Ấm Áp Như Xưa

Hinh Dĩnh cố hết sức bình tĩnh để hỏi: “Anh dựa vào cái gì?”

Kính Thành cũng cố hết sức bình tĩnh để trả lời: “Dựa vào việc anh yêu em.”

***

Hai người ăn được một nửa, đột nhiên nhìn thấy ở đầu kia của quán ăn, có một đôi vợ chồng mới cưới đang cầm ly rượu, chúc rượu nhau.

Cô dâu mặc chiếc áo gấm màu đỏ rực, chú rể mặc chiếc áo gấm màu xanh biển thẫm, hai người họ đều đang cười rất tươi.

Hóa ra, tối hôm nay có người bày rượu mừng ở nơi này.

Hinh Dĩnh nhìn cặp vợ chồng mới cưới đang hạnh phúc tươi cười kia, không kìm được trong lòng cũng cảm thấy vui mừng cho hai người họ, đồng thời trong lòng cũng thầm chúc phúc cho họ.

Tiếp đó lại nghĩ tới hôn lễ sắp tới của mình, còn cả những việc đang làm dang dở, rồi cả quá trình diễn ra hôn lễ nữa. Còn nhớ trong tiệc cưới, phần quan trọng nhất, chính là lúc cô dâu và chú rể chúc rượu bạn bè và họ hàng.

Trong cơn mơ màng, Hinh Dĩnh dường như nhìn thấy, cô dâu đang e thẹn trước mắt kia bỗng biến thành chính mình, còn chú rể đang hạnh phúc bên cạnh cô lại biến ra Thành Thành…

Cô kinh hoàng tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trời ơi, sao lại có thể là Thành Thành? Phải là Thế Văn chứ!

Hinh Dĩnh sợ hãi, trong lòng cũng thấy vô cùng xấu hổ.

Kính Thành nhìn đôi vợ chồng mới cưới, trong lòng cũng chúc phúc cho họ, lại thực lòng rất ngưỡng mộ. Anh đã hi vọng biết bao nhiêu, rằng mình là chú rể hạnh phúc đang đứng kia, còn Dĩnh Tử là cô dâu xinh đẹp đứng bên cạnh anh …

Mộng đẹp thường chẳng dài lâu. Suy nghĩ của Kính Thành lập tức quay về với hiện tại. Đúng, hôn lễ của Dĩnh Tử đã gần kề, cô nhanh thôi sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp kia. Tóm lại, đứng cạnh cô ấy, sẽ không phải là anh, mà là vị hôn phu anh chưa biết tên của cô.

Kính Thành đột nhiên không kìm nén được mà thấy chua xót trong lòng. Thực không cam tâm.

Đời này của anh, chỉ yêu mình Dĩnh Tử.

Đời này của anh, chỉ muốn được ở bên cô.

Thế nhưng, cô lại sắp gả cho người ta.

Càng nghĩ, càng thấy trong lòng đau đớn như thắt lại, không thể thở nổi.

Mãi lâu sau, anh mới có thể dần dần bình ổn.

Kính Thành cố nén nhịn nỗi đau đớn trong tim, sắc mặt bình tĩnh hỏi Hinh Dĩnh: “Em còn nhớ không? Lúc còn nhỏ, chúng ta đã nói, sẽ mãi mãi là bạn, mãi mãi ở bên nhau.”

Hinh Dĩnh ngây người, không biết vì sao Kính Thành lại nhắc tới chuyện này. Cô chần chừ giây lát, sau đó gật đầu nói: “Có, em vẫn nhớ.”

Hinh Dĩnh không dám khẳng định, Thành Thành có phải vô tình nhắc tới chuyện này, hay là còn có dụng ý khác. Bởi thực quá rõ ràng, giờ đây hai người họ đã mỗi người một phương, hơn nữa, còn sắp mãi mãi phân ly.

