Hai người chấp thuận điều khoản của đối phương rồi cùng nhau ra tòa.
Mỗi tháng Ninh Lạc sẽ nhận tinh tức tố của Hạ Đông Quân.
Đổi lại Ninh Lạc sẽ hợp tác mục làm ăn với tập đoàn Hạ gia.
Biết mình tổn thất nhưng Ninh Lạc không còn cách nào khác, không có tinh tức tố của Hạ Đông Quân, cậu sẽ chết.
Mà tập đoàn là công sức của người ông đã mất, không có cậu nó sẽ bị thế lực khác xâu xé.
Một năm sau trôi qua.
Tập đoàn Hạ gia đứng đầu cả nước, tập đoàn Ninh gia đứng thứ tư.
Số tiền Hạ gia hút của Ninh gia không hề nhỏ.
Vào một buổi tiệc, sau khi thấy có một alpha ve vãn Ninh Lạc, Hạ Đông Quân ghen tuông tìm cách làm tổn thương cậu, và cứ thế các màng ngược, sủng nối đuôi nhau.
Kết: cả hai hiểu rõ chân tình của đối phương, hạnh phúc viên mãn!
"....Tiểu thuyết tào lao gì đây???"
Quân nhân cấp S, thức tỉnh giả hệ chiến đấu hạng 1 quốc gia, hạng 7 thế giới Lâm Tử Đằng nhíu mày nhìn màng hình máy tính.
Đang khá rảnh nên anh đọc bản tóm tắt sơ lược bộ tiểu thuyết đang cực hot ở trên mạng.
Anh nhìn xuống bình luận toàn thấy:
- Sủng quá đi!
- Công ngầu quá! Công bá đạo quá!
- Thụ sao cứng quá vậy? Công bỏ là đúng!
- Tội Trương Thu Tuệ, vì đứa con nên mới ra tay tàn độc như vậy.....
Đầu Lâm Tử Đằng đầy hỏi chấm.
Anh thấy người bị tổn thương, bị bất công là thụ chính mà??? Mang theo nghi hoặc mà đọc hết 215 chương truyện, đọc xong gân xanh nổi đầy trên mặt:
"Đọc còn nóng máu hơn"
Vô cùng vô lý! Thế quái nào thụ chính lại đáng thương như thế? Không chỉ bị cưỡng ép, bị mất người thân, bị ngoại tình, bị tiểu tam hãm hại, còn bị thằng công cặn bã ngược tới ngược lui!
"Thằng công đó toàn muốn chiếm hữu cơ thể của người ta thôi, và cả khối tài sản nữa.
Chứ mở miệng là yêu, yêu nhưng lại lấy hợp đồng, đúng hơn là tiền của thụ chính trong bản ly hôn.
Trong khi đó hắn là kẻ cưỡng ép người ta, theo pháp luật thì hắn phải chịu trách nhiệm đến hết đời mới phải"
Lâm Tử Đằng lấy bút ra, ghi tên cấp dưới giới thiệu cho mình quyển tiểu thuyết này: 'Trừ lương'
Cũng may đây chỉ là tiểu thuyết.
Anh có chút tiếc nuối cho cuộc đời bi kịch nhưng kiên cường của thụ chính...
Khung cảnh quen thuộc biến mất.
Mở bừng mắt.
Trần nhà màu trắng và sau đó là gương mặt lo lắng xinh đẹp của Ninh Lạc:
"Tử Đằng! Cậu tỉnh rồi a! Đói không?"
Tử Đằng ngồi dậy, cơn đau sau gáy lúc này truyền đến, cậu nhăn mày.
Ninh Lạc trông gương mặt khó chịu kia, đau lòng:
"...Xin lỗi, ông trong lúc cậu ngất đã lấy tinh tức tố của cậu để xét độ tương thích với tôi, đau lắm phải không? Tôi xoa cho cậu nhé!?"
Tử Đằng thở dài:
"Đau thật, nhưng một lúc ổn thôi, cậu không cần làm vẻ mặt đó đâu"
Hãy thử tưởng tượng một khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm vốn hay lạnh nhạt giờ lại buồn rười rượi sẽ như thế nào? Đương nhiên là quá đáng thương! Tử Đằng cậu không đỡ nổi chiêu này! Ninh Lạc cong cong môi, cố kìm nén tâm tư của mình.
"Khi nào có kết quả?"
Ninh Lạc có phần ngạc nhiên:
"Cậu chấp nhận sao?"
"Tôi và cậu đang hẹn hò mà, xét nghiệm một tí cũng chả mất miếng thịt"
Độ tương thích thấp còn có cớ để chia tay.
Tuy thằng Hạ Đông Quân nó đáng ghét thật, nhưng lỡ sau này Ninh Lạc theo định mệnh yêu hắn ta thì sẽ bớt áy náy hơn.
Tử Đằng thầm suy nghĩ!
Ninh Lạc nghe câu 'đang hẹn hò' liền đỏ hết cả mặt.
Cậu vội tìm gì đó làm cho đỡ ngại!
Tâm trạng hiện tại của Tử Đằng khá phức tạp.
Nhìn người trước mặt đang ân cần gọt táo, cậu lại vô thức nhớ đến bộ dạng thảm thương của cậu ấy trong tiểu thuyết.
'Haizz.
Mình thật là! Sao lại có cái suy nghĩ chia tay Ninh Lạc!'
Mặt kệ tình tiết, định mệnh gì đó.
Tử Đằng sẽ vứt bỏ hết tất cả, cùng Ninh Lạc đối diện với thế giới này.
Vì cậu là bạn trai hiện tại của Ninh Lạc, chứ không phải, là đọc giả..