“Trương Thu Tuệ sao lại có thể leo lên giường của mày? Ngu dốt như cô ta sao lại bày ra mấy cái trò tinh vi đến mức khiến mày cảm thấy có lỗi với tao?”
Nói đến đây Hạ Đông Quân lạnh đầu. Kiếp trước chính bởi Trương Thu Tuệ gây ra quá nhiều hiểu lầm, khiến hắn nhận ra mình nhung nhớ Ninh Lạc. Thì ra đây cũng là do Ninh Lạc đứng sau. Với sự thù ghét của Trương Thu Tuệ, hắn biết không đời nào cô ta chịu sự điều khiển của cậu.
Âm thầm đứng sau giật dây con rối mà ngay chính bản thân nó còn chẳng hay biết mới là điều đáng sợ nhất.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến đứa trẻ bệnh tật kia, Ninh Lạc đã mưu tính đến thế thì không đời nào tha cho nó:
“Có phải con tao cũng là do mày?”
Ninh Lạc vỗ tay khen ngợi:
“Thông minh!”
Hạ Đông Quân bị cơn giận làm nghẹn cả họng. Ninh Lạc thong thả hồi tưởng:
“Tráo con mày với một đứa trẻ yểu mệnh, mày yên tâm, đến lúc mày chết thằng bé alpha nó sống vẫn rất tốt”
Kítt kíttt
Tiếng dây trói và ghế tạo nên một tiếng điếng tai, Hạ Đông Quân mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trên mặt, rất doạ người, tinh tức tố theo cảm xúc nổi điên của chủ nhân xộc thẳng tấn công về phía Ninh Lạc.
Hắn điên tiết mắng chửi:
“Súc vật!! Con tao mày cũng dám tráo! Tao nên sớm biết mày âm hiểm hèn hạ-”
Hương hoa thụy dương nồng nàn mang tính đe doạ phản công lại hương gỗ tùng của Hạ Đông Quân, khiến hắn bất ngờ vài giây.
Nếu năm 17 tuổi, cơ thể vẫn chưa phát triển toàn diện khi đối đầu với tinh tức tố cường đại alpha cấp S này đương nhiên Ninh Lạc chống đỡ không nổi. Nhưng hiện tại tính công kích của cậu chẳng kém cạnh alpha cấp A+.
Thật ra Ninh Lạc có thể điều khiển tinh tức tố của Tử Đằng vẫn còn trong tuyến thể của mình, nhưng cậu muốn tự tay đối đầu Hạ Đông Quân.
Mùi hoa thụy dương bình thường vốn thơm ngát, đem lại kích thích cho người đối diện, nhưng nó ngay lúc này chẳng khác nào phủ lên một tầng gai nhọn, đối đầu với hương gỗ tùng đang phát điên kia chẳng hề kém cạnh.
Hạ Đông Quân chẳng ngờ đến Ninh Lạc lại cường đại như vậy, chính vì sự tự tin tinh tức tố alpha cấp S này mà ngay từ lúc bị bắt cóc hắn cũng chẳng mấy sợ phải mất mạng, hắn chỉ cần câu thời gian, người Hạ gia nhất định tìm ra hắn.
Nhưng mọi chuyện lại chệch hướng. Hắn chẳng còn cách nào khác, phóng lao phải theo lao, cùng Ninh Lạc đối chiến tinh tức tố.
Ninh Lạc đổ mồ hôi, chân hơi run rẩy. Theo bản năng di truyền omega thấp hoặc bằng bậc alpha thì đời nào bình ổn mà chống đỡ. Lý trí Ninh Lạc vô cùng tỉnh táo, cơ thể run rẩy thì mặc nó, từ tận xương tủy cậu chẳng đời nào lại sợ hãi kẻ khốn nạn này.
Hạ Đông Quân bị trói chặt tay chân trên một cái ghế, chật vật để chiếm giữ thế thượng phong. Hắn không cam tâm! Mọi chuyện khiến hắn rối não, Ninh Lạc như được ai đó trao cho sức mạnh chống đối hắn vậy. Chứ đời nào một omega lại cường đại đến thế!? Càng nghĩ lí trí hắn càng muốn chiến thắng.
Sau hai mươi phút căng thẳng, tinh tức tố của hai bên bắt đầu quá tải. Tinh tức tố vốn chỉ để tìm bạn đời hoặc dùng để tấn công, phòng bị trong những lúc nguy nan chứ không phải là dụng cụ để đe doạ. Nhất là khi cả hai đều phóng ra hoàn toàn 100 phần trăm tinh tức tố.
Quá tải dẫn đến rối loạn.
Chóng mặt, khó thở, đau tuyến thể. Thậm chí có khi còn bị liệt nửa người.
Ninh Lạc hít sâu vào, bình ổn lại cơ thể. Cậu hài lòng với gương mặt vặn vẹo khó coi của Hạ Đông Quân. Đầu óc Ninh Lạc hiện tại cũng không khá mấy, trên dưới đảo lộn quay tròn.
Bàn tay tinh xảo bấu chặt vào cánh tay, cơn đau và mùi máu truyền tới làm cậu tỉnh táo hơn một chút. Giọng Ninh Lạc có phần mệt mỏi:
“Tóm được mày Hạ Tường Vy có công lớn nhất”
Bàn tay sau lưng Hạ Đông Quân siết chặt, móng tay đâm vào da thịt đến chảy máu, giọng hắn trầm đứt quảng, mang theo sự căm phẫn tột cùng:
“Mày… và nó bắt tay… từ lúc nào?”
Người đâm sau lưng hắn toàn là những kẻ hắn xem thường.
“Ba năm trước?”
Ninh Lạc nhẹ nhàng cầm con dao găm lên, cậu lười trả lời câu hỏi của hắn. Câu trên là thông báo chứ chẳng phải đối đáp gì cả.
Tiết mục mở màn kết thúc, vậy thì đến tiết mục chính thôi!