Trong lúc xét nghiệm, bác sĩ Ngọc với hơn 10 năm tay nghề hiểu rõ nhất về tinh tức tố cũng chỉ đoán cao lắm là 30 phần trăm.
Quả là điều thần kì luôn có thể xảy ra! Theo cô ấy dự đoán, có lẽ Tử Đằng sau 18 tuổi sẽ phân hoá lại một lần nữa, khả năng sẽ là alpha cấp cao, để chắc chắn, bác sĩ Ngọc muốn được làm một vài xét nghiệm riêng với cậu ấy.
Ninh Khương xoa xoa cằm, đăm chiêu nhìn vào bảng xét nghiệm.
Lời nói của thầy bói lại vang lên trong đầu lão:
-Tình duyên thích hợp nhất.
Chẳng lẽ 'thích hợp' là ám chỉ độ tương thích sao?
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cùng giọng nói vang lên:
"Cha, con là Lập Thành"
Quản gia sau khi nhận được cái gật đầu của Ninh Khương mới dám đi mở cửa.
Ông ta cúi đầu:
"Cậu cả"
"Ừm"
Ninh Lập Thành bước vào, gã nhìn bác sĩ Ngọc, rồi nhìn tờ xét nghiệm trên tay Ninh Khương, không khỏi thắc mắc.
Nhưng chỉ dám giấu trong lòng, đời nào dám hỏi, với lại Ninh Lập Thành đến đây là có chuyện khác, gã ngồi xuống:
"Cha, nghe nói hai ngày trước có một thằng nhóc alpha đến đây, người yêu của Lạc Lạc sao?"
Ninh Khương ngước đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt bị lợi ích che phủ của con trai mình:
"Phải, ta chấp nhận rồi"
Nghe câu trả lời, Ninh Lập Thành thiếu điều nhảy cẩn lên:
"Chấp nhận? Con là cha nó tại sao lại không hỏi ý kiến con? Vả lại tên kia chỉ là thường dân, còn là alpha cấp thấp, một đứa mồ côi như nó xứng bước vào Ninh gia?"
Sơ yếu lí lịch của Tử Đằng gã đã tra rồi, chỉ cần nhận diện khuôn mặt cùng hỏi một vài người quen chẳng hạn như Hạ Đông Quân là biết hết.
'Ninh Lạc sao lại chả có tiền đồ như vậy? Hạ Đông Quân quá tốt mà không chọn, đi chọn đứa tay trắng!' Gã nén cơn tức trong lòng, còn thầm nghĩ phải tìm Ninh Lạc chất vấn!
Chẳng lẽ Ninh Khương không biết ý định của đứa con này sao? Năm ngoái chính tay nó mở cửa cho tên nhóc Hạ gia kia vào phòng nghỉ lúc Ninh Lạc đang trải qua kỳ phát tình lần đầu, cũng chính nó là chỗ dựa cho hắn bám lấy Ninh Lạc, mục tiêu cuối cùng cũng chỉ là vì địa vị Tổng giám đốc.
"Ta thích nó.
Gia cảnh tệ thì đã sao? Chẳng lẽ Ninh gia chả nuôi nổi một cháu rể?"
Ninh Lập Thành trong lòng tức muốn phun máu nhưng gã nào dám đôi co với lão:
"Cha phải suy nghĩ cho Lạc Lạc một chút-"
"Im ngay!"
Gã bị quát sợ xanh cả mặt, Ninh Khương đặt mạnh tờ giấy xét nghiệm xuống, bật dậy dùng cây roi gia truyền được giấu dưới gầm bàn lên đánh Ninh Lập Thành:
"Mày mới là đứa không suy nghĩ cho Lạc Lạc! Nếu mày biết suy nghĩ cho nó thì đã không ly hôn với Tịnh Kỳ! Nếu mày biết suy nghĩ cho nó thì đã không dâng con mình tận miệng cho thằng nhóc Hạ gia!"
"Đau! Đau-"
"Cút!"
Ninh Lập Thành bị đánh đau nhứt cả người vội chạy ra ngoài, cây roi gia truyền được làm từ thân gỗ lâu năm, một roi cũng đủ bầm tím.
"...Ông chủ! Thuốc đây ạ!"
Quản gia đưa ly nước cùng hai viên thuốc tim mạch cho Ninh Khương, ông ta thừa biết lão sẽ phát bệnh.
Bác sĩ Ngọc nấp sau tấm rèm không khỏi bụm miệng cười, cho chừa cái thói đáng ghét nhé Ninh Lập Thành!
.........................
Ninh Lạc ăn no ngồi tựa đầu vào vai Tử Đằng, mặc cho kết quả độ tương thích như thế nào thì cậu vẫn chỉ thích Tử Đằng thôi!
'Bình yên như vậy hạnh phúc thật!'
Ninh Lạc thích cảm giác này.
Chẳng cần phải làm gì cả, ở bên cạnh người yêu tận hưởng cảm giác ngọt ngào.
Chỉ ở bên Tử Đằng, Ninh Lạc mới thấy không khí thật dễ chịu, không ánh mắt săm soi, không mùi mực, không máy tính.
Ninh Lạc luồng tay của mình vào tay bạn trai:
"Có kết quả xét nghiệm rồi, chiều cậu đi với tôi nhé!"
"Ờ"
"Không tò mò?"
"Có chút" Tử Đằng dừng lại tay đang vẽ, hỏi:
"Vậy, nếu cậu và tôi thấp hơn 50?"
"Tôi vẫn thích cậu"
"Còn hơn 50?"
Ninh Lạc đặt cằm lên vai Tử Đằng, bốn mắt đối diện với nhau, khẽ cười:
"Tôi lấy cậu"
"......." nghe bá đạo kiểu nào ấy.
Tử Đằng đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Ninh Lạc:
"Còn nhỏ, đừng nghĩ kết hôn sớm"
Nói xong lại quay về bản thảo đang vẽ dở.
Ninh Lạc như bị đóng băng.
Tử Đằng vừa chủ động chạm vào mình? Cậu đỏ mặt, tim đập nhanh, miệng cười muốn đến tai, bổ nhào lên người Tử Đằng:
"Sang năm là đủ tuổi rồi!"
"Đừng nháo!"