Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi


Một hồi khói mù bao phủ không trung Đế Quốc.

Bùi thiếu tướng hy sinh khi đối đầu với tinh tặc bắt cóc trên phi thuyền, đây là thông báo cho bên ngoài.

Vào tháng thứ ba kể từ khi Bùi thiếu tướng hy sinh, bên phía Đế Quốc chính thức công bố thời gian và địa điểm tổ chức lễ truy điệu, dân chúng sôi nổi tự phát đến tưởng niệm.

Ngày đưa tang.

Trợ lý Kim rũ mắt cung kính đi tới chỗ Tư Hoài Tây, mấy ngày này y cảm nhận rõ người đàn ông này đáng sợ đến mức nào.

Sau khi thông tin Bùi tổng chết trong vụ nổ mạnh ở phi thuyền bị cướp đi truyền về, y từng nghi ngờ Tư Hoài Tây, làm tiểu tình nhân bao dưỡng của Bùi tổng còn tham gia lần hành động này với Bùi tổng, liệu hắn có bị ai đó mua chuộc từ lâu, nhân cơ hội này xuống tay với Bùi tổng.

Bằng không sao có thể xảy ra tai nạn bất ngờ, Bùi tổng đã chết, mà hắn vẫn còn sống.

Nhưng chứng kiến chuyện tiếp theo xảy ra đã vả mặt y.

Ngay cả khi y phản bội Bùi tổng, Tư Hoài Tây cũng tuyệt đối không phải người sẽ phản bội Bùi tổng.

Sau khi Bùi tổng mất, chính xác mà nói là sau khi mất tích, Tư Hoài Tây ngoài mặt phong bình lãng tĩnh, tổ chức vài cuộc họp báo nói rằng sẽ tiếp tục đi tìm Bùi tổng và những người sống sót, ánh mắt bình tĩnh như là thờ ơ trước tai nạn Bùi tổng chịu, khi đó y còn trách Bùi tổng nuôi một con sói mắt trắng.

* Phong bình lãng tĩnh: Không sóng không gió, mặt nước tĩnh lặng; ẩn dụ cuộc sống, thế cục chờ yên ổn.

Nhưng sau đó y phát hiện, Tư Hoài Tây không phải sói mắt trắng, mà là một kẻ điên thật sự đang trên đà suy sụp tinh thần.


"Tư tiên sinh, tang lễ của Bùi tổng được tổ chức tại đại đường của Đế Quốc hôm nay, ngài muốn đi không?" Trợ lý Kim cụp mắt nói, ánh mắt hơi sợ hãi, tất là đều do hành động mấy ngày nay của Tư Hoài Tây làm y bất giác sinh ra kính sợ trong lòng.

"Anh ấy không chết."
Gạt tàn đầy tàn thuốc, làn khói đặc quánh nghẹt thở như đã bao đêm cũng chưa mở cửa thông khí.

Tiếng của Tư Hoài Tây rất trầm, đáy mắt tối đen, gò má hơi tái nhợt càng gọt giũa khuôn mặt thêm sắc bén, đôi mắt xanh biển giống gió lốc ập đến mặt biển đen kịt, áp lực nặng nề đến mức không khí cũng trở nên ngột ngạt.

Trợ lý Kim cúi đầu, không còn ai may mắn sống sót vụ tai nạn bất ngờ kia, tin tức Bùi tổng tử vong đã truyền khắp trên dưới Đế Quốc, rất nhiều người thương tiếng than trách thay anh, nhưng chỉ có Tư tiên sinh kiên định tin tưởng Bùi tổng không chết.

Đến giờ đã ba tháng trôi qua, hắn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm trong tinh vực Bùi tổng mất tích.

"Vâng, Tư tiên sinh." Ánh mắt trợ lý Kim rối rắm do dự, một lát nữa y cũng sẽ đến lễ tang của Bùi tổng, thậm chí Chu tổng, bạn tốt lúc sinh thời của Bùi tổng cũng đi, đến lúc đó bỏ lại Tư tiên sinh ở nơi này.

Trợ lý Kim âm thầm thở dài một hơi, hỏi: "Cậu tính bắt đầu hành động khi nào?"
Tư Hoài Tây hạ thấp đôi mắt u ám sâu thẳm, điếu thuốc trên tay đã cháy cạn, nóng đỏ vùng da trên ngón tay phải của hắn, hắn lại làm như chẳng hề cảm thấy đau đớn gì cả.

"Ngày mai."
Trợ lý Kim hơi trợn trừng mắt, trực giác của y không khỏi cảm thấy Tư tiên sinh muốn để tang lễ hôm nay được cử hành an tĩnh, ngày mai lại gõ lên hồi chuông báo tử cho những người đó.

Nhưng Tư tiên sinh thật sự không đi sao?
Câu này phải hỏi Tư Hoài Tây.


Mãi đến khi trợ lý Kim rời đi, hai mắt Tư Hoài Tây đờ đẫn, ở trong mặt phòng cô tịch này ngây người thật lâu, không khí trong phòng tràn ngập khói thuốc nicotin chua xót sắp làm người hít thở không thông, đôi mắt xanh biển trống rỗng như nhiễm một tầng hơi nước.

.

Kiếm Hiệp Hay
Lễ truy điệu bắt đầu, được cử hành tại lễ đường lớn nhất Đế Quốc.

Những người dân tự phát ở bên ngoài xếp hàng dâng lên bó hoa, có không ít người từ hành tinh xa xôi cố ý đến đây, yên lặng lau nước mắt, thương tiếc vị thiếu tướng bình dân từng bảo vệ mái ấm của họ không biết bao nhiêu lần.

So với những người bên ngoài, bên trong là tầng lớp giai cấp cao hơn của Đế Quốc, họ ăn bận váy áo tây trang hoa lệ quý phái, vây xung quanh một chiếc quan tài rỗng, nói chuyện với nhau.

Trông không giống một tang lễ, giống một yến hội hơn.

Tình huống trớ trêu khiến trợ lý Kim không khỏi xót xa bi thương cho Bùi tổng.

Người đọc diễn văn cho lễ truy điệu thế mà lại là nhị hoàng tử Kyle.

Nghe lời hắn nói như hết sức ai thán cho vị anh hùng mất sớm này, đôi mắt xanh biển đặc trưng của hoàng thất lập lòe vài giọt nước mắt cá sấu.

Người xem dưới đài, khán giả cao tầng Đế Quốc đều vỗ tay nhiệt liệt cho vở diễn này.

Trợ lý Kim gục đầu xuống, cố nhịn cơ thể đang phát run vì giận dữ, mu bàn tay căng thẳng trắng bệch chằng chịt nổi gân xanh, trong mắt phẫn nộ toát ra tơ máu, cố gắng hết sức che giấu sự khác thường của bản thân trong đám đông, không được để những người này phát hiện.


Nếu không phải biết được mọi chuyện từ Tư tiên sinh, nhị hoàng tử Kyle là hung thủ đứng sau hại chết Bùi tổng, y cũng sẽ là một khán giả đứng vỗ tay dưới đài.

Nếu y đã tức giận như vậy, Tư tiên sinh bên kia thì thế nào?
Nội tâm trợ lý Kim dâng lên một loại khủng hoảng, y đột nhiên cảm thấy Tư tiên sinh không đến tang lễ lại là chuyện tốt.

Y sợ khi Tư tiên sinh vừa nhìn thấy những người này tại tang lễ, sợ hắn ngay trước mặt tất cả các phương tiện truyền thông… giết bọn họ.

Chờ sau khi một vòng người dâng hoa kết thúc, trợ lý Kim thở không nổi chạy ra bên ngoài lễ đường, áp lực từ bầu không khí châm chọc bên trong khiến y không thể ở nổi thêm một khắc.

Khi trợ lý Kim mắt đỏ ngầu, lửa giận trong lòng y còn hừng hực cháy, y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Tư tiên sinh.

Trong đám đông, hắn vẫn mặc bộ quần áo lần trước gặp, so với quần áo trịnh trọng sạch sẽ mà người xung quanh cố ý lựa chọn, trên tay hắn đến cả bó hoa cũng không có, trông có vẻ lạc quẻ.

