thân của người lính trẻ.
Đổi lại một bộ dạng hành khách nam khác, đi vào phi thuyền mà không gặp trở ngại gì.
Chợt có người tới chào hỏi gã.
"Isodo, sao ông về chậm vậy, hành khách ban nãy ông cứu đâu?"
Nam hành khách học theo nụ cười của người lính trẻ, nói với những người khác: "À, anh ta đi nghỉ ngơi rồi."
"Sao không mang anh ta tới kiểm tra một chút, những hành khách còn lại cơ thể quá mức suy yếu đều hôn mê bất tỉnh, nói chứ Jeff cũng tới chậm thật."
Đôi mắt đen trầm của nam hành khách vô tình, nụ cười trên mặt cứng đờ không biết đáp lời thế nào, thẳng đến khi người nọ nghi ngờ nhìn qua, lẩm bẩm nói: "Sao hôm nay ông nói ít vậy?"
"Nhiệm vụ hôm nay làm tôi mệt lắm rồi."
"Ồ, vậy được rồi, ông đi nghỉ ngơi đi."
"Này, Jeff, sao ông đến muộn thế!"
Jeff đáp lời với nụ cười cứng nhắc: "Không phải nhiệm vụ hôm nay quá nặng sao, tôi buộc phải trì hoãn một khoảng thời gian."
"Thật không? Vậy tối nay Jeff uống với tôi một chén, lấy Vodka tôi giấu ra cho ông đỡ sốc."
Ánh mắt Jeff nhìn nam hành khách đối diện như đang trao đổi tin tức gì.
Nghe được lời nói của người quen, Jeff lãnh đạm nói: "Hôm nay tôi mệt, để lần sau đi."

"Sao mà hôm nay Jeff cũng trở nên quái quái nhờ."
"Có hả?" Jeff cười nói.
Trở lại khoang điều khiển.
Bùi Chiêu Chu vẫn không thể thả lỏng, nghe cấp dưới báo cáo và thảo luận các vấn đề hạng mục công việc xử lý phi thuyền K108, bắt tinh tặc cướp phi thuyền đã bỏ trốn.
"Báo Bùi chỉ huy, các hành khách trên phi thuyền trên cơ bản đều đã sắp xếp ổn định, đội ngũ y tế đang điều trị cho họ, có khả năng là bị tinh tặc trói quá lâu, đại bộ phận hành khách chưa được ăn, đói khát làm thể chất suy nhược, nhu cầu cấp bách thuốc trị thương không đủ, chờ trợ cấp trang thiết bị y tế, hoặc đưa đến hành tinh lân cận chữa trị, nhưng đến hành tinh gần nhất cũng phải mất bốn năm ngày."
Bùi Chiêu Chu: "Chà, trong vòng một hai ngày phụ tá Tư sẽ trở về, trên phi thuyền của hắn có mấy chục thiết bị trị thương, hẳn đủ cho tình trạng gấp như hiện tại.
"Bộ điều khiển và hệ thống của phi thuyền K108 đều bị hỏng, không thể tự vận chuyển trở về chỉ tinh, có nên cử Cục Vận tải Đế Quốc đến kéo phi thuyền K108 về lại chủ tinh…"
Xử lý công vụ xong đã là rạng sáng.
Vũ trụ sao trời sống như sự tồn tại vĩnh hằng bất biến, những vì tinh tú nơi xa tỏa ra ánh sáng lập lòe, bên trong phi thuyền vẫn cứ duy trì một tia sáng không rõ ràng.
Trí não Ngân Hồ thúc giục Bùi Chiêu Chu nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.
"Chủ nhân, đã một giờ năm lăm phút sáng, đã sớm qua giờ ngủ của thai phu, chủ nhân nên vì sức khỏe của mình mà suy nghĩ, nếu cậu lại không ngủ đúng giờ Ngân Hồ sẽ mách Tư tiên sinh."
"Lúc chín giờ bốn mươi và mười giờ năm bảy Tư tiên sinh có liên lạc, chủ nhân cũng chưa có trả lời, hại Ngân Hồ lấy lý do cậu ngủ rồi trả lời Tư tiên sinh.

Chờ ngày mai Tư tiên sinh trở về, nếu phát hiện ra chắc chắn sẽ bị chỉnh cậu một trận."
Bùi Chiêu Chu nhíu mày lại, anh cảm thấy gần đây Ngân Hồ dựa hơi Tư Hoài Tây mà mượn cáo oai hung, hơi bất mãn mím môi, nói: "Đã biết, tôi sẽ đi ngủ sớm chút."
Anh cũng biết nên đến giờ đi ngủ nhưng bận rộn lại chẳng hết được.
Trên đường trở về khoang nghỉ ngơi.
Gặp một người lính quen mặt, dường như đã nhìn thấy qua trên phi thuyền K108, là một người lính tham gia chiến dịch giải cứu này.
Người trong quân đội gặp chỉ huy đều sẽ chào hỏi.
Người lính tên Jeff đứng thẳng chào: "Bùi chỉ huy, chào anh!".

ngôn tình tổng tài
Đáy mắt Bùi Chiêu Chu hiện lên nghi hoặc nhỏ, anh hỏi: "Ừ, không phải hôm nay cậu tham gia chiến dịch cứu hộ sao, muộn như vậy rồi còn muốn đi nơi nào?"
Người lính Jeff đờ mắt ra, nở nụ cười đáp: "Báo Bùi chỉ huy, có vài người bạn hẹn tôi tối nay uống vài chén, không phải về trễ."
Từ trước đến nay Bùi Chiêu Chu không phải loại cấp trên hà khắc, nhưng uống rượu trong lúc làm nhiệm vụ là trái với quy định, nếu gặp địch công kích, hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.
Chỉ thấy anh sắc bén nói: "Trong lúc làm nhiệm vụ không được uống rượu, đã vi phạm quy định thì huấn luyện ngày mai tăng phụ trọng thêm trăm ký, viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ nộp lên cấp trên, nếu còn tái phạm…"
Sắc mặt Jeff kinh hãi, liên tục đáp: "Vâng, vâng, Bùi chỉ huy, lần sau tôi không dám tái phạm nữa."
Bùi Chiêu Chu nghiêm túc trầm mặt xuống: "Không cần ở lại nữa, trở về khoang nghỉ ngơi của mình đi."
Jeff vâng vâng dạ dạ chú đầu, nhìn qua rất thành khẩm sám hối, lại hết lần này tới lần khác tiến đến bên cạnh Bùi Chiêu Chu, ở nơi Bùi Chiêu Chu không thấy, cặp mắt đen âm lãnh tĩnh mịch giống rắn độc nhìn chằm chặp Bùi Chiêu Chu không rời.
【Đã tìm thấy mục tiêu… Tít tít tít…】
Đột nhiên Bùi Chiêu Chu cảm thấy bụng mình bị thứ gì đó đá nhẹ vào, mày khẽ nhíu rồi lại giãn ra, đáy mắt hiện lên ý cười bao dung bất đắc dĩ.
Đoán chừng là do anh đi ngủ quá muộn, Tiểu Hoàng Đậu bắt đầu phản đối.
Bùi Chiêu Chu an ủi Tiểu Hoàng Đậu làm ầm ĩ trong bụng, cứ nửa phút là thai động ba bốn lần, xem ra Tiểu Hoàng Đậu có chút quá nghịch ngợm.
Đương lúc Bùi Chiêu Chu có chút bối rối, đôi mắt hổ phách vàng kim lộ vẻ mệt mỏi, không nhịn được ngáp một cái, liếc nhìn tên binh lính vẫn cứ thất thần không đi, cũng không để ý lắm.
Trở về trong khoang nghỉ ngơi.
Trên bàn còn một đĩa cà chua bi, là trí não Ngân Hồ đặc biệt tìm cho anh, nói cái gì mà ăn nhiều trái cây sẽ tốt cho cơ thể thai phu.
Bùi Chiêu Chu ăn mấy quả cà chua bi, Tiểu Hoàng Đậu trong bụng dường như cũng rất vừa ý hương vị của cà chua bi, trên đường trở về thai động mười mấy lần, lúc này mới chịu nghỉ chân.
Thẳng đến khi bóng dáng Bùi Chiêu Chu hoàn toàn biến mất.
Người lính Jeff vẫn còn thất thần, trong não truyền đến một câu.
【Đã tìm thấy mục tiêu… Tít tít tít… Bắt đầu… Ăn cà chua bi…】
Con ngươi người lính Jeff dại ra, bỗng nhiên đứng lên, lẩm bẩm nói: "Nhiệm vụ… Ăn cà chua bi… Cà chua bi ở đâu…"
Nói rồi, ánh mắt người lính Jeff dại ra, đêm khuya đi lang thang trong nhà bếp.
Nam hành khách chờ gã hồi lâu, hiện đang ngụy trang thành người lính Isido, mới vừa đi ra đã nhìn thấy đồng bạn lẩm bẩm cà chua bi.
"Xảy ra trục trặc, bắt đầu thiết lập lại."
Đôi mắt Isido đen láy, duỗi tay chạm vào đốt sống cổ của người lính Jeff, ngoài dự kiếm là ở đó có một cái nút, ấn lại lần nữa, người lính Jeff ngây ra một hồi, ánh mắt lấy lại thanh minh.
Isodo đối diện gã nói: "Nhiệm vụ tiếp tục."

Người lính Jeff gật đầu.
Bởi vì Bùi chỉ huy ở lại muộn nên Du Phi Văn, phụ tá tạm thời của anh không thể không ở lại muộn hơn, sắp xếp lại tư liệu còn lại, buồn ngủ đến ngáp ra nước mắt, nhưng khi nhìn thấy một cái tin tức trên tài liệu, trong giây lát thần kinh đột nhiên cả kinh.
"Hôm nay có hơn bốn trăm hành khách được cứu trở về từ phi thuyền K108.

