Ngày Halloween.
Harry Potter chính là luôn dính vào 1 mớ rắc rối.
Không có Draco Malfoy gây phiền nhiễu, thế giới này tự động bổ sung người gây phiền toái cho Harry- vị hôn thê trên danh nghĩa của Tiêu Nhiên, Pansy.
Sau khi kéo con nhỏ màu hồng ngu ngốc ném trở lại kí túc xá Slytherin, Tiêu Nhiên đến thăm Alife, khi y trở lại đã là đêm muộn.
Đại sảnh đường láo loạn, tin tức quỷ khổng lồ bị thả ra.
Tiêu Nhiên vuốt ngược mái tóc bạch kim thầm mắng.
Quirrell...Voldemort ngu ngốc...Harry Potter phiền toái...còn Snape nữa, chẳng lẽ y không được có chút bình yên sao?
Khi Tiêu Nhiên đuổi tới nơi, phòng vệ sinh nữ đã không còn nhìn ra hình dạng ban dầu.
Harry Potter bám chặt trên cổ con quỷ, Ron đang đứng bên cạnh Hermione, cô bé đang sợ đến tái mét cả khuôn mặt.
Y đã làm lên tội tình gì sao?
Tiêu Nhiên vò rối mái tóc bạch kim xinh đẹp, nâng lên cây đũa phép, y hơi chấn chờ 1 chút rồi hô:
" Choáng!"
Bùa chú bay ra chấn bất tỉnh con quỷ, nó đổ sụp xuống làm căn phòng rung lên.
"Draco Malfoy?"-Ron nghi hoặc
"Mấy người còn làm gì ở đây?"
Tiêu Nhiên nhíu mi nghi hoặc.
Y vẫy vẫy cây đũa phép, từ đầu cây đũa bay ra 1 dòng nước trắng bao lấy Hermione còn đang trong cơn hoảng loạn, dịu dàng trấn an cô nàng.
"Cái đó..."
Harry mở miệng, nhưng rất nhanh liền bị cắt ngang.
Giáo sư McGonagall phá cửa xông vào, sau đó là Snape và giáo sư Quirrel, Quirrell vừa bước vào nhìn cảnh trong phòng liền ôm ngực rồi gục xuống cạnh 1 cái bồn cầu.
McGonagall giáo sư có vẻ rất tức giận, giọng bà lạnh băng:
"Các trò tính làm gì vậy hả?"
"Ít nhất các ngươi vẫn chưa bị nó ăn thịt!"
Snape cay nghiệt nói.
Hermione nhỏ nhẹ nói:
"Thưa giáo sư, tất cả là lỗi của con, mong cô đừng phạt họ!"
"Mọi người cũng không có sao, chẳng phải cách tốt nhất là bỏ qua việc này hay sao?"
Tiêu Nhiên mỉm cười dịu dàng bước ra từ sau Hermione.
Khi thấy y, cả giáo sư McGonacall và Snape đều đồng loạt nhíu mày.
Snape lạnh lùng nói:
"Gryffindor trừ 20 điểm, Draco, ngươi theo ta trở về kí túc xá, ta mong chuyện như thế này sẽ không phát sinh lần nữa!"
Theo Snape trở về hầm, Tiêu Nhiên im lặng nhìn vết thương do con chó ba đầu cắn trên chân Snape, y lặng lẽ nói:
"Cha đỡ đầu, chân của người..."
"Chỉ là vết thương nho nhỏ thôi, ngươi tốt nhất tránh xa đám Gryffindor đó ra Draco, ngươi lên biết rõ mình đứng ở phe nào.
Hơn nữa"-Snape gầm gừ-"Ngươi nghĩ gì mà lại lảng vảng ở chỗ đó chứ, ngươi có thể đối phó với con quỷ đó nhưng nó cũng có thể giết chết ngươi, đầu óc của ngươi để đâu vậy chứ?"
"Là lỗi của ta,"-Tiêu Nhiên ngoan ngoãn thừa nhận, theo thói quen vuốt ngược mái tóc, y xúc dược liệu bỏ vào vạc nhẹ nhàng nói-" Cha đỡ đầu, người, nên để ý nhiều đến Quirrell giáo sư hơn là ta đó."
"Quirrell?"
Snape nghi hoặc.
Tiêu Nhiên gật nhẹ đầu, rót dược ra cốc đưa cho Snape rồi im lặng quay trở lại hồ.
"Alife?"
Alife ngoi lên từ làn nước, lắc lắc mái tóc ướt sũng mở to đôi mắt nghi hoặc nhìn y.
"Giúp ta để ý bọn sinh vật trong rừng, nhất là khu vực có bạch kì mã, nếu ngươi thấy một kẻ nào đó có hơi thở hắc ám, nhớ tránh xa nó và báo cho ta, được không?"
"Ý ngươi là kẻ có hơi thở giống như là người chết với đôi mắt màu đỏ đằng sau gáy?"-Alife vung đuôi cá nhíu mày hỏi.
"Đúng"-Tiêu Nhiên gật đầu nhìn về phía rừng cấm-" Cẩn thận với sinh vật đó, rất nguy hiểm.
Nếu ngươi thấy nó lần nữa, báo lại cho ta!"
Alife gật đầu rồi lặn xuống nước.
Tiêu Nhiên nhíu mày nhìn xa xăm.
Tiến triển nhanh hơn y dự tính, có khi, phải liều 1 phen.
Sáng hôm sau có trận Quidditch, Tiêu Nhiên phá lệ ngủ tới tận trưa, y cũng lười chẳng muốn đi xem vì y biết rõ, Gryffindor sẽ thắng.
Thay vì đi tới sân Quidditch, y đi tới túp lều của lão Hagrid.
Vừa tới cửa, y đã nghe thấy Ron Weasley la ó về vụ Snape phù phép lên cây chổi của Harry.
"Chính lão Snape, Hermione và mình đã nhìn thấy lão đã ếm cây chổi của bồ, miệng lão lẩm bẩm liên tục, mắt thì không rời khỏi bồ 1 giây nào hết."
"Đôi lúc, mắt thấy chỉ là 1 phần của sự việc thôi trò Weasley, những gì ta thấy không chắc đã là sự thật."
Đẩy cửa bước vào, Tiêu Nhiên dịu dàng nói.
Lão Hagrid nghi hoặc:
"Malfoy? Trò làm gì ở đây?"
"Đính chính lại 1 số việc thôi.
Thứ nhất, thầy Snape mặc dù rất ghét Harry nhưng ông ấy sẽ không tìm cách giết trò ấy, việc này ta tin chắc các giáo sư đều hiểu.
Thứ hai, con chó ba đầu trong căn phòng cấm là của lão Hagrid đúng không? Thứ ba, con chó đó đang canh giữ một thứ, liên quan tới giáo sư Dumbledore và..."
"Con Fluffy đang canh giữ thứ gì là chuyện của Dumbledore giáo sư và cụ Nicolas Flamel thôi, mấy đứa quan tâm tới làm gì!"-Lão Hagrid ngắt lời.
" Vậy là cái vụ này có liên quan đến cái người lên là Nicolas gì đó đúng không ạ?"
Harry reo lên.
Mặt lão Hagrid lập tức trở lên vặn vẹo đến tức cười.
Nhìn vẻ mặt đó của lão, cả 3 đứa nhịn không được bật cười.
Tiêu Nhiên nhếch môi nói:
" Được rồi, Harry, ngươi có muốn tới phòng bùa chú học thêm bùa chú tự vệ phòng chống nghệ thuật hắc ám không?"
"Trò Malfoy, tôi nhớ không nhầm thì giáo sư Quirrell phụ trách mảng này, trò muốn dạy chúng tôi thế nào đây?"- Hermione kiêu ngạo nói
"Ta có thể dạy các ngươi mảng phòng chống nghệ thuật hắc ám của năm thứ 2."
Tiêu Nhiên bình tĩnh đáp lời, Hermione có vẻ bị đả kích, cô bé im lặng chạy theo y đến phòng bùa chú.
Trời đã vào xuân, mùa Quidditch đang lên đến cao điểm.
Sau khi liên tiếp đả bại hai nhà Slytherin và Ravenclaw, Harry Potter đã nhận được 1 sự ưu ái nhất định từ các giáo sư, và đương nhiên, đi kèm với mức độ chán ghét của Snape cũng tăng cao.
"Draco, Snape giáo sư có vẻ thực sự rất ghét ta."
Sau lần thứ n+1 bị Tiêu Nhiên đánh bại và mệt đến mức lăn ra phòng bùa chú, Harry thở dài nói.
Hermione ở bên cạnh đọc cuốn Phòng vệ và điều khiển ma pháp cấp thấp mệt mỏi nâng cằm không nói.
Đối với cô bé, Snape giáo sư quả thực có chút hà khắc, nhưng cấp độ ma quỷ chắc chắn không thể bì với Tiêu Nhiên.
Không thể không nói rằng, tuy chỉ mới là học sinh năm nhất chưa được bao lâu, nhưng mức độ kiến thức ma pháp của y quả thực mạnh đến mức nghịch thiên.
"Đó là 1 điều không thể phủ nhận Harry à,"-Tiêu Nhiên vừa nghiêng người tránh né bùa chú của Ron vừa ném cho cậu 1 bùa chú hóa đá nhẹ nhàng nói với Harry-"Ta nghĩ, chỉ là nghĩ thôi, khúc mắc của 2 người xuất phát từ James Potter.
Tuy nhiên, Snape giáo sư sẽ không bao giờ làm việc gì tổn hại đến cậu, hãy cứ tin tưởng điều đó là được rồi."
"Vậy nếu như ta chán ghét Snape giáo sư thì đó là lỗi của ta sao?"
Harry ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà tinh xảo thì thào.
Tiêu Nhiên nhè nhẹ nhướn mi không nói.
Harry Potter bây giờ giống như 1 đứa trẻ lạc lối mơ màng dãy dụa.
Dễ hiểu thôi, niềm tin 1 khi đã bắt đầu rất khó bị lung lay, nhưng 1 khi bị dỡ bỏ, mọi việc quanh niền tin đó cũng bị lung lay theo.
Harry bây giờ không biết, cậu nên có thái độ như thế nào khi đối mặt với Snape.
Ron Weasley cố thoát khỏi bùa chú đông cứng nóng nảy nói:
"Như vậy đâu có đúng! Ổng ghét bồ ra mặt mà đúng không? Điểm cộng Quidditch của bồ sắp bị ổng trừ hết rồi, bồ không ghét ổng mới là lạ.
Đúng không, Hermione?"
Hermione ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách không thèm để ý Ron nghiêm túc nhìn Tiêu Nhiên:
"Ma hỏa thuộc 1 phần của vô trượng ma pháp sơ cấp.
Vô trượng ma pháp có thể sử dụng bên ngoài Hogwarts mà không bị Bộ pháp thuật điều tra ra đúng không?"