Đại sảnh khách sạn “ Forever”. Một khách sạn năm sao tầm cỡ quốc tế. Khách sạn được xây dựng theo kiểu kiến trúc cổ điển Pháp, mọi thứ bày trí trong khách sạn không có chỗ của sự khiếm khuyết. Tất cả đều hoàn hào. Rất đông các phóng viên báo đài đã chen chúc đứng chờ ở đây. Ai ai cũng muốn lấy được một chút thông tin về sự kiện đính hôn của cậu cả tập đoàn Phương Thị- Phương Duy Bảo cùng vị hôn thê tương lai Đào Thụy Hân. Một nhân vật được giới truyền thông đặc biệt quan tâm. Bởi theo những gì họ tìm hiểu thì đó là con gái của một viên chức bình thường, không phải là một thiên kim tiểu thư cao sang quyền quý, nhưng cô gái này lại có thể làm tan chảy lớp băng dày trong trái tim của “ Hoàng tử băng giá” là một điều không đơn giản. Lí do thứ hai, là họ muốn được trông thấy dung mạo của người con gái bí ẩn này.
Chỉ còn hơn một tiếng nữa, là giờ phút quan trọng đã tới. Thụy Hân ngồi trong căn phòng dành cho cô dâu. Trên người cô mặc một chiếc đầm màu trắng được thiết kế khá đơn giản nhưng không vì thế mà mất đi vẻ đẹp của người mặc nó cũng như giá trị đích thực của chiếc váy.
………………………………..
…………………………………………………………..
Duy Khang tỉnh dậy, cậu thấy mình đang ở trong một cái gara xe cũ kỹ, vắng vẻ. Xung quanh tường rêu phong bám đầy. Cả thân người cậu đều tê cứng tay và chân đều không thể cử động được. Một thứ gì đó đang mắc ở cổ họng cậu nó khiến cậu không thể thốt nên lời. Lẽ ra, giờ này cậu đang trên đường đi đến khách sạn tham dự buổi lễ đính hôn của anh trai mình nhưng tại sao giờ cậu lại ở đây. Rồi. Cậu sực nhớ ra. Lúc cậu vừa từ trong tiệm hoa bước ra xe, cậu đến tiệm hoa để dặn dò về một số loại hoa sẽ được trang trí trong buổi lễ. Vừa lúc đó, cậu thấy đầu mình đau như có một cái gì đó đập vào. Và..tỉnh lại cậu thấy mình đang ở đây.
- “ Krít! Cánh cửa ga ra mở ra. Hai gã thanh niên trông rất hầm hố, đầu tóc nhuộm màu lòe loẹt xăm xăm bước vào. Liền sau đó, là một thanh niên dáng dấp nghệ sĩ, thân hình cao, gương mặt cứng cáp phong sương. Một chiếc ghế được gã thanh niên kia mang đến, đặt trước mặt Duy Khang. Người thanh niên dáng nghệ sĩ ấy ngồi cái phịch xuống ghé , Hai gã thanh niên kia đứng sang hai bên.
- Mày ! bỏ chiếc khăn trong miệng nó ra- Anh ta ra lệnh cho đàn em
- Dạ! Gã thanh niên kia dạ ran một tiếng và cuối xuống bỏ chiếc khăn đang nhét trong miệng Duy Khang.
- Các người..các người là ai vậy? tại sao các người lại bắt tôi? Duy Khang bấy giờ đã biết mình đã bị rơi vào tay của những kẻ bắt cóc.
- Mày không cần biết tụi tao là ai. Mày cứ ngoan ngoãn nằm chờ ở đó. Lát nữa thôi, chỉ cần một cú điện thoại tao sẽ ày xem một bộ phim cực kỳ hay. Thằng anh của mày, nhất định sẽ tới.
- Bọn các người, muốn bắt cóc sao lại nhằm vào hôm nay. Bộ các người muốn phá hoại buổi lễ đính hôn của anh trai tôi sao?.Không thể được, tôi không để các người làm thế đâu.
- Ha ha..thật nực cười. Giờ thì tao cũng đã hiểu, hóa ra anh em chúng mày quả thât rất yêu thương nhau. Khi mày đang bị bắt cóc tính mạng có thể gặp nguy hiểm vậy mà vẫn còn nghĩ đến hôm nay là lễ đính hôn của anh trai mày.
- Nếu đã biết như thế, sao các người còn không thả tôi ra. Duy Khang cố gắng thuyết phục nhằm tìm chút hi vọng .
- Mày im đi, mục đích của tao là muốn lát nữa, thằng anh mày sẽ đến đây quỳ lạy tao. Cầu xin tao tha ày. Tao muốn trừng phạt nó bởi chính nó đã cướp đi Thụy Hân của tao.