Nếu không tính thêm nhân số được báo cáo bên phụ tá Tư thì có lẽ không có gì dị thường, nhưng so với danh sách cứu viện dư ra hai bảy người…"
"Hai bảy người này từ đâu ra?!"
Sau khi phát hiện tai nạn làm thiếu chút nữa lò năng lượng phát nổ, lính cứu viện vội vàng hộ tống hành khách, căn bản không để ý đi điều tra nhân số, vậy là có ai đó đục nước béo cò lẫn vào sao?
Ánh mắt Du Phi Văn kinh hoàng, chết tiệt, y phải báo cho Bùi chỉ huy ngay lập tức!"
Cầm lấy giấy tờ số liệu trên bàn, Du Phi Văn vội vã chạy về hướng phòng điều khiển, đồng bạn bên cạnh cho rằng y gặp chuyện khẩn cấp nào đó.
Nhưng chẳng bao lâu sau.
'Du Phi Văn' rất bình tĩnh quay trở lại.
Đồng bạn hoang mang hỏi: "Đi đâu mà vội thế? Làm sao chưa chi đã trở về rồi?"
'Du Phi Văn' cười nói: "Người có ba việc gấp, nhịn không được phải đi gấp, đúng rồi, ban nãy gặp được Bùi chỉ huy, đúng lúc hắn muốn tìm cậu."
Đồng bạn lẩm bẩm nói: "Tìm tôi? Vậy cậu xem buồng lái một chút, tôi lập tức trở về liền.
Không quá bao lâu, đồng bạn cũng trở về.
Sắc mặt bình tĩnh ngồi cạnh 'Du Phi Văn'.
Trên buồng lái điều chỉnh mấy tham số, điều chỉnh hướng đi của phi thuyền đi hướng phi thuyền K108.
Hai người ngồi ở buồng lái như đang trò chuyện, ánh mắt tĩnh mịch ngắm nhìn vũ trụ biển sao vô tận.
"Tại sao vừa rồi nhiệm vụ lại thất bại."
"Không rõ lý do."
"Số 0316 mất kiểm soát ý thức, vụ nổ xảy ra sớm ảnh hưởng đến bố cục nhiệm vụ, nhưng may vẫn còn một cabin, thuốc nổ có uy lực như vụ nổ hạt nhân cấp hành tinh, có thể phá hủy một hành tinh cỡ trung."
"Sau nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ tiếp theo là gì?"
Ánh mắt 'Du Phi Văn' phức tạp: "Chắc là không có nhiệm vụ tiếp theo."
Khi cách phi thuyền K108 gần trăm kilomet, hành động bất thường thu hút sự chú ý của trí não Ngân Hồ, lập tức khởi động phanh khẩn cấp, ngừng ở khoảng cách chín mươi kilomet.
"Du Phi Văn, sao anh lại lái phi thuyền đến đây!"
Trí não Ngân Hồ bày tỏ rất tức giận, không chú ý chút là người trong khoang điều khiển sẽ lái phi thuyền ra khỏi quỹ đạo!
"Bị phát hiện, nhiệm thất bại sao?"
'Du Phi Văn' bình tĩnh nói: "Vẫn chưa, chín mươi kilomet vẫn nằm trong trung tâm vụ nổ, thuốc nổ có uy lực như vụ nổ hạt nhân cấp hành tinh có thể lan đến trăm ngàn kilomet."
'Du Phi Văn' điều khiển dàn pháo trên phi thuyền tấn công phi thuyền K108, lại bị trí não Ngân Hồ khóa cứng thao tác.
Trí não Ngân Hồ một bên cảnh giác đánh thức Bùi Chiêu Chu dậy, một bên chất vấn 'Du Phi Văn'
"Từ bỏ đi, toàn bộ quyền điều khiển ở đây đều do trí não Ngân Hồ tôi nắm, anh không có khả năng khống chế vũ khí trên phi thuyền, anh không phải Du Phi Văn, anh là ai?"
"Nhiệm vụ sẽ thất bại sao?"
'Du Phi Văn' liếc nhìn đồng bạn bên cạnh, nói: "Số 0316 đã cho tôi một ý tưởng, để ngừa vạn nhất, tôi đã để số 0415 và 0417 ở bên lò năng lượng khoang bên phải, khoảng cách bây giờ là đủ rồi…"
Theo sau hai tiếng động lớn vang lên.
Nguồn năng lượng khổng lồ được giải phóng, trong nháy mắt thiêu đỏ biển sao.
Giống như mặt trời bùng nổ, mọi thứ chạm vào lập tức biến thành khói, tro, bụi bặm.
Tư Hoài Tây đột nhiên bừng tỉnh từ trọng mộng, lòng còn sợ hãi mở trừng mắt, con ngươi vẫn kinh ngạc chưa yên, lại mờ mịt cười cười.
Làm sao có thể…
Hắn mơ thấy Bùi ca biến mất.
======
Tác giả có lời muốn nói: Xin yên tâm, Bùi ca còn sống.

(≧︶≦)
Lời editor: Hú hồn cái hồn còn nguyên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận