Ninh Lạc như mọi khi thức dậy theo đồng hồ sinh học. Đầu óc hôm nay khá mơ hồ, có lẽ do hôm qua uống rượu hơi nhiều. Ninh Lạc nhìn lên đồng hồ treo tường, 6h30.
“Tử Đằng dậy nấu bữa sáng rồi sao?”
Nghĩ đến bữa sáng thơm ngon do chính tay chồng yêu chuẩn bị, tinh thần Ninh Lạc liền phấn chấn. Cậu đi vệ sinh cá nhân xong xuống tầng.
“Cậu chủ! Cậu dùng bữa sáng luôn không ạ? Để tôi dọn?”
Ninh Lạc ngó nghiêng, lạnh nhạt:
“Dọn đi, mà chồng tôi đâu?”
“Dạ, cậu Tử Đằng sáng sớm đã vội vã đi ra ngoài rồi!”
Ninh Lạc không nói gì, chậm rãi đi vào nhà bếp. Bên ngoài bình thường vậy thôi, chứ bên trong đang buồn rầu vì không được ăn món ngon tình yêu của chồng.
Dùng xong bữa sáng, Ninh Lạc lại đi làm. Giấy tờ chồng chất, Ninh Lạc nỗ lực giải quyết gọn gàng.
“Thời gian trôi qua nhanh nhỉ?”
Mới đây đã 17:30, tới giờ tan làm, vốn định tăng ca thêm hai tiếng, nhưng nghĩ đến hôm nay không gặp được mặt chồng, cậu nhanh chóng chuẩn bị về nhà.
Quản gia dọn lên bữa ăn, cậu ăn uống xong về lại phòng. Định gọi cho Tử Đằng thì có người mở cửa.
“Ninh Lạc, anh có chuyện muốn nói”
Ninh Lạc nghe giọng Tử Đằng liền bật dậy, nhưng cậu phát hiện phía sau anh có một người phụ nữ:
“Ai vậy?”
Tử Đằng nắm tay cô ta, lạnh lùng:
“Người tình của anh”
Ninh Lạc mở to mắt, tim cậu điên cuồng đập mạnh, đầu óc vô cùng hỗn loạn:
“Anh, anh nói, gì cơ?”
Gương mặt Tử Đằng vẫn lạnh lùng như cũ, nắm tay thân thiết với người phụ nữ kia:
“Chúng ta ly hôn đi, cô ấy sắp sinh rồi”
Ninh Lạc chết lặng. Cậu nhìn xuống bụng cô ta, quả thật, bụng rất to, gương mặt này chẳng phải là đồng nghiệp mà Tử Đằng nói lúc trước hay sao?
“Không, không thể nào”
“Không thể nào!”
“Tử Đằng! Anh dám!!!”
Tử Đằng quay người kéo phụ nữ kia đi, Ninh Lạc đau khổ muốn kéo anh lại. Tay chưa chạm tới tay Tử Đằng, màng đêm ụp xuống…
“Lạc Lạc!”
“Lạc Lạc! Sao lại khóc thế này, khó chịu ở đâu sao?”
Bàn tay ấm áp xoa trán Ninh Lạc, ngón tay lau nước mắt cậu, giọng nói lo lắng trầm dịu dàng, Ninh Lạc cảm thấy thân thuộc vô cùng, cậu mở mắt ra, khuôn mặt hốt hoảng của Tử Đằng hiện ra trước mắt.
Khung cảnh vừa rồi như muốn xé toạc cậu thành nhiều mảnh. Tay cậu bấu vào cánh tay anh, phẫn nộ, đau đớn:
“Tại sao??”
“Hức, hức đồ phản bội! Bẽ gãy chân anh, giam cầm anh-”
Tử Đằng mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra vẫn ngồi im một chỗ.
Cơn chóng mặt đột nhiên ập đến, Ninh Lạc ôm đầu, Tử Đằng lo sốt vó:
“Người em nóng quá!”
Tử Đằng bế Ninh Lạc lên liền bị cậu đấm vào vai, tuy không đau lắm nhưng nhìn bộ dạng của Ninh Lạc cũng đủ biết cậu tức giận như thế nào.