Cô định nói: “Những lời nói lúc nhỏ, sao có thể coi là thực.” Nhưng ngẫm lại, vẫn không nói ra. Bởi năm đó khi nói những lời này, cô là thực lòng. Là anh, đã không coi những lời đó là thực.

Hinh Dĩnh trong lòng cũng vô cùng chua xót, không còn là chính mình nữa. Ma xui quỷ khiến thế nào, lại nói thêm một câu: “Em vẫn nhớ, em còn từng mơ ước được gả cho anh.”

Kính Thành nhất thời ngây ngốc. Gương mặt hồ nghi nhìn Hinh Dĩnh. Anh không dám khẳng định, lời cô nói, chỉ là lời nói đồng ngôn vô kỵ lúc còn nhỏ, hay là mối tình đầu tuổi trăng tròn. Nếu là vế sau …

Trời ơi!

Trái tim Kính Thành lập tức đập nhanh hơn. Anh cố nén nhịn tiếng trái tim đang đập bình bình, hỏi: “Là lúc còn nhỏ, hay là sau này?”

Dĩnh Tử ngừng một chút, nhớ lại mình đã từng muốn được gả cho anh biết bao nhiêu.

Quen biết anh chưa lâu, cô đã xác định, sau này sẽ gả cho anh, còn vô cùng to gan lớn mật ( vâng, mặt dày vô sỉ ) theo đuổi.

Mấy năm sau này, khi đã lớn hơn, biết xấu hổ, cô mới không động chạm đến vấn đề đó nữa.

Sau đó, đến thời kỳ trưởng thành, tình đầu nở rộ, ý niệm này lại lần nữa xao động trong cô.

Mãi cho tới khi hi vọng bị dập tắt …

Dĩnh Tử mỉm cười đáp: “Đều có cả.”

Cô nghĩ, giờ nói với anh cũng chẳng cần phải e ngại nữa.

Dù gì, sự việc cũng đã qua lâu như thế rồi.

Dù gì, giờ cô cũng đã sắp gả cho người ta, anh cũng có bạn gái của mình.

Dù gì, qua đêm nay, hai người họ cũng sẽ không gặp lại.

Dù gì, từ giờ về sau, cô cũng sẽ đem tình yêu của anh, chôn chặt nơi đáy tim mình.

Tóm lại, đây, chính là dấu chấm hết và lời tạm biệt của họ.

Nghe lời đáp của Hinh Dĩnh, Kính Thành càng thêm chấn động. Hóa ra, năm đó cô đã thích anh, thực sự thích anh. Mà thực ra, thì anh vẫn luôn biết. Thế nhưng, sau khi chia tay, cô lại tuyệt tình đến thế, mới khiến anh không dám tin tưởng, không dám tin vào bất cứ điều gì.

Có người cho rằng, tình yêu của những người trẻ tuổi, không được coi là tình yêu thực sự.

Còn đối với Kính Thành, thì đó là tình yêu thực sự, tại sao lại không chứ? Thực ra thì, đó chính là tình yêu thuần khiết nhất dưới bầu trời này, không có lẫn bất kỳ thứ tạp nham nào.

Hóa ra, năm đó họ đã yêu thương nhau. Chỉ là, còn chưa kịp thổ lộ, vận mệnh đã khiến họ phải xa rời cả đời. Mà sau khi chia tay, họ lại không thể vượt qua nổi sự thử thách của số phận.

Anh có thể trách Dĩnh Tử chăng?

Đương nhiên không thể.

Năm đó anh đột nhiên rời bỏ cô mà đi. Dù cho cô có yêu anh, thì trong cơn đau lòng, tuyệt vọng, phẫn nộ và đau khổ, cô cũng có quyền được đưa ra bất cứ lựa chọn nào. Càng đừng nói năm đó cô mới mười lăm tuổi.

Vì vậy nếu có trách, chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi.

Có điều giờ phút này, khi nghe những lời giãi bày của Dĩnh Tử rằng đã từng thích anh, thì so với việc trước giờ vẫn không hay biết gì, càng khiến cho Kính Thành đau lòng.

Anh không kìm nén được lại hỏi: “Vậy giờ thì sao?” Anh quá tuyệt vọng, quá đau khổ, đã không còn cách nào có thể khống chế được bản thân mình.

Dĩnh Tử không đừng được mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn Kính Thành, không dám tin những lời mình vừa nghe được.

Cô hỏi: “Anh nói gì cơ?”

Kính Thành nhìn gương mặt bị chấn động của cô, thẳng thắn nói: “Giờ em vẫn còn có thể gả cho anh mà.” ( Úi trời, chờ mãi chờ mãi, anh đã nói ra rồi =D)

Trời ơi! Đôi mắt Dĩnh Tử mở to đến không thể to hơn được nữa, miệng cũng há ra, ngây ngốc nhìn Kính Thành. Hóa ra, vừa rồi cô không hề nghe nhầm. Anh đang hỏi cô, giờ còn có thể gả cho anh hay không?

Đây, có thể coi là gì?

Mãi lâu sau, Hinh Dĩnh mới miễn cưỡng mở miệng, hỏi: “Anh đang đùa đấy à?” Dù biết là không thể nào, chẳng có ai lại đem chuyện như thế này ra đùa cả, nhưng cô vẫn không thể không hỏi.

Kính Thành lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không hề.”

Hinh Dĩnh hỏi: “Anh có biết mình đang hỏi gì không thế?”

Kính Thành đáp: “Biết chứ.”

Trong lòng Hinh Dĩnh đột nhiên thấy vô cùng phẫn nộ.

Ngày hôm qua vừa gặp mặt, cô đã nói với anh, mình đã đính hôn, trong tháng này sẽ tổ chức hôn lễ.

Vì thế, anh không thể không biết được. Sao còn có thể hỏi cô loại câu hỏi như thế này? Sao lại có thể không nghiêm túc và ích kỷ đến thế chứ?

Còn nữa, đây rõ ràng là anh chẳng hề tôn trọng gì cô hết. Anh cho rằng, cô là loại con gái như thế nào?

Càng đừng nói rằng, anh lấy tư cách gì để hỏi câu hỏi như thế?

Hinh Dĩnh cố hết sức bình tĩnh để hỏi: “Anh dựa vào cái gì?”

Kính Thành cũng cố hết sức bình tĩnh để trả lời: “Dựa vào việc anh yêu em.” ( ôi, cái câu này, nghẹn suốt mười mấy năm, giờ cũng đã được thoải mái nói ra rồi. Đau lòng độc giả quá )

Đến đây, Hinh Dĩnh đã tức giận đến không thể nhịn nổi.

Mười năm trước, anh đã bỏ cô mà đi, bặt vô âm tín.

Mười năm sau, gặp nhau chỉ trong một ngày, lại có thể hỏi cô, có thể gả cho anh không?

Anh cho rằng, mười năm này, cô đã làm gì chứ? Chỉ đợi chờ anh thôi sao?

Anh cho rằng, một cái vẫy tay của anh, là cô liền chạy theo như vịt hay sao?

Anh cho rằng, cô nói mình có chồng chưa cưới, là nói đùa hay sao?

Đương nhiên, muốn trách, nên trách mình không tốt. Vừa gặp mặt ngày hôm qua, cô đã tuyệt vọng muốn được ở bên anh trong chốc lát. Người ta không muốn, cô còn cố miễn cưỡng mời. Cho nên, mới khiến anh hiểu lầm không phải sao? ( Chị ơi… ai cũng hiểu, sao chị mãi cứ luẩn quẩn không chui ra được thế?)

Thế nhưng, cô là vì biết, tất cả đều đã qua, cho nên mới mời anh đi cùng. Cái cô muốn, chẳng qua chỉ là lời tạm biệt và dấu chấm hết cho họ mà thôi.

Thực chẳng ngờ, chỉ một ngày, lại phát hiện sâu trong tim mình vẫn yêu anh như thế.

Dù cho có vậy, cũng đâu thể cho anh cái quyền được đường đột hỏi câu hỏi này.

Trong lòng Hinh Dĩnh giận đến bốc hỏa. Song lúc này lại có một giọng nói rất nhỏ đang nhắc nhở trong đầu cô: Anh đang thổ lộ với cô đấy. Anh ấy đang nói với cô, mười năm trước, tình cảm mà anh dành cho cô, không chỉ là tình cảm của anh trai hàng xóm với cô em gái.

Hinh Dĩnh lúc này mới thực sự ý thức được Kính Thành vừa nãy đã nói gì.

Cô không hề có chút chuẩn bị nào cho chuyện này, lời nói của anh đã khiến cô thực sự trở tay không kịp.

Dĩnh Tử trong đầu vô cùng hỗn loạn, không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể hỏi: “Anh không phải đã có bạn gái rồi sao?”

Kính Thành lắc lắc đầu, điều này một lời khó nói rõ. Hiện giờ, anh không muốn giải thích về Anna, còn cả chuyện vì sao lại nói dối như vậy nữa.

Hinh Dĩnh không hiểu được cái lắc đầu của anh nghĩa là gì. Là anh không có bạn gái? Hay là có, nhưng lại không đủ yêu cô ấy? Bất kể là tình huống nào, thì cũng không phải chuyện tốt.

Cô giờ không còn tâm tư nào mà truy hỏi chuyện bạn gái của anh, chỉ nói: “Dù anh có thực sự yêu em, thì đấy cũng chỉ là em của mười năm trước. Em của ngày hôm nay, anh nào có hiểu gì.”

Đối với anh, không phải em cũng thế hay sao?

Thế cho nên, dù cho phát hiện em vẫn yêu anh như thế, thì dù chỉ một khắc em cũng chưa từng nghĩ rằng phải thay đổi điều gì. Bởi vô vàn những điều không rõ kia và mạo hiểm, cùng tình thế tên đã lên cung như hiện giờ, thì, bất cứ sự thay đổi nào, cũng sẽ chỉ tạo nên những tổn thương vô cùng cho chúng ta.

Vì vậy, cô đã tự an ủi mình rằng: May mà anh chưa từng yêu cô. Cũng may mà, anh đã có bạn gái. Nếu không, cô chỉ e là mình sẽ có những suy nghĩ điên cuồng mất.

Thế mà lúc này, anh lại nói với cô rằng anh yêu cô. Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại đẩy Hinh Dĩnh vào tình thế vô cùng khó xử.

Cô ương ngạnh chống lại, không chỉ có Kính Thành, mà còn cả chính mình. “Em đã có vị hôn thê, cũng sắp làm đám cưới rồi. Anh coi em là người như thế nào chứ?”

Kính Thành bất đắc dĩ nói: “Anh không hề có ý gì khác. Anh chỉ vì yêu em thôi.”

Đây không phải là lời thổ lộ có toan tính trước của anh. Anh hoàn toàn không hề tính toán mình sẽ thổ lộ thế này. Anh đã dự định sẽ chúc phúc cho cô, đồng thời, cũng muốn đem tình yêu mình dành cho cô chôn sâu nơi đáy tim mình.

Chỉ có điều, buổi tiệc rượu hôn lễ kia đã kích thích anh. Còn Hinh Dĩnh lại giãi bày rằng đã từng yêu anh, càng khiến anh không cách nào khống chế được chính mình.

Anh đồng ý với lời của Hinh Dĩnh, anh không hề biết gì về cuộc sống và tình cảm của cô hiện giờ. Anh không biết, vị hôn phu kia của cô là thần thánh phương nào, họ có bao phần gắn bó, cô yêu người đó sâu đậm ra sao…

Anh chỉ biết, mình yêu cô.

Anh muốn biết, cô đối với mình, hiện giờ tình cảm như thế nào?

Có lẽ, anh không nên hỏi. Dù sao, cô cũng sắp gả cho người ta. Mà anh thì dựa vào cái gì? Còn nữa, những thứ anh muốn quá nhiều.

Thế nhưng, điều này có liên quan tới hạnh phúc cả cuộc đời anh. Thế cho nên, biết rõ như thế này là ích kỷ và không lễ độ, nhưng anh vẫn liều lĩnh hỏi.

Hinh Dĩnh lúc này trong lòng vô cùng hỗn loạn, không cách nào thấu hiểu được sự tuyệt vọng của Kính Thành.

Cô thực không ngờ rằng, nghe những lời tâm sự của Kính Thành rằng anh yêu cô, thì cô không những không hề vui mừng, mà ngược lại còn thấy đau lòng, khủng hoảng, phẫn nộ, u buồn, chua xót … không biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn.

Cô trách Kính Thành, sao không nói sớm hơn? Giờ anh mới thổ lộ, để cô phải rơi vào tình cảnh khó xử thế này.

Đây không phải điều mà cô muốn. Cô có vị hôn phu yêu mình, có hôn lễ lớn sắp diễn ra, có cuộc sống hạnh phúc mà ai cũng nhìn thấy trước mắt …

Thế nhưng …

Cô trách chính mình, vẫn yêu Kính Thành đến vậy.

Nếu không còn yêu, tất cả đã dễ dàng hơn nhiều.

May mà, anh không hề biết điều đó, rằng cô vẫn còn yêu anh. Hinh Dĩnh lúc này, không hề có ý định trả lời câu hỏi ban nãy của Kính Thành.

Kính Thành nhìn gương mặt tâm tình phức tạp của Hinh Dĩnh, bỗng muốn đem tình yêu suốt mười năm này của mình nói hết ra, tất cả thổ lộ cho cô nghe, bất kể kết quả có ra sao.

Dù sao, hoặc là lúc này, hoặc không bao giờ nữa.

“Dĩnh Tử …” Kính Thành gọi cô.

Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành, phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình, trong mắt đong đầy yêu thương, nồng đậm không cách nào tan biến đi được.

Hinh Dĩnh càng thấy trong lòng hoảng loạn. Cô nghĩ tới Thế Văn, nghĩ tới bố mẹ …

“Anh đừng nói.” Cô ngắt lời Kính Thành.

“Dĩnh Tử …” Kính Thành khẩn cầu.

“Chúng ta đã bỏ lỡ rồi.” Hinh Dĩnh quyết tâm nói.

Kính Thành đau lòng khôn tả, tuyệt vọng gọi cô: “Dĩnh Tử …”

“Thật mà, xin anh đừng nói nữa.”

Hinh Dĩnh giờ trong đầu chỉ thấy hoàn toàn trống rỗng, không cách nào suy nghĩ được.

Nhưng cô biết, trước khi tiếp tục quan hệ với Kính Thành, cô cần phải làm gì.

Trước tiên, cô cần được yên tĩnh một mình, để suy nghĩ cho thật kỹ.

Thực ra, cô muốn được nói chuyện với ThếVăn. Bất kể quyết định của cô có như thế nào, cô cũng muốn Thế Văn biết về Thành Thành. Nếu không, thực không công bằng với Thế Văn.

Ngoài ra, còn bố mẹ cô nữa, cả bố mẹ hai bên. Họ đã yêu thương cô như vậy, cô không muốn làm tổn thương trái tim họ.

Bị Dĩnh Tử ba lần kiên quyết từ chối, Kính Thành rốt cuộc cũng không thể nói nên lời. Dù trong lòng đau như dao cắt, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.

Ít nhất, anh cũng đã thử.

Thực ra, việc cô không chấp nhận, cũng không hề khiến anh thấy lạ.

Phần còn lại của bữa tối, hai người họ ăn trong lặng lẽ.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui