"A!!..."
Cái cổ bị bàn tay thon dài nắm lên, mặc cho thân hình Kỷ Dụ nhũn ra cũng không ngừng vẫn bị hắn định trụ trong lòng. Ngực cùng lưng dán sát vào nhau. Pheromone vị campari pha với trà sữa hoa trà quyến luyến không rời, không khác gì một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.
Thời điểm đem răng nanh rút ra Landulf cũng không lập tức rời đi mà còn tận tình thêm chút tham lam không muốn lãng phí ân cần chăm sóc cái tuyến thể bị cắn đang chảy ra giọt châu màu đỏ thơm ngon, cũng đem nó cuốn lấy. Mùi vị ngọt ngào kia giống hệt như trong quá khứ, cứ như thể trước và sau mấy trăm nay đều là một người... Giờ hắn mới nhớ, Carey của hắn không phải cũng là mang theo mùi vị này sao. Rốt cuộc không phải là hắn đói khát nhiều năm mà bị mùi máu tươi thơm ngon cho mê hoặc, hắn chỉ là bị ký ức hắn giấu thật sâu trong tâm trí quyến rũ ư...
"Ngài cắn em rồi... Phải chịu trách nhiệm..."
Nói xong câu này người trong lòng hắn không chịu nổi giày vò nữa, yếu ớt ngã đầu sang một bên thiếp đi.
Landulf ôm lấy người mà không biết nên khóc hay nên cười. Rốt cuộc thì cái chết của kiếp trước đã đả kích em ấy cỡ nào lại khiến cho một đời này em ấy bất chấp phải thay đổi tính tình của mình cũng nhất định muốn buột chặt cùng một chỗ với hắn đây. Hay cậu vốn dĩ đã có cái sự cố chấp này rồi, chỉ là luôn không dám bộc lộ ra...
Chịu trách nhiệm... Hắn đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi. Cho dù vì bất cứ lý do gì, không thể có chuyện hắn tình nguyện đem cậu đưa cho người khác. Làm sao hắn chịu được...
Huyết tộc thân vương đại nhân cuối cùng chỉ đành nhận mệnh đem người cho bế lên, trở về căn phòng ít khi nằm của mình. Dù hắn không thường dùng thì ít nhất chăn nệm ở đó vẫn nồng đậm mùi vị của hắn hơn. Hiện tại cậu bị hắn đánh dấu rồi, tuy chỉ là tạm thời thì cậu vẫn sẽ ỷ lại hắn, ỷ lại pheromone của hắn. Vốn dĩ vì tốt cho cậu nên hắn không có an bài cậu ở trong phòng mình mà trong một phòng khách khác của biệt thự. Hiện tại nửa là cần vệ sinh nệm giường bị cậu làm bẩn, nửa hắn muốn chiếu cố tình huống của cậu, cho nên trực tiếp mang người đi luôn.
Con thỏ nhỏ vẫn chưa qua kỳ phân hóa dù được hắn trải vuốt tình trạng xao động thì toàn thân vẫn nóng bừng. Kỳ phân hóa bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên lần nữa. Dựa theo lời bác sĩ thì vẫn còn hai ngày để quá trình này mới kết thúc. Nhưng một khi đã bắt đầu dùng cách này, những ngày sau đó là không thể dùng thuốc ức chế nữa...
Rốt cuộc thì vẫn là để cho con thỏ nhỏ kia đạt được ý muốn. Dù hắn biết cái cậu muốn còn hơn thế nữa.
Landulf nhìn chàng trai trẻ một chút cũng không giống Carey mà hắn biết nhưng từ hơi thở đến mùi hương, còn cả ký ức đang nằm lọt thỏm trong tay hắn... Hắn không khỏi có suy nghĩ muốn nhìn xem cậu sẽ làm sao mặt dày đeo bám theo đuổi hắn. Lúc này trên khuôn mặt người đàn ông điển trai không khỏi hiện lên nụ cười gian xảo dù hắn luôn không phải là người thích buông thả, dễ dàng ăn thịt con thỏ nhỏ. Mấy trăm năm cô độc, hắn cảm thấy tương lai sẽ có một quãng thời gian đầy kích thích đang đợi hắn.
...
"Ba, sắp tới sinh nhật ba, có cần gọi thằng bé kia về không?"
Trong một ngôi biệt thự thuộc loại cao cấp bậc nhất của giới thượng lưu nằm ở khu giàu có của Milan, nơi phòng khách xa hoa ngồi ba người, hai nam một nữ. Người vừa nói chuyện là người phụ nữ duy nhất trong ba người. Cô ta tuổi chừng ba mươi lăm, là con gái út của nhà De Garibaldi, tên đầy đủ là Marina De Garibaldi. Lời vừa nãy là cô ta nói với ông lão ngồi ở chủ vị, chủ nhân của ngôi nhà này, Giuseppe De Garibaldi.
Đối với lời nói của cô ta, ông lão đã quá lục tuần kia chưa có ý kiến gì người đàn ông còn lại ngồi ở đối diện là anh trai cô ta, Mansueto De Garibaldi đã tỏ thái độ không ưng.
"Gọi nó về làm gì? Ba cũng chưa nói công nhận nó."
Lời này Marina nghe không lọt tai, cô lập tức phản bác: "Sao lại không công nhận? Đã đưa nó về đây chính là đã công nhận, đúng không ba?"
"Được rồi."
Rốt cuộc Giuseppe đã chịu lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã không có ý nghĩa của hai người con.
"Gọi nó về đi."
Nhưng lời tiếp theo của ông lại chẳng khác nào đang đồng ý với quan điểm của Marina. Cô lập tức hất mũi lên một cái đắc ý với anh trai mình. Mansueto ngược lại chỉ hừ một tiếng chứ không có nói gì nữa.
Đoạn đối thoại nhỏ này không chút nào ảnh hưởng đến người đang trong thời kỳ phân hóa thành Omega, Kỷ Dụ.
Thời điểm cậu tỉnh lại thấy mình nằm trong ngực người đàn ông cậu nhớ thương, tương tư thành bệnh, việc đầu tiên cậu làm là không ngừng xoay tới xoay lui, cố sức chui vào trong ngực hắn. Chính là bộ dạng của một con thỏ đang đào hang, chỉ hận không thể lấp mình trong đó.