- Thì ra…mày là Trình Tuấn. Ha ha, mày suy nghĩ đơn giản quá. Mày tưởng rằng anh tao có thể dễ dàng đến đây quỳ trước mặt mày hay sao. Không bao giờ có chuyện ấy đâu- Duy Khang nở một nụ cười khiêu chiến. Cậu đã nhận ra đây chính là cái kẻ tình địch của anh trai mình khi đã được anh nói đến tên người này một vài lần.
- Không cần mày nói nhiều. Anh mày nó có đến đây hay không, tự tao khắc biết điều đó. Tao biết thằng Duy Bảo ấy, nó có một điểm yếu, và mày chính là điểm yếu đó.
- Thực ra..Anh muốn gì Trình Tuấn? Xin anh, làm ơn đừng đối xử với anh tôi như thế - Duy Khang bàng hoàng.
- Im mồm đi. Tao không muốn đôi co với mày. Bịt miệng nó lại cho tao- Sau lời ra lệnh, gã thanh niên tóc nhuộm lốm đốm vàng lại nhét chiếc khăn vào miệng Duy Khang
……………………………………………….
……………………………………………………………………………………….
- Sắp tới giờ đến khách sạn rồi. Sao Tiểu Hi vẫn chưa về nhỉ. Duy Bảo lòng như đốt, từ tiệm hoa trở về nhà chỉ khoảng mười phút, thế nhưng đã hơn bốn mươi phút trôi qua vẫn chưa thấy bóng dang Duy Khang đâu . Anh đi đi lại lại không ngừng, miệng cứ liên hồi hỏi Thẩm quản gia.
- Đại thiếu gia à, có lẽ Nhị thiếu gia đang trên đường về. Hôm nay, chủ nhật chắc đường tắc, cậu đừng lo lắng quá.
Tuy trấn an cậu chủ như thế, nhưng bản thân Thẩm quản gia linh cảm được có điều gì đó không ổn đã xảy đến với nhị thiếu gia của mình.
Tiếng chuông điện thoại cầm tay của Duy Bảo reo lên, trên màn hình hiện tên của Duy Khang. Anh mừng rỡ bắt máy:
- Tiểu Hi, sao giờ này em vẫn chưa về tới. Sắp đến giờ phải đi rồi. Nhưng thật kì lạ, đầu dây bên kia không phải là Khang mà là giọng của một người khác, vừa lạ lại vừa quen. Chợt, gương mặt Duy Bảo lộ rõ sự lo lắng tột độ. Anh chạy thật nhanh ra ngoài, lái chiếc BMW đang đậu ngoài sân chuẩn bị đi đến khách sạn, phóng đi thật nhanh. Bất chấp lời gọi của những người làm công. Trước khi lên xe, anh vẫn không quên ngoái lại nói với Thẩm quản gia rằng anh sẽ đi một mình. Không cần bất cứ ai đi theo. Anh dặn Thẩm quản gia đến khách sạn trước. Xong việc anh nhất định sẽ đến thật nhanh.
Thái độ của cậu chủ đã cho Thẩm quản gia biết đã có chuyện chẳng lành xảy ra. Bất chấp lời dặn , ông đã nhờ một vài cảnh sát âm thầm bám theo xe anh.
Đi được một quãng, Duy Bảo phát hiện có hai xe cảnh sát bám theo anh. Anh đoán chắc chính Thẩm quản gia đã làm việc này. Duy Bảo nhấn ga tăng tốc, vượt qua tín hiệu đèn và cuối cùng đã cắt được cái đuôi bám theo mình.
Dừng xe trước một gara vắng vẻ và cũ kỹ. Trên người anh vẫn đang vận bộ lễ phục của chú rể. Anh từ từ mở cánh cửa, bước vào. Cái anh nhìn thấy đầu tiên chính là đứa em trai của mình đang bị trói và bịt miệng. Như một bản năng, anh chạy đến thật nhạnh gọi to:
- Tiểu Hi, đừng sợ anh đến đây. Anh sẽ bảo vệ em. Nhưng vừa đúng lúc ấy. Hai cánh tay với sức mạnh vô cùng đã giữ chặt lấy anh. Sau đó, anh ngước mặt lên..và nhận ra người đang đứng khoanh tay chính là Trình Tuấn. Anh cất tiếng:
- Trình Tuấn, tôi biết là anh rất hận tôi. Nhưng xin anh, đừng vì hận tôi mà làm hại đến em trai tôi. Nó không có liên can gì.
- Tại sao lại không liên quan. Nó là em trai mày, tất nhiên là liên can rồi. Trình Tuấn nghiến răng .
- Thôi được rồi. Anh muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ đáp ứng tất cả. Nhưng trước tiên xin anh hãy cởi trói cho em trai tôi.
- Là mày nói đấy nhé! Trình Tuấn giương mắt nhìn Duy Bảo rồi quay sang nói với hai gã thanh niên- Chúng mày cởi trói cho nó!
Hai gã thanh niên răm rắp làm theo khẩu lệnh của Trình Tuấn. Tuy nhiên, dù được cỏi trói nhưng Duy Khang vẫn bị hai gã thanh niên giữ chặt. Bấy giờ, Duy Khang nóng ruột nói:
- Anh! Sao giờ này anh lại đến đây. Anh phải đến khách sạn chứ, chị Thụy Hân đang ở đó để cùng anh làm lễ đính hôn mà. Anh cứ mặc kệ em, em sẽ tìm cách thoát thân. Buổi lễ hôm nay, có thể thiếu em nhưng anh thì tuyệt đối không thể.
- Tiểu Hi đừng nói vậy. Tính mạng của Tiểu Hi đối với anh quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời. Em cứ yên lặng, ở đó chờ anh. Nói chuyện xong anh em mình sẽ cùng đi đến khách sạn.
- Không. Loại người này không thể nói chuyện được đâu. Việc gì anh phải hạ mình với một tên đốn mạt như thế!
Bị Duy Khang lên tiếng chỉ trích, xúc phạm. Trình Tuấn tức điên. Anh ta ra lệnh cho hai gã đàn em của mình đánh Duy Khang tới tấp. Nhìn thấy cảnh tượng đó, không kìm chế được. Duy Bảo la lớn cầu xin. Trình Tuấn tạm tha cho Duy Khang nhưng anh ta vẫn không quên ra lệnh cho hai gã trai kia khóa mồm Duy Khang lại. Cuộc nói chuyện giữa hai con người có quá nhiều oan gia bắt đầu
- Tao ày biết, hôm nay tao làm như thế này là để trả thù. Một là cho tao, một là cho bố tao.
- Bố..bố của mày là ai, có liên quan gì đến tao?- Duy Bảo ngạc nhiên hỏi
- Một Tổng giám đốc tài giỏi như mày chẳng lẽ không đoán được sao. Vậy nếu, tao nói ra người đàn ông tên là Trình Phát chắc mày biết chứ.
Ngỡ ngàng trước những lời nói của Trình Tuấn, Duy Bảo ngập ngừng nói:
- Thì ra mày..mày chính là con trai của bố..À không là con trai của ông ta.
- Đúng. Hoàn toàn chính xác. Tao và bố đã nhận nhau rồi. Tao trả thù cho bố là vì ông nội mày bắt ép bố tao đóng vai bố mày. Trả thù mẹ mày đã quyến rũ bố tao. Làm gia đình tao tan nát.
- Ha ha…Thật buồn cười. Không có chuyện gì đáng buồn cười hơn chuyện này.
- Mày cười cái gì?
- Tao cười vì mày quá ngốc nghếch. Những lời đó mà mày có thể tin được sao. Thực lòng mà nói, tao rất khâm phục ông bố của mày. Diễn xuất rất khá. Ngay đến cả con trai mình vẫn bị mắc lừa.
- Mày im đi! Giờ mày có nói gì, tao cũng không tin đâu. Bây giờ tốt nhất là mày hãy làm theo lời yêu cầu của tao đi..Bằng không, tao không biết mình có thể làm gì thằng em trai của mày đâu.
Đang giương mắt nhìn Trinh Tuấn bằng thái độ khinh khi và căm phẫn, nghe nhắc đến em trai, Duy Bảo liền nhìn xuống. Và rồi, một thủ đoạn đã được phơi bày. Trình Tuấn đã ép buộc Duy Bảo phải quỳ xuống dưới chân anh ta. Dập đầu, xin anh ta thả em trai ra. Duy Khang chứng kiến cảnh tượng đó mà lòng cậu tan nát. Từ nhỏ đến lớn, anh trai luôn vì cậu mà hi sinh rất nhiều thứ. Nhưng phải chịu hạ mình nhục nhã như thế này là lần đầu tiên. Ngoài những lần van xin ông bố giả tha cho cậu khỏi bị những trận đòn nhừ tử.
Nhưng chưa hết. Trình Tuấn lại còn bắt Duy Bảo phải bò lăn dưới đất và sủa gâu gâu như một con chó. Không thể chịu đựng được nữa, Duy Khang lấy hết sức mình quyết ăn thua với cái kẻ đê tiện kia. Một cuộc xô xát đã diễn ra. Cuối cùng, Duy Bảo vì đỡ cho em một gậy nên bị ngất đi. Sau cùng, ba kẻ khốn nạn đi khỏi bỏ lại anh em Duy Bảo ở cái gara cũ kỹ đó. Duy Khang vẫn đang bị trói ở bên cạnh không ngừng lay gọi anh. Nước mắt cậu lăn dài trên bờ má. Trên trần của gara, một chiếc camera nhỏ xíu tuy đã bị phủi đầy bụi nhưng vẫn hoạt động tốt.
...............................................To be continue....................................................
P/s: Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo??? Thụy Hân rồi sẽ như thế nào? cô có tin rằng Duy Bảo gạt cô hay không?? Mời mọi người theo dõi chap sau, xin chân thành cảm ơn