Biên tập: Quét
Xe buýt chầm chậm tiến vào trạm. Khi cửa xe mở ra có hai thanh niên lưng đeo ba lô bước xuống. Cậu trai tóc nâu dáng người cao cao kích động nói với người phía sau: “Dương, nhìn đi! Nơi đây là quê hương tôi, Alytus!”
Dương Quý khẽ gật đầu. Con đường không quá rộng rãi nằm giữa những căn kiến trúc mái chóp[1] san sát nhau, bên đường có điểm vài đóa cúc dại trắng vàng quen thuộc. Tiết trời hôm nay khá đẹp, dưới ánh nắng còn có thể nhìn thấy vài chú ong mật đang bay lượn.
Phong cảnh nơi thị trấn nhỏ tại Châu Âu đều rất đẹp và Alytus cũng không ngoại lệ. Bước chân trên con đường vắng lặng, Dương Quý không kìm được mà quay lại, “Yaren, cảm ơn cậu.”
Cậu thanh niên tên Yaren quen thuộc vỗ vai cậu: “Cảm ơn cái gì. Chúng ta là bạn mà, không phải sao?” Nói xong y còn nháy mắt với đối phương: “Tôi còn phải chờ cậu tặng tôi một bao lì xì thật dày trong lễ kết hôn của tôi đó.”
Dương Quý chịu thua cười: “Đấy là tục lệ của Trung Quốc. Tôi thấy cậu đáng nhận được phần quà chân thành hơn.”
Đối phương nghe thấy vậy, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn cậu: “Ô? Là gì thế?”
“Máy làm bánh mì. Tôi thấy cậu nhất định sẽ thích món quà thực tế này hơn.”
“Không được! Như vậy không công bằng!” Yaren vội cường điệu xua tay. Hai người cứ nói cười mãi tới khi đến căn nhà bên bờ Neman của Yaren.
Người ra mở cửa là mẹ Yaren, Delila. Tuy đã biết trước con trai hôm nay sẽ về nhưng khi thấy con, bà vẫn lập tức mừng rỡ nhào tới ôm con vào lòng, “Ôi, bí đỏ của mẹ ~”
“Mẹ!” Yaren xấu hổ ngăn không cho Delila thể hiện tình cảm tiếp, “Con năm nay 23 rồi, mẹ có thế đừng gọi con bằng tên hồi bé nữa được không?”
Người phụ nữ mập mập bĩu môi, thất vọng vô cùng nói: “Dù mày thành ông lão 89 tuổi đi nữa thì với mẹ mày vẫn chỉ là nhóc bí đỏ thôi.”
Yaren bị ngập trong tình yêu thương phải cố kiềm nén cảm xúc muốn trợn tròn mắt. Dù việc công khai thể hiện tình cảm là quyền lợi của Delila nhưng y cảm thấy tình cảm của bà thực sự quá tràn đầy, có lúc đến y cũng chịu không nổi.
“À, cậu chàng này là Dương đó hả? Trông có tinh thần lắm nhé! Chào mừng cháu tới Alytus và cũng chào mừng cháu tới làm khách nhà dì!” Delila xoay người, nhiệt tình ôm lấy Dương Quý.
“Cảm ơn ạ. Dì đúng là một quý bà đáng yêu.” Dương Quý cũng ôm lại bà. Cậu cảm thấy tính cách Yaren khá giống mẹ y, đều là người hào sảng nhiệt tình.
Delila cười kéo hai người vào nhà, “Hai đứa về thật đúng lúc. Mẹ vừa làm bánh chanh[2] xong, là loại bỏ nhiều bơ nhạt đó.” Bà vừa nói vừa chạy vào bếp bê bánh ra.
Dương Quý cất dọn ba lô theo hướng dẫn của Yaren, sau ba người ngồi vào bàn ăn. Delila rõ ràng rất tò mò về Dương Quý. Bà đã thấy trước cậu nhóc tóc đen gầy gò này nhất định sẽ rất được người trong trấn mừng đón. Dù sao nơi đây bao năm qua đã không có người bên ngoài tới, càng đừng nói là người nước ngoài.
“Mắt cháu thật đẹp, giống như viên hổ phách vậy.” Delila cắt một miếng bánh chanh thơm phức đưa cho Dương Quý, sau đó không ngừng quan sát cậu.
Dương Quý ăn một miếng bánh, cũng đã quen với mấy lời khen như vậy rồi. Đất nước này còn được gọi là “đất nước hổ phách”[3] vì nơi đây có rất nhiều hổ phách, mà đôi mắt nâu sáng không giống thường của cậu đương nhiên sẽ khiến họ nhớ tới món đồ quen thuộc nhất.
Cậu cảm ơn lời khen của Delila, sau đó bị tấn công bởi một chuỗi câu hỏi. “Mẹ!” Yaren chắc sợ Dương Quý không thoải mái, để tránh mọi người xấu hồ nên ngăn mẹ y hỏi tiếp, “Dương còn ở đây một thời gian, sau này mẹ sẽ có rất nhiều cơ hội để làm quen với cậu ấy. Giờ có thể trước tiên đưa con trai mẹ lên coi phòng con được không? Nghe nói phòng con đã bị biến thành kho chứa đồ rồi.”
“Mẹ nói thế đấy, không sai đâu.” Delila ngẩng đầu lên đứng dậy, “Đi thôi, đi xem cái chuồng lợn của con.” Delila tốt bụng trước khi lên tầng còn không quên dặn Dương Quý không cần khách khí, cứ ăn nhiều vào.
Phòng ăn trong nháy mắt chỉ còn lại mình cậu. Thực ra Dương Quý cũng không ngại mấy câu hỏi của Delila. Cậu biết đây chỉ là chút tò mò và hiếu kỳ đơn thuần của bà mà thôi, đều là có ý tốt. Cậu cũng rất sẵn lòng trả lời bà, chỉ có điều Yaren lại mẫn cảm quá, sợ cậu không thoải mái.
“Cộc cộc.” Bỗng có tiếng gõ cửa, Dương Quý đặt chiếc bánh đang ăn được một nửa xuống, lấy ngón tay lau khóe miệng. Cậu đứng lên, do dự không biết nên ra mở cửa hay là lên tầng gọi Yaren.
Người bên ngoài gõ cửa tới lần thứ tư thì dừng lại, sau đó là tiếng chìa khóa và tiếng vặn tay nắm cửa. Dương Quý thấy giờ lên tầng gọi người cũng không kịp nữa. Cậu đoán chắc là cha Yaren về, liền nghĩ xem lát nên chào hỏi thế nào cho phải phép.
Theo tiếng cửa mở lạch cạch, Dương Quý nở một nụ cười mỉm đúng quy chuẩn nhìn qua, nhưng ngay khi ngẩng đầu thì đã sững người.
Đó là một chàng trai trẻ tuổi cao xấp xỉ 1m9. Anh với mái tóc hạt dẻ bồng bềnh đẹp tựa như một vị thần vừa từ bước tranh treo trong cung điện bước ra, khiến Dương Quý nhìn mà vô thức nín thở.
Đối phương có khuôn mặt góc cạnh của người Châu Âu, bề ngoài thực sự quá anh tuấn. Ở thủ đô Vilnius được hơn hai năm, Dương Quý đã sớm được cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là quốc gia của trai đẹp gái xinh. Ngoại trừ biết cách trang điểm ra thì bộ gien di truyền bề ngoài đẹp đẽ trời sinh chính là ưu thế lớn nhất của bọn họ.
Người ở đây đại đa số có màu mắt biển thẫm hút hồn, nhưng màu mắt người trước mặt lại là màu xanh sáng. Là màu sẽ lập tức thu hút tầm mắt người xung quanh, lấp lánh như muốn hút lấy mọi nguồn sáng, khiến người ta nhìn rồi thì không rời mắt được.
Rõ ràng chỉ là quần bò và áo phông xám thông thường nhưng lại làm nổi bất đường nét cơ thể ấn tượng của anh. Trên dưới người này đều tỏa ra bầu không khí cuốn hút người khác, giống như trời sinh nổi bật giữa loài người vậy.
Dương Quý trước giờ tự thấy mình không phải người trông mặt mà bắt hình dong, ngược lại đa số thời gian cậu đối với ý tốt của mấy người xinh đẹp thật là tránh xa không kịp. Người nơi đây thật sự quá cởi mở, chỉ cần hợp ý là giây tiếp theo có thể đi thuê phòng luôn rồi. Cậu thật sự không thích ứng được với chuyện này.
Dương Quý sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc nên từ trong xương tủy cậu đã là sự bảo thủ và truyền thống. Tất nhiên cậu cũng không nói như kia có gì không tốt, hơn nữa cậu rất rõ những người từng có ý đồ tiếp cận đều không phải vì vẻ ngoài của cậu. Dù sao người nơi đây đều có giá trị nhan sắc cao, bản thân cùng lắm có thể coi là thanh tú. Bọn họ chẳng qua muốn thử chút mới lạ, coi như lên giường với người phương Đông rồi sau này lại có đề tài nói chuyện hay ho.
Thế nên Dương Quý từ những ngạc nhiên ban đầu cũng đã quen rồi, dần dần cũng trở nên miễn dịch với trai xinh gái đẹp xung quanh. Thế nhưng, giây phút này cậu mới hiểu, cậu vốn không phải người không coi mặt mà bắt hình dong mà chẳng qua do cậu chưa gặp được người nào xuất chúng như người trước mặt mà thôi. Sắc đẹp quả nhiên có thể ảnh hưởng suy nghĩ và khả năng phán đoán của con người.
“Xin, xin chào.” Dương Quý hơi căng thẳng chào người con trai đứng ở trước cửa.
“Xin chào.” Anh ta ngoài mặt không có cảm xúc gì, chỉ nhìn phòng khách, “Dì Delila đâu rồi?”
“À, dì ấy ở trên tầng, để tôi lên gọi dì ấy.” Dương Quý nói rồi chạy vội lên trên. Cậu sợ mình còn ở tiếp dưới đó sẽ mắc bệnh tim mất. Đây là sức công phá của giá trị nhan sắc tột đỉnh đó sao.Chú thích: [1] Kiến trúc nhà mái chóp:
//
[2] Bánh chanh
[3] Hổ phách: là nhựa cây đã hóa đá từ thời đại đồ đá mới, được đánh giá cao về màu sắc và vẻ đẹp tự nhiên. Ngành khai thác và chế tạo hổ phách tại Litva bắt nguồn từ cuối thể kỷ 19 và vẫn tiếp tục phát triển đến ngày nay. Litva được coi là một trong những nước có trữ lượng Hổ phách Baltic lớn nhất thế giới.