Thấy nắm đấm của mình chẳng tác dụng gì cậu liền điên lên, đấm thêm vài cái nữa. Do Ninh Lạc cứ quậy lên như thế khiến Tử Đằng khó bế nổi.
Tin tức tố hương hoa cỏ phóng ra, Ninh Lạc dần lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến cảnh Tử Đằng nắm tay người phụ nữ kia, cậu khổ sở cúi mặt khóc. Nước mắt tuông rơi, cảnh này chẳng khác nào đâm tim Tử Đằng một nhát, anh nhíu mày, nhỏ nhẹ:
“Ngồi im để anh bế đi khám, khám xong đánh anh”
Khuôn mặt điển trai dịu dàng cùng giọng nói trầm ấm dễ dàng xoa dịu được Ninh Lạc. Với lại đầu óc cậu quay cuồng, đã hết sức. Tử Đằng thở phào khi Ninh Lạc chịu im ắng.
Bệnh viện tư nhân Ninh gia, cách nhà Tử Đằng, Ninh Lạc mười phút.
“Bác sĩ Duy, Ninh Lạc sao rồi?”
“Bệnh tình không nghiêm trọng lắm! Là do làm việc quá tải! Nên nghỉ ngơi nhiều! Với lại tinh thần không thoải mái dẫn đến ác mộng, mà ác mộng nhiều không tốt cho đứa bé đâu!”
Bác sĩ nở nụ cười rạng rỡ.
Tử Đằng nghe Ninh Lạc không sao liền thở phào. Mà hình như anh nghe được từ gì đó kì lạ, ‘đứa bé?’
Mặt Tử Đằng đầy hỏi chấm nhìn bác sĩ, ông ta bật cười, đứng lên vỗ mạnh vai Tử Đằng, hào hứng thông báo:
“Đại thiếu gia có thai rồi! Hai tháng rồi đấy! Haha!!!”
“Có, có thai!?”
“Mặt cậu trông hài quá cậu Tử Đằng!”
“Hai người có độ tương thích đến 100 phần trăm, đến giờ mới có thai đúng là kì tích đó, đáng lẽ ba năm ba đứa mới phải! Hahah!!!”
‘Hiện thân thế giới’ Tử Đằng bối rối gọi cứu tinh.
<Ông ta nói đúng đó! Ninh Lạc nhà cậu có thai rồi! Mà đừng có gọi nữa, phim đang đến khúc gay cấn!>
Nghe xong Tử Đằng chợt căng thẳng. Bác sĩ Duy tạm biệt anh rồi chạy ra ngoài, ông ta phải thông báo cho cấp trên!
Căng phòng an tĩnh, khác hoàn toàn với tâm trí đang vô cùng hỗn loạn của ai đó.
Một lúc sau, anh ngồi cạnh Ninh Lạc, chuyển ánh mắt xuống bụng nhỏ của cậu, tim đập thình thịch. Tay anh run rẩy đặt lên, nhẹ nhàng xoa xoa.
“…Con ngoan…Lớn lên bình an nhé!”
Sự phấn khích, mong chờ, thêm hồi hộp hiện rõ trong mắt anh.
…
Mười phút sau, Ninh Lạc tỉnh dậy. Lúc này cậu đã khoẻ hơn, thấy Tử Đằng bước ra từ nhà vệ sinh, Ninh Lạc liền nhớ đến giấc mơ kia, khóc nức nở.
Tử Đằng vội chạy đến:
“Sao lại khóc nữa rồi!”
Ninh Lạc uất ức:
“Hức. Em gặp ác mộng, anh phản bội em, hức hức…”
Vừa nói cậu vừa dụi vào vai anh. Tử Đằng lau nước mắt cho cậu, thầm an tâm. Thì ra chỉ gặp ác mộng!
Ninh Lạc sực nhớ ra mình có đánh Tử Đằng, vội vàng kéo áo anh lên, xem xét:
“Đau không? Xin lỗi…hức hức…”
Cũng may trong lúc mơ hồ cậu chưa đánh vào mặt anh, nếu không, nổi đau này sẽ gấp đôi.