Ấm Áp Tim Yêu


Khương Như đang ngồi trầm ngâm, trước mặt cô là một chiếc máy vi tính tinh thể lỏng. Tâm trí cô dường như đổ vào tất cả những dòng suy nghĩ miên man. Chợt, có một người gõ cửa. Khương Như giật mình và nói :- Mời vào. Một người đàn ông chừng ngoài ba mươi tuổi bước đến, anh ta đặt trên bàn của Khương Như một tập hồ sơ rồi nói:
- Thưa tiểu thư, những gì tiểu thư sai tôi làm, tôi đã làm xong rồi. Theo những gì tôi được biết thì cô gái mà tiểu thư cần tìm hiểu tên là Đào Thụy Hân, con của một gia đình trung lưu. Bố mẹ cô ta là những nhân viên bình thường trong một công ty trưc thuộc tập đoàn Phương Thị. Vì không muốn làm gánh nặng cho bố mẹ nên cô ta hiện vừa đi học vừa đi làm thêm tại một tiệm mỹ phẩm…còn nếu như cô muốn biết cụ thể hơn thì trong hồ sơ đã có hết rồi thưa cô.
Nghe xong những lời người đàn ông ấy nói Khương Như nảy sinh bao nhiêu thắc mắc về cô gái tên Đào Thụy Hân kia. Bất giác cô nói:
- Được rồi Alex, anh vất vả rồi. Bây giờ tôi muốn ở một mình, khi nào cần tôi sẽ gọi anh sau.
Khương Như vừa nói xong, người đàn ông ấy liền gập người chào rồi từ từ bước ra.
Tại nhà của Thụy Hân.
Thụy Hân đang cùng em trai là Khả Thụy cùng nhau chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình, họ vừa chuẩn bị vừa nói chuyện rất vui vẻ với nhau. Họ không hề biết rằng, trong lúc đó ở phía bên ngoài căn nhà nhỏ xinh của họ đang có một cặp mắt quan sát họ một cách chăm chú. Đó là một cô gái ngồi trong chiếc xe Audi màu bạc, cô đeo một cặp kính màu đen, cùng một chiếc váy rất hợp thời. Trong đầu cô dấy lên những suy nghĩ đầy ác cảm: “ Thật không ngờ, một đứa con gái với thân thế và hoàn cảnh gia đình rất đỗi bình thường như thế này lại có thể làm cho trái tim băng giá của anh chàng họ Phương kia tan chảy, quả thật không đơn giản chút nào. Chắc hẳn cô ta phải có bí quyết gì đó để quyến rũ đàn ông. Nhưng dù có như thế nào, thì Khương Như- mày cũng không được để thua con bé nhà nghèo kia, mày phải cho cô ta biết thế nào là không biết lượng sức mình. Hứa Khương Như này từ nhỏ đến giờ chưa chịu để thua ai bất cứ chuyện gì” Rồi cô đưa một ánh mắt sắc lẻm nhìn vào hướng ngôi nhà của Thụy Hân một lần nữa rồi phóng xe đi.
Trong công viên, trung tâm thành phố. Thụy Hân và Duy Bảo đang tay trong tay rảo bước trên những đám cỏ xanh rì. Họ nhìn nhau bằng những ánh mắt yêu thương.
-Thụy Hân này, từ nay em và Khả Thụy mỗi lần gọi tên anh có thể gọi bằng một cái tên là A Vũ, và gọi Duy Khang là Tiểu Hi nha- Duy Bảo nói cho Thụy Hân biết điều mà anh đã ấp ủ từ lâu.
- A Vũ, và Tiểu Hi…thế hóa ra cả hai anh em anh đều có biệt danh à? Sao đến tận hôm nay anh mới cho em biết. Mà hình như Duy Khang cũng chưa cho Khả Thụy biết điều này- Thụy Hân ngạc nhiên hỏi.
- Ư! Đúng rồi. Trong gia tộc của anh, mỗi người sinh ra đều có hai cái tên. Một tên trong giấy khai sinh, và đương nhiên cái tên đó ai cũng biết. Còn một cái tên khác gọi là Đặc danh riêng của gia tộc anh. Chỉ có những người có quan hệ máu mủ ruột thịt mới được gọi tên này- Duy Bảo thành thật giải thích .
- Thì ra là vậy, hóa ra trong gia tộc của anh cũng có nhiều quy tắc rắc rối nhỉ. Thế tại sao bây giờ anh lại để cho em và Khả Thụy được gọi anh và Duy Khang bằng đặc danh.?- Thụy Hân gật gù rồi lại hỏi.
- …Thì bây giờ em là người con gái anh yêu, tương lai sẽ là vợ của anh, là chị dâu của Duy Khang nên gọi như thế là đương nhiên thôi, Hơn nữa, Duy Khang và Khả Thụy lại đối xử với nhau rất tốt, không khác gì anh em cả. Mà Khả Thụy cũng là em vợ tương lai của anh nên gọi như thế là đúng thôi.
- Em..hiểu rồi- Thụy Hân đáp, gương mặt cô nở một nụ cười hạnh phúc…Hai người yêu nhau lại tiếp tục bước đi trên những thảm cỏ xanh. Họ nói với nhau rất nhiều chuyện………..Tưởng chừng như đó là hạnh phúc vĩnh cửu, nhưng họ không ngờ rằng. Đang có một người rắp tâm âm mưu chia rẽ tình cảm của họ và gây ra cho họ không ít những đau đớn tủi nhục……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui