/Thì sao?/-Basilick gác cái đầu khổng lồ lên chân Tiêu Nhiên-/Ngươi nói là đảm bảo để cho mảnh hồn không phát hiện mà!/
/Ngươi hù Harry sợ rồi./-Tiêu Nhiên bất đắc dĩ nói.
Bassilick lật người:
/Thằng nhóc đó cũng là xà khẩu sao? Ta không ngửi được mùi của Salazar trên nó./
/Không phải, đó là hậu duệ của Godric, hơi xa.../
/Tử xà?/
Tiêu Nhiên phất tay ra hiệu, giọng nói của Tom vang vọng trong đường ống khiến cho tâm trí y thoáng không rõ.
Basilick rầu rĩ nâng đầu:
/Hắn gọi ta, ta phải trở về!/
/Cẩn thận.../
Tiêu Nhiên đang cúi đầu lên Basilick không thấy rõ vẻ mặt của y nhưng nó biết y đang bối rối.
Nhà Ái Cách Lạp có rất nhiều cái nhất: Đẹp nhất, mạnh nhất, máu lạnh nhất, tàn nhẫn nhất, si tình nhất, đồng thời, cũng ngây thơ nhất!
Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra.
Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.
Sáng ngày hôm sau, ở đại sảnh đường, tin tức đã lan khắp nơi.
Cho dù được Dumbledore trấn an, học trò vẫn khủng hoảng.
Người thừa kế trước kia, cũng chính là chúa tể hắc ám Voldemort.
Mặc dù trong đám học trò chưa từng hưởng qua tư vị hắc ám khôn cùng đó, trong chúng vẫn mang 1 nỗi sự hãi.
Mà cứu thế chủ Harry Potter, một lần nữa nhận tới cái nhìn nóng bỏng và ỷ lại của đám học trò.
"Draco! Mình chịu hết nổi rồi!"
Harry nằm gục trên nền phòng ngẳng đầu lên nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn người đang chống cằm mơ màng nhìn ra ngoài nói.
Trời đã về đêm từ khá lâu.
Vì sự kiện hóa đá trước đó, giờ giới nghiêm đã được chuyển tới sớm hơn vì an toàn của học trò.
Xung quanh căm phòng bùa chú đã được Tiêu Nhiên hạ tầng tầng lớp lớp bùa chú bảo vệ.
Đảm bảo ngoài Albus Dumbledore ra, không ai có khả năng phát hiện bọn họ.
Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi lên mái tóc bạch kim sáng, khuôn mặt tinh xảo ngày càng thêm nhu hòa, dịu dàng, ngày càng giống với khuôn mặt nguyên bản của y.
Nhượng cho mỗi lần giáo sư trong trường nhìn thấy y là lại lâm vào 1 trận hoảng hốt.
Tiêu Nhiên khẽ nâng mi, đôi mắt màu lục lấp lánh sắc thái nhàn nhạt mơ màng.
Trong thoáng chốc, ba đứa trẻ dường như nhìn thấy trong đôi mắt đó 1 màu hổ phách xinh đẹp.
"A?"
"Draco, cậu sao vậy?"-Hermione nghi hoặc nhìn Tiêu Nhiên-"Dạo này cậu có vẻ không tập trung cho lắm."
"Chắc là do vụ người thừa kế? Tụi mình đều nghĩ người thừa kế có thể là người nhà Slytherin, cậu nghĩ sao?"-Ron hào hứng nói.
"Voldemort..."
Tiêu Nhiên bất chợt thì thào, ngoại trừ Harry ra, hai người còn lại đều nén không nổi cơn rùng mình.
Hermione lo lắng đạo:
"Draco?"
"Máu lai..."
Thấp thoáng đạo nhỏ, gần như phiêu đãng trong không trung.
Harry cảm thấy có thứ gì đó soẹt qua não cậu, nhưng nó quá nhanh, thành ra cậu không kịp bắt lấy.
Ánh mắt thu lại sự mơ hồ, Tiêu Nhiên quay đầu lại khẽ nhợt nhạt nở nụ cười nói:
"Khuya rồi, mọi người nên trở về kí túc xá đi.
Nhớ trùm áo tàng hình, đừng để Snape giáo sư bắt được."
Ba đứa trẻ lo ngại liếc nhìn nhau rồi chạy về ký túc xá Gryffindor.
Trước khi đi, Harry Potter lo lắng quay đầu lại nhìn y rồi bất chợt nói nhỏ:
"Hermione, Ron, hai bồ về trước đi, mình đi chỗ này 1 chút!"
Bóng Harry chạy khuất, Tiêu Nhiên nâng cằm, đôi mắt xinh đẹp phục hồi mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.
/William!/
/Basilick?/-Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày-/Có chuyện gì sao?/
/Mảnh linh hồn..../-Basilick ảo não thầm thì-/Hắn bắt ta giết chết 1 học trò, 1 tiểu ưng....Cũng may nàng mang theo tấm kính nên mới không sao...Rowena mà biết chuyện này sẽ không vui đâu.../
/Cho Chang phải không?/-Tiêu Nhiên thờ ơ hỏi.
Khẽ vuốt ngược mái tóc bạch kim, nhìn nhưng sợi tóc tuột ra khỏi khẽ tay, y khẽ lắc đầu-/Sáng ngày, Cho Chang va phải Ginny, làm rơi cuốn nhật kí vào vũng nước.
Mảnh linh hồn đó sẽ không bỏ qua cho cô bé.
Basilick, ta nghĩ giờ này Harry đã tới chỗ Albus Dumbledore, ngươi có cách nào giúp ta quan sát việc ở đó mà không bị phát hiện không?/
/Phòng cần thiết, ngươi biết chứ?/-Basilick im lặng lắng nghe tiếng động trong ống nước rồi nói nhỏ-/Thực ra có 1 mặt trong đó là của Salazar, khi hắn giận Godric hay chạy tới đó khóa mình.
Trong đó có 1 cái kính nhỏ có thể nhìn khắp trong Hogwarts.
Nhưng còn phải tùy xem ngươi có hợp ý hắn không, hắn mới cho sử dụng./
/Cảm ơn, vậy là đủ rồi!/
Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười chạy tới khu Phòng cần thiết, theo trí nhở đi đi lại lại trước căn phòng nghĩ.
Ta cần tới căn phòng của Salazar Slytherin.
Căn phòng chủ đạo đúng phong cách Slytherin, hai màu xanh và bạc giao hòa, đồ dùng trong phòng tinh xảo nhưng giản dị.
Chính giữa căn phòng là biểu tượng Slytherin đỏ tươi màu máu, dược liệu trân quý nhiều vô kể.
Tiêu nhiên bỏ qua nhưng quyển sách hắc ma pháp quý hiếm đi về phía chiếc giường.
Trên giường có 1 chiếc hộp nhỏ màu bạc, ma trận phong ấn dày đặc bao phủ chiếc hộp, bên trên lại chạm khắc hình phượng hoàng.
"Thật kì lạ..."
Tiêu Nhiên lẩm bẩm cầm lên chiếc hộp.
Một cỗ khí tức bao trùm lấy y, mạnh mẽ thô bạo mang theo hỏa khí hừng hực.
Nhưng lại có chút gì đó quen thuộc, mang sự quen thuộc của huyết thống.
Căn phòng chậm rãi thay đổi, màu xanh bạc trang nhã biến đi thay vào đó là sắc đỏ rực rõ ma mị.
Lửa bùng lên lan tỏa khắp căn phòng.Trước mắt là 1 màu đỏ, sau lưng là 1 màu đỏ.
Sinh lực quen thuộc bùng lên trong cơ thể, Tiêu Nhiên chịu đựng đau đớn cắn nốt xương cốt, từ từ nâng cằm.
Lửa dần lụi tàn tạo thành dòng chữ hán mạnh mẽ phóng khoáng.
Ái Cách Lạp gia tộc, Ái Cách Lạp Vu Hi .
Thập Nhị Thuần Huyết, Bạch Kim đế chi lực.
Ái Cách Lạp Vu Hi?
Tiêu Nhiên ngẩn người phức tạp nhìn dòng chữ trước mắt.
Ái Cách Lạp Vu Hi, đó là từ duy nhất khiến y để ý hiện tại, nhưng, có ý gì? Là ai?
"Ái Cách Lạp Vu Hi? Bạch Kim đế? Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Kẻ mạnh nhất trong Thập Nhị Thuần Huyết."
Tiếng nói vang lên phía sau, Tiêu Nhiên chậm rãi quay lại.
Người trước mắt 1 thân hỏa hồng, mái tóc cũng hồng, đôi mắt cũng 1 màu huyết sắc, rực rỡ ma mị.
Người đó kiêu ngạo năng cằm nhìn Tiêu Nhiên:
"Ta cũng có thể coi như tổ tiên của ngươi, Ái Cách Lạp gia tộc gọi là lão tổ, ngươi có thể gọi là Vu Hãn."
"Vu Hãn?"-Tiêu Nhiên cố nhịn đau đớn trên cơ thể khàn khàn nói-"Ái Cách Lạp gia tộc sao? Ngài biết thân phận của ta không?"
Vu Hãn hiếu kì nhìn Tiêu Nhiên:
"Ngươi bị phong ấn kí ức? Ân, ta thấy ngươi còn bị phong ấn cả sức mạnh, cơ thể chưa hoàn tất, linh hồn cũng vừa mới dung hợp lại không lâu, không biết đám tiểu tử trong gia tộc nghĩ cái gì mà lại để ngươi chạy lung tung ngoài này.
Thân thế của ngươi ta cũng không biết, ta đã không quay trở về Ái Cách Lạp chi địa khoảng vài trăm năm rồi..."
"Ta chỉ muốn tấm gương của Salazar Slytherin."
Cắt đứt Vu Hãn đang lảm nhảm, Tiêu Nhiên nhíu mày nhìn chiếc rương bạc nhỏ nói.
Vu Hãn nhún vai:
"À? Chiếc gương của Salazar đúng không? Hiện tại ta không ở đây nên không giúp ngươi được, Salazar hẳn cũng sẽ vui khi biết có người thừa kế học viện xứng đáng.
Mà đến khi nào ngươi mới chịu mở ra học viện của gia tộc?"-Vu Hãn lơ lửng vòng quanh Tiêu Nhiên-"Ta cũng là 1 trong những người sáng lập,nhưng đồ của nhà Ái Cách lạp chỉ có Ái Cách Lạp mới có thể sử dụng.
Cái mũ rách nát đó có thể giúp ngươi mở ra thứ thuộc về ngươi, nhưng hiện tại có vẻ như nó lại không nhận ra được huyết thống cao quý của Ái Cách Lạp, khi nào có dịp trở lại ta nhất định phải lấy nó ra tẩy rửa 1 phen...."
"Có cách nào giúp ta nhìn trong phòng hiệu trưởng mà không bị nhận ra không?"-Tiêu Nhiên cắt lời.
Vu Hãn gãi cằm 1 hồi rồi chợt đập tay:
"Đúng rồi! Khống chế toàn năng!"
Lời nói vừa dứt, 1 cái giếng nhỏ trồinên từ nền sàn,mặt nước xao động rồi dần hiện lên hình ảnh.
Albus Dumbledore râu tóc bạc phơ, vẻ mặt hòa ái đang ngồi lắng nghe Harry Potter nói chuyện:
"....Máu lai, giáo sư, Draco đã nói như vậy về Voldermort, thầy có thể cho em biết chút gì đó về chuyện này không?"
A, vừa tầm.
Tiêu Nhiên nghĩ.
"Cái quái gì? Đám khốn nạn các người! Cút! Cút hết cho ta! À, Tiểu Hi, không biết khi nào gặp lại được tạm biệt nha...Khốn nạn! Đứng lại đó! Có ngon thì đừng chạy coi!"