Làn da tái nhợt lãnh lẽo do đã lâu không thấy ánh mặt trời, đôi mắt xanh biển lạnh băng cô tịch nhìn theo đoàn người đang dần tiến về phía trước, đặt bó cúc trắng thuần trên tấm bia mộ thạch, từng chút từng chút chôn vùi tên khắc trên tấm bia, bao phủ giữ một vùng bùn trắng.

Trợ lý Kim cảm thấy, so với những gương mặt dối trá đầy khắp bên trong lễ đường kia, Tư tiên sinh một giọt nước mắt cũng không rơi nhưng lại đau lòng hơn bất kỳ một ai ở đây.

- ------------------------------------
"Tiểu Hoàng Đậu, mau đến xem TV nhóc thích nhất này." Y Thừa Trạch treo trên miệng nụ cười ác liệt thiếu đạo đức.

Hiện trường lễ truy đang được phát sống trực tiếp trên TV.

"Mọi người từ khắp các tinh cầu của Đế Quốc đều tự phát đến đưa tiễn Bùi thiếu tướng lần cuối…"
Tiểu Hoàng Đậu: "…"
"Aaa —— Ông chú thúi, ba con mới không có chết!"
Tiểu Hoàng Đậu bị tức đến điên rồi, chờ nó sinh ra nhất định phải thay ba hung hăng đánh ông chú đáng giận đến cực điểm này!

"Không phải ông chú thúi cũng bị Omega mình thích ghét bỏ sao! Lêu lêu lêu, chắc chắn ông chú lớn lên rất xấu, nếu không Omega kia làm sao ghét chú như vậy! Chú xứng đáng làm ông chú Alpha già khóm không ai muốn!"
Tiểu Hoàng Đậu trải qua ba tháng đấu tranh cùng Alpha độc miệng xấu xa này, thuần thục đâm vào chỗ đau của gã.

Y Thừa Trạch nghẹn họng, cả giận nói: "Ta không có thích cậu ta, chỉ vì đôi mắt cậu ta rất giống em gái ta nên ta mới để ý cậu ta một chút."
Tiểu Hoàng Đậu khinh thường cắt ngang, chọc thủng lòng tự trọng của Alpha đáng thương của Y Thừa Trạch.

"Cứu Omega đó không thu phí, lại còn dẫn anh ta tới nơi tư nhân của chú, lo lắng Omega kia không quen với thức ăn của ngôi sao tội ác mà tốn nhiều tiền để gọi món từ khách sạn ở tinh cầu cách vách…"
"Thậm chí còn muốn chủ động giữ lại Omega kia, sợ bị từ chối mà nhờ đến con, muốn hiểu được nội tâm Omega kia muốn cái gì, kết quả lời nói trong lòng Omega kia lại là."
【Tôi ghét tất cả những Alpha còn sống, vì sao các người không chết hết đi! Dựa vào cái gì mà Omega phải bị Alpha áp chế! Mang tôi xuống tầng hầm tối tăm này có khác gì có âm mưu… Ghê tởm! Quả nhiên chẳng khác gì những Alpha ghê tởm đến chảy mủ kia!】
Đôi con ngươi nâu sẫm chả Y Thừa Trạch ngưng trệ, đáp lại vẻ mặt đơn thuần thanh khiết của Bạch Hoài Ngọc, bên tai lại quanh quẩn tiếng lòng chân thật của cậu.

"Ta không có, ta chỉ nghĩ cậu ta giống em gái ta." Y Thừa Trạch lẩm bẩm, biện hộ cho bản thân mình.

Nhưng Tiểu Hoàng Đậu biết đọc suy nghĩ của mọi người.

Lời biện hộ của gã rất yếu ớt vô lực.

"Vậy nên chú để anh ta đi."
"Hiện giờ anh ta đi nơi nào rồi?"
Giọng nói non nớt tò mò của Tiểu Hoàng Đậu vang lên.

"Cậu ta đi đến bên người Alpha mà cậu ta ghê tởm nhất."
Đôi mắt màu nâu của Y Thừa Trạch gắt gao nhìn chăn chú, trên màn hình TV, Bạch Hoài Ngọc nắm tay nhị hoàng tử Kyle, gương mặt thanh lệ cười đến rạng rỡ vô cùng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận