Tại ga tàu trung tâm thành phố, chị em Thụy Hân đang tiễn chân bố mẹ, ông bà Đào sẽ về quê sinh sống, do ở quê giờ đây cần phải có người chăm sóc ông bà của họ. Nhưng vì chuyện học hành hai chị em Thụy Hân phải ở lại thành phố. Buổi tiễn đưa diễn ra trong không khí bao trùm những luyến lưu.
Vậy là từ nay, căn nhà chỉ còn hai chị em Thụy Hân….
Khi họ trở về nhà thì một chuyện rất không hay đã xảy ra. Ngôi nhà của họ bị lục lọi lung tung nhưng đồ đạc không hề mất thứ gì… Trên bàn khách, bỗng có một lá thư. Thụy Hân cầm lá thư lên: “ Tôi đã nói là làm, cô không từ bỏ Duy Bảo, tôi sẽ không để cho cô sống yên ổn”. Đọc xong, Thụy Hân không hề thấy sợ hãi mà chỉ thấy căm giận đến tột độ. Hai bàn tay cô nắm chặt, môi mím lại.Cô đã biết ai đã gây ra chuyện này….
Ding dong, tiếng chuông vang lên. Khả Thụy dừng việc dọn dẹp lại căn nhà bước ra mở. Người đang đứng ngoài cửa nhà họ chính là Trình Tuấn. Lúc nãy khi anh vừa đến gần đây thì thấy rất nhiều ô tô chạy ra từ hướng nhà Thụy Hân nhưng mọi người trong nhà cô thì không thấy đâu. Lo lắng, nên anh đã nhờ người dò la tin tức và biết được mọi chuyện là do “ bố chồng” tương lai của Thụy Hân làm ra, anh cảm thấy vô cùng tức giận khi nghĩ đến cái tên nhà giàu kia. Chính vì hắn mà cuộc sống người con gái anh yêu trở nên rối loạn, đã vậy chuyện sắp đính hôn với hắn đã biến cô trở thành một tâm điểm chú ý của giới báo chí…
Sau lời chào hỏi nhanh chóng, Trình Tuấn cùng chị em Thụy Hân dọn dẹp nhà cửa và tự nhủ. Từ đây anh sẽ là người bảo vệ chị em cô khỏi những chuyện như thế này. Anh không để lộ ra cảm giác của chính mình.
Có tiếng chuông điện thoại bàn tại văn phòng làm việc tập đoàn Phương Thị, Duy Bảo đang rất tất bật vơí công việc. Thời điểm này có rất nhiều hợp đồng được kí kết, hơn nữa khi người cha “hợp đồng” trở về thì mọi việc trong công ty cũng trở nên phức tạp hơn. Sau cú điện thoai, anh được cô thư ký thông báo lại rằng có điện thoại của một người đàn ông tên Trình Tuấn, dù chưa bao giờ nghe thấy cái tên này nhưng anh vẫn nhấn tín hiệu chuyển tiếp, vì biết đâu lại là một đối tác làm ăn mới:
- Phương Duy Bảo Tổng giám đốc tập đoàn Phương Thị nghe
- Xin chào Tổng giám đốc, tôi là Trình Tuấn, là một người đã ngưỡng mộ anh từ rất lâu. Nên tôi muốn một lần được nói chuyện cùng anh. Được chứ?
- Cảm ơn anh vì đã dành cho tôi những tình cảm tốt đẹp. Nhưng xin lỗi, hiện giờ tôi đang rất bận không có thời gian nói chuyện cùng anh được. Nếu như anh muốn hợp tác làm ăn thì hãy đăng ký với thư kí của tôi, sau đó chúng ta sẽ có buổi gặp gỡ, trao đổi. Còn nếu như, ngoài lí do công việc, cảm phiền tôi không thể.- Duy Bảo khéo léo từ chối, bởi từ trước đến nay có rất nhiểu cuộc điện thoại quấy rối anh giống như thế này.
Trình Tuấn như bị dội một gáo nước lạnh, anh ta đổi giọng không còn được nhã nhặn như lúc ban đầu:
- Phương Duy Bảo, đừng có quá kiêu căng như vậy. Anh nghĩ tôi rãnh rỗi mà gọi điện đến quấy rối anh sao. Cũng đừng nghĩ là tôi muốn làm ăn gì, tôi vốn không mê kinh doanh. Chỉ là tôi muốn anh và tôi sẽ có một cuộc gặp gỡ để giải quyết vấn đề cho rõ ràng thôi.
- Vấn đề gì? Tôi và anh vốn không quen biết gì nhau. Làm sao có vấn đề được chứ?
- Đúng, một tháng trước đây đúng là như vậy nhưng bây giờ thì có đấy. Nếu như tôi có một đề nghị, ngày mai đúng vào lúc 7h30 tối chúng ta gặp nhau để làm rõ những chuyện liên quan đến Thụy Hân.
Nghe đến cái tên Thụy Hân, Duy Bảo giật mình. Trong lòng anh nảy sinh nhiều khúc mắc. Nhưng vì lo lắng cho người mình yêu anh đã gật đầu đồng ý lời yêu cầu của một kẻ lạ mặt tên là Trình Tuấn kia.
Sáu giờ bốn lăm phút, tối hôm sau Trình Tuấn có mặt tại một Bar khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố.
Nơi đây khách chủ yêu là giới thượng lưu, họ vào đây uống rượu, nghe nhạc và khiêu vũ. Anh ngồi trên chiếc ghế tại quầy bar.Tay cầm ly rượu lắc lắc cho những viên đá để chúng có thể làm cho ly rượu lạnh đều,tay kia đang cầm một điếu thuốc lá,… Đúng bảy giờ ba mưoi phút, một người thanh niên đang từ từ bước vào, trong ánh đèn mờ ảo của quán bar nhưng gương mặt anh vẫn toát lên vẻ đẹp rực rỡ. Điều đó, khiến các cô gái bán rượu trong quán cứ vây lấy anh. Nhưng họ tuyệt nhiên không thể làm anh lay động, chỉ một ánh nhìn, một hành động của anh cũng khiến họ phải e ngại mà tránh ra.
Nhìn thấy anh, Trình Tuấn giơ tay ra hiệu. Thật không thể tưởng tượng được, Trình Tuấn đã thấy Duy Bảo vài lần, lần đầu là qua tấm ảnh chụp đặt tại nhà Thụy Hân, vài lần sau là trên báo nhưng người anh gặp bằng da bằng thịt lại đẹp hơn đến vô cùng. Chẳng trách khi bước vào đây, các cô gái đều vây quanh anh ta.
- Anh là Trình Tuấn?- Duy Bảo lên tiếng
- Đúng là tôi đây. Tôi hẹn anh ra đây là để cho anh biết một điều. Tôi không muốn vòng vo, tôi yêu Thụy Hân từ rất lâu rất lâu rồi. Bởi ngày xưa, tôi và cô ấy là hàng xóm của nhau. Nhưng sau đó, tôi phải cùng gia đình sang nước ngoài định cư nên mất liên lạc với cô ấy, nhưng bao năm qua chưa bao giờ tôi quên được Thụy Hân.
- Vậy thì sao, điều đó với tôi chẳng có ý nghĩa gì hết. Tôi chỉ biết, bây giờ cô ấy là của tôi. Ngoài tôi ra, không một người đàn ông nào có thể tiếp cận cô ấy đâu.
- Anh..anh xem Thụy Hân là đồ vật hay sao mà đòi sở hữu?
- Tôi không xem cô ấy là đồ vật, chỉ là tôi muốn cho anh biết. Những cái gì mà tôi yêu thương, tôi trân trọng thì tôi sẽ không cho bất cứ ai có quyền giành nó từ tay tôi. Và từ xưa đến nay, tôi vẫn luôn làm được điều đó.
- Được, nói năng rất tự tin. Thật không hổ danh là người thừa kế Phương Thị. Nhưng tôi cho anh biết, tôi cũng không chịu thua anh đâu. Mà còn nữa, tôi cho anh biết, lần sau nếu ông bố của anh mà còn gây khó khăn cho Thụy Hân nữa thì tôi sẽ không tha cho anh đâu. Nhớ lấy lời tôi.- Trình Tuấn giương mắt đầy thách thức nhìn Duy Bảo và đứng dậy định bước đi.
-Khoan đã, anh nói bố tôi đã làm gì với Thụy Hân?
- Có thật lả anh không biết gì? Vậy mà anh bảo anh yêu Thụy Hân, anh yêu cô ấy mà không bảo vệ được cô ấy, lại để người thân của mình làm cô ấy bị tổn hại, vậy có thể gọi là yêu không hả?
- Anh im đi! Anh không có quyền phán xét tôi. Chuyện của bố tôi, tôi tự biết phải làm gì. Và tôi cũng xin khẳng định với anh một điểu.Anh không bao giờ có thể cướp đi Thụy hân từ tôi đâu. Nói xong, Duy Bảo đưa tay sửa cổ áo rồi liếc mắt nhìn Trình Tuấn và quay đi….
Sau khi Duy Bảo đi được vài phút, Trình Tuấn cũng rời khỏi quán ngay sau đó. Hai người đàn ông trên hai chiếc ô tô rẽ theo hai hướng khác nhau. Nhưng cả hai đều có một giao điểm là Thụy Hân…
Duy Bảo trên đường về, lòng anh ngổn ngang với bao nhiêu suy nghĩ, chuyện cùa Trình Tuấn, chuyện của người bố giả của anh, chuyện đính hôn giữa anh và Thụy Hân, chưa khi nào anh cảm thấy đầu óc mình hỗn độn đến thế này.
………………………………………………
……………………………………………………………………
Tại phòng đọc sách của biệt thư Phương Gia, tiếng cãi vã rất to của hai người đàn ông quyền lực cao nhất đang xảy ra. Những tiếng cãi vã đã làm náo động toàn bộ không khí trong căn biệt thự..Tất cả những người làm công đều tỏ ra căng thẳng vì…
- Bố, lần cuối cùng con đề nghị bố đừng gây rắc rối cho Thụy Hân nữa, bằng không đừng trách con tại sao lại làm trái lời bố. Con nói rồi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì con cũng đã nghe lời bố. Nhưng riêng chuyện này thì không. Con không còn là Duy Bảo của ngày xưa nữa. Bố không có quyền quản lý nữa.
- Mày..giỏi lắm- Kèm theo tiếng hét là một cú tát như trời giáng. Tiếng tát lọt ra ngoài, khi đó Duy Khang đang ở trong phòng. Nãy giờ cậu nghe thấy những lời bố giả nói với anh mình, cậu đã rất bực tức nhưng vẫn cố kìm nén cho đến khi ông ta đánh anh cậu thì giống như “ giọt nước làm tràn ly”, cậu mở cánh cửa phòng đọc chạy vào hét to:
- Ai cho phép ông đánh anh tôi. Ông có tư cách gì mà đòi ngăn cản chuyện tình cảm của anh ấy với Thụy Hân. Ông nghĩ ông là bố thật à, ông có xứng đáng với chữ bố không? Ông chỉ là một kẻ lấy oán trả ơn mà thôi…
Nghe những lời Duy Khang nói, ông Phát tái mặt..cứ như thể Duy Khang đã biết ông không phải là bố của cậu. Duy Bảo cũng vô cùng kinh ngạc, chuyện Duy Khang luôn chống đối bố từ khi còn nhỏ anh biết rõ nhưng những gì Duy Khang nói khiến anh không thể nào tin vào tai mình.
- Tiểu Hi, sao em lại vào đây. Anh đang nói chuyện với bố mà…
- Bố gì chứ, đến nước này mà anh vẫn muốn gọi ông ta là bố ư? Anh vẫn còn muốn dấu em đến đến bao giờ. Tại sao anh đã biết người đàn ông này hoàn toàn không phải là bố của chúng ta mà anh không cho em biết, anh vẫn gọi ông ta là bố cứ như thể không có chuyện gì xảy ra…
- Tiểu Hi em…em..
Những gì Duy Khang nói làm cho cả Duy Bảo và ông Phát đứng chết trân.. Ông luôn nghĩ rằng vai diễn của ông bao năm qua mình vẫn đang diễn rất tốt thế nhưng, cuối cùng ông cũng bị phát hiện ra là mình chỉ là một diễn viên đóng thế….
Ông nhìn hai cậu con trai giả của mình bằng đôi mắt căm hờn….nuốt từng cơn giận vào bụng..
Không khác gì ông, Duy Khang cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt ông. Cậu vừa căm tức vừa đau lòng, bởi gương mặt đó chính là gương mặt của bố cậu, nhưng nó đã trở thành chiếc mặt nạ của một kẻ vong ơn bội nghĩa..
Ông giơ tay định đánh Duy Khang nhưng Duy Bảo đã giữ lấy tay ông, có lẽ giờ đây sự cam chịu của anh đã lên đến đỉnh điểm và trở nên vỡ òa :
- Không được đánh em tôi. Tôi chịu đựng ông đủ rồi..
- Lũ chúng mày…lũ chúng mày…cút đi ngay cho ta..-Ông Phát hét lên.
- Ông không cần đuổi, cũng không có tư cách đuổi. Đây là nhà của chúng tôi. Chúng tôi sẽ ra khỏi đây. Nhưng tôi nhắc lại, ông không được gây tổn hại đến những người thân yêu của tôi. Nếu như ông không để yên cho họ, thì chút đạo lý giữa người và người tôi cũng sẽ không giữ nữa.
Nói rồi Duy Bảo kéo em trai ra khỏi căn phòng đọc sách, điều anh muốn biết nhất bây giờ là vì nguyên cớ nào mà Duy Khang biết được sự thật mà anh luôn cố gắng che dấu.
Hai anh em trở ra phòng khách, ngồi trên chiếc sofa Duy Bảo hỏi em:
- Tiểu Hi, lúc nãy em nói những điều đó, có phải là em…em đã biết chuyện gì không?
- Đúng như thế anh à, em mới biết điều này cách đây ít hôm, cũng tình cờ thôi. Mà anh, tại sao đã biết chuyện này lâu rồi mà không cho em biết, lại cứ cất trong lòng mà chịu dựng ông ta?
- Có phải là Thẩm quản gia nói cho em biết đúng không?
- Điều đó giờ không còn quan trọng nữa đâu anh. Cái quan trọng là chúng ta bây giờ phải đối phó với người đàn ông đang ở trên căn phòng kia, không cho ông ta phá vỡ buổi đính hôn của anh.
Nghe những lời nói của em trai xong, Duy Bảo gật đầu đồng ý. Vì cũng đã đến lúc mọi việc cần phải ngã ngũ.
Hôm đó, Duy bảo và Thụy Hân gặp nhau tại công viên kỉ niệm. Dạo này vì bận nhiều công việc, nên thời gian mà Duy Bảo dành cho người mình yêu là rất ít. Cho nên vì thế, để có được những giây phút ngày hôm nay, anh đã phải cố gắng sắp xếp. Họ ngồi bên nhau trên bãi cỏ xanh rì, Duy bảo cất tiếng hỏi:
- Thụy Hân này, gần đây bố của anh có còn đến tìm em và gây rắc rối cho em nữa không?
- Tại sao..tại sao anh biết…?
- Vậy là rõ ràng em không muốn cho anh biết thật, tại sao vậy, không lẽ chúng ta sắp đính hôn với nhau rồi mà em vẫn còn chưa tin ở anh điều gì sao?
- Anh đừng nói thế, không phải đâu. Chỉ là em không muốn vì em mà quan hệ giữa hai cha con anh trở nên căng thẳng.
- Thế Trình Tuấn là ai vậy?, tại sao những chuyện liên quan đến hai chúng ta anh lại được nghe từ miệng của một người khác mà không phải là em, hay là anh ta..- Duy Bảo tỏ vẻ giận dỗi.
- Vậy là anh và anh ấy gặp nhau rồi. Hèn gì, anh ấy là một người bạn hàng xóm bị thất lạc lâu năm của em thôi. Gần đây, anh ấy mới trở về nước sau bao năm định cư tại nước ngoài. Em không biết chuyện anh ấy đến gặp anh.
- Có đúng là giữa em và anh ta chỉ là quan hệ láng giềng không? Nhưng tại sao anh cảm thấy anh ta đối với em không hề đơn giản như thế?
- Không mà, mà xem anh trông bộ dạng này không giống một Phương đại thiếu gia chút nào, có phải anh đang ghen không?- Thụy Hân vừa nói, vừa nhoẻn miệng cười, cô lại cảm thấy yêu anh nhiều hơn vì những hành động này.
- Sao lại cười? Không lẽ là một đại thiếu gia là không được ghen hay sao? Nói cho em biết anh cũng biết ghen đấy nhé.
- Được rồi mà, em biết. Em hứa lần sau sẽ không để chuyện này tái diễn nữa. Đừng giận em nữa nha- Nói rồi, cô nghiêng mình tặng anh một nụ hôn vào bờ má. Anh cảm nhận được sự ngọt ngào và nồng ấm từ đôi môi cô…Họ ngồi đó trong niềm hạnh phúc dạt dào…
Chiếc BMW dừng trước cổng nhà Thụy Hân, anh bước xuống, nắm lấy tay và hôn tạm biệt cô. Cô cười hạnh phúc, vẫy tay chào anh và không quên chúc anh về cẩn thẩn. Cô không biết rằng, trong lúc đó, ở đằng xa có một ánh mắt đang dõi theo cô, trái tim người đó nhói đau khi nhìn ánh mắt đầy ấm áp và yêu thương cô dành cho cái kẻ tình địch của anh ta………………
………………………………………
……………………………………………………
Trình Tuấn đang ngồi loay hoay với những nốt nhạc, anh ôm chiếc ghi ta và tay cầm một chiếc bút. Anh đang muốn sáng tác.Tại Pháp anh đã giành được giải thưởng âm nhạc của viện hàn lâm Pari. Anh thực sự là một nhạc công rất tài năng. Âu đó cũng là năng khiếu bẩm sinh. Một tiếng gõ cửa, sau lời mời của Trình Tuấn, một người đàn ông râu sậm, đậm người bước vào, tay cầm một tập tài liệu rôì đặt xuống bàn nói:
- Tôi đã hỏi thăm được tin tức của bố cậu. Phải tốn khá nhiều công sức đó. Bởi thời gian đã quá lâu rồi mà?
- Có đúng là anh đã tìm thấy bố tôi không? Ông ấy giờ sống ở đâu? Có mạnh khỏe không? Dù ông ấy đã bỏ mẹ con tôi ra đi nhưng dù sao bao năm qua tôi vẫn muốn đi tìm ông ấy. Để cho ông ấy biết rằng, tôi đã làm theo di ngôn của mẹ là tha thứ cho ông ấy.
- Tôi..tôi không biết nếu cậu biết được cuộc sống của bố mình hiện nay thì cậu sẽ như thế nào. Nhưng thôi, dù sao thì cũng phải nói:- Có lẽ cậu sẽ không dám tin nhưng theo những thông tin mà tôi thu thập được. Hơn mười mấy năm về trước, ông ta bị một tai nạn giao thông nghiêm trọng nên khuôn mặt đã bị biến dạng. Nhưng không lâu sau đó, ông ta đã được một đại gia hỗ trợ chi phí ghép mặt. Vị đại gia đó đã yêu cầu ông ta phải phẫu thuật và chỉnh hình để khuôn mặt trở nên giống đứa con trai vừa qua đời của ông ta. Và một bản hợp đồng kì hạn lâu dài đã ra đời. Ông ta trở thành Phương Giang, chủ tịch tập đoàn Phương Thị, một tập đoàn kinh tế thế lực nhất nước ta hiện nay. Và có thể hiểu rằng ông ta trên danh nghĩa chính là “bố” của Phương Duy Bảo, tình địch của cậu đó.
Nghe xong những lời của người đàn ông, Trình Tuấn như sét đánh ngang tai. Anh không muốn tin đó là sự thật. Tại sao số phận lại trớ trêu đến vậy. Người bố đã bỏ mẹ con anh ra đi hơn mười mấy năm qua giờ lại chính là bố của tình địch sau một bản hợp đồng. Trình Tuấn nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt lòng sọc, trong lòng anh lại càng căm phẫn, anh hận đến thấu xương cái kẻ vừa cướp đi cô gái anh yêu, lại vừa cướp đi người cha của anh. Nhất định anh sẽ lấy lại tất cả những gì của anh. Trình Tuấn tự nhủ với mình như thế.
.................................................................To be continue.....................................................................
PS: Thật là một điều không tưởng đúng không các bạn..Liệu trước những trái ngang như thế này..Những nhân vật của chúng ta sẽ xử trí như thế nào??Mời các bạn đón xem chap sau. Xin chân thành cảm ơn !