Ôm cô trong lòng, anh đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, do tối qua cô khóc nhiều nên bây giờ hai mắt cô đã sưng lên thấy rõ, Lục Ký Minh đưa tay sờ nhẹ gò má của cô, Bảo Nhi đang ngủ thì bị anh đánh thức, cô khẽ động mi sau đó mở mắt lên nhìn anh.
" Ông xã " cô cất giọng dịu dàng của mình lên.
" Anh đây " anh ôn nhu đáp lại.
Cô rất thích câu nói này, tuy nó đơn giản nhưng với cô thì khác, chỉ cần cô được nghe câu đó phát ra từ miệng anh thì hầu như mọi mệt mõi trong cô đều tan biến, cô không cần những thứ cao sang, cái cô cần là anh, là bờ vai vững chắc cho cô dựa vào mỗi khi buồn.
Bảo Nhi cảm thấy may mắn khi gặp được anh.
" Em yêu anh " cô cười nói.
" Anh cũng vậy " anh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
Trước đây khi chưa có cô thì cuộc sống anh rất tẻ nhạt, là cô, người đã làm thay đổi tất cả mọi thứ của anh, cô giúp anh trở thành một người hoàn hảo hơn, và cũng cho anh biết được thế nào là tình yêu.
Anh yêu cô, rất yêu cô, dù có chết đi thì anh vẫn một lòng hướng về người phụ nữ này.
" Anh có thể làm bất cứ điều gì nhưng anh đừng làm hại ông ấy, được không? "
Không phải cô không nở mà vì cô nể tình trước đây ông ta cũng yêu thương cô, nên bây giờ cô tha cho ông ta một mạng cũng như trả hết nợ nần của mình với Tô Hữu Thành, sau này cô không còn liên quan đến ông ta nữa.
" Được "
" Lát nữa em muốn đi gặp hai mẹ con bà ta "
" Xong việc anh sẽ đưa em đi "
Bảo Nhi chỉ gật đầu không đáp, đôi mắt thâm tình của cô nhìn anh, vất vả cho anh rồi, anh đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện, nếu không có anh thì có lẽ cô cũng chẳng mãi tìm ra những bằng chứng kia để bắt bà ta phải đền tội.
Cô không biết làm gì khác ngoài dành hết tình yêu này cho anh, hiện tại và cả sau này Nam Hoàng Bảo Nhi cô chỉ yêu mỗi mình anh.
Ông Nam sớm đã có mặt ở Lục Viện, thấy cô tối qua không vui nên ông đến đây trò chuyện với cô đôi chút, quản gia Bách thấy ông đến thì tính lên gọi cô nhưng ông Nam liền từ chối, cứ để cô nghỉ ngơi, ông cũng không muốn làm phiền
Ông ngồi uống trà một chút thì anh và cô đi xuống, Bảo Nhi thấy ông thì nhanh chân đi tới chỗ ông, Nam Hoàng Quân nhìn đôi mắt sưng húp của cô cũng hiểu rõ vấn đề, ông choàng tay qua ôm cô.
" Con gái của ta, tối qua ngủ ngon không? " ông vừa nói vừa xoa đầu cô.
" Ngon ạ "
" Ba ở đây chơi với vợ con, con có việc phải đến công ty, lát con về " anh nhàn nhạt nói.
" Được "
Lục Ký Minh ra xe, có Du Võ và luật sư của anh đang chờ sẵn, anh phải buộc Tô Hữu Thành trắng tay thì mới thỏa được cơn giận của anh, đã hứa với cô là sẽ không làm hại ông ta nhưng không đồng nghĩa anh bỏ qua vụ lần này.
Ngày tàn của Tô Hữu Thành đến rồi.
" Chủ tịch, sáng nay cổ phiếu của Tô thị giảm mạnh, bên đó đang tổ chức họp cổ đông " trơ lý Du nói.
" Qua đó đi, đã chuẩn bị xong hết chưa? " anh nhếch môi cười lạnh.
" Xong rồi thưa chủ tịch "
Nhận được lệnh anh thì Du Võ lập tức lái xe đến Tô thị, như lời hắn đã nói, bây giờ tình tính của Tô thị không ổn lắm, Tô Hữu Thành đang vô cùng đau đầu với giá cổ phiếu liên tục rớt xuống, các cổ đông thì không ngừng làm khó ông ta.
