Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê


Thành phố Hoa Lư là thành phố trung tâm của cả nước nên trường điểm cũng không phải dạng vừa.

Chỉ cái hội trường này thôi cũng lớn bằng cái sân bóng đá rồi!
Trường Minh Khải thu xếp cho trường khác rất chu đáo, không thiên vị bất kỳ trường nào.
Cuộc thi năng khiếu một năm tổ chức một lần gồm 3 mục thi: mỹ thuật, thiết kế và âm nhạc.

Cuộc thi chủ yếu dùng để giao lưu, kết nối các trường với nhau.

Thầy Quý ngồi xuống chiếc ghế đầu, bọn người Tử Đằng ngồi hàng ghế sau.
"Cậu cũng tham gia à?"
Bất chợt một giọng nữ vang lên bên cạnh cậu, thì ra Tô Bích Vân, cô cười cong mắt:
"Chúng ta có duyên nhỉ?"
Gương mặt vốn đã rất xinh đẹp, nay cười lại mang thêm vẻ câu dẫn, trong đôi mắt màu xanh lục chỉ có duy nhất hình ảnh của Tử Đằng.

Các bạn xung quanh bất kể giới tính gì cũng đều mặt đỏ tía tai.

Còn Tử Đằng - con người vô cảm chẳng thể hiểu cái gì gọi là mỹ nhân kế:
"Đàn chị, chị thi mục mỹ thuật à?"
Tô Bích Vân nhìn cậu thanh niên vài giây, nặng nề thở dài rồi ngồi xuống ghế.

Nụ cười này của cô đến giáo viên dạy lễ nghi còn phải khen không ngớt, cô ít khi dùng đến, chủ yếu dùng để lấy lòng cha mẹ xin tiền tiêu thôi.
Nhưng nụ cười đổ gục biết bao nhiêu người trong mắt cậu ta chẳng qua chỉ như nụ cười bình thường...thôi bỏ đi!
"Chị thi mục âm nhạc, múa ba lê"
Tử Đằng "ồ" lên một tiếng, vờ ngạc nhiên.


Đương nhiên cậu biết sở trường của nữ phụ phản diện là múa rồi, vì tương lai cô chính là biên đạo múa nổi tiếng nhất cả nước mà!
"Chúc chị may mắn!"
"Ừm! Cậu cũng vậy!"
Cả hai cùng hướng về sân khấu, thầy hiệu trưởng trường Minh Khải đang bước lên bụp phát biểu.

Vì hai trường Hoa Lư và Ngọc Hiển gần bên, nên cả hai được sắp ngồi gần nhau, Tô Bích Vân có hơi ngại ngùng khi lần đầu ngồi cạnh Tử Đằng, chỉ cách nhau có 60 cm thôi à!
Chàng thanh niên khiến omega nữ nhà người ta thầm thương trộm nhớ một mực hướng lên sân khấu nghe phát biểu.
"......." Tô Bích Vân thầm cổ vũ bản thân.
Phan Trạch Dương cách họ bốn hàng ghế dùng ánh mắt đầy ghen ghét nhìn Tử Đằng.

Từ khi nào vị hôn thê của hắn thân cận với một alpha vậy?
"Trạch Dương, sao thế?"
Nam omega cạnh hắn lo lắng hỏi, cậu ta sợ giáo thảo để ý đến nữ omega xinh đẹp đằng kia.

Phan Trạch Dương ngắm nhìn gương mặt đáng yêu, tay hắn xoa xoa mặt nam omega, cười khẽ:
"Anh gặp người quen thôi!"
Nghe vậy nam omega trong lòng thở phào yên tâm, bề ngoài như cũ trưng ra bộ mặt dễ thương:
"Chúng ta thi xong đi ăn nha~"
"Ừm, nghe theo A Diên"
Chụt
Mấy học sinh gần bên tự dưng bị ăn cơm tró.

Nếu Tô Bích Vân nghe thấy cuộc đối thoại này, chắc chắn cô sẽ nôn ngay tại chỗ vì độ sến súa của tra nam và trà xanh.

"Sau đây mời các em học sinh đi theo các vị thầy cô đến nơi thi!"
Một giáo viên nữ cầm tấm bảng ghi chữ "Mỹ thuật".

Đây là mục thi ít tham gia nhất nên được ưu tiên đi đầu.

Thầy Quý quay xuống, đọc tên:
"Tử Đằng 11A3!"
"Vâng!"
Cậu đứng lên cúi chào mọi người rồi đi theo nữ giáo viên.

52 trường, chưa đến 60 học sinh tham gia.
Tô Bích Vân nuối tiếc vẫy tay.

Cô rất mong Tử Đằng xem được buổi biểu diễn của mình a!
Tử Đằng cùng các bạn trường khác đến một phòng rất rộng.

Máy lạnh, đồ dùng vẽ vô cùng đầy đủ.

Chỗ thi dàn hai bên song song.

Học sinh ngồi đối diện nhau, chính giữa họ là một bình hoa làm mẫu, tổng cộng gồm 29 cặp và 29 bình hoa.
"Chiếc bình này là đề của các em.

Phát hoạ bằng than chì, chì màu, sáp, sơn dầu đều được! Dụng cụ mỗi em đều có riêng, thời gian là hai tiếng.

Cần gì cứ giơ tay gọi thầy!"
"Vâng"
"Rồi.

Bắt đầu!"
Sau cuộc thi này có màn đánh ghen nha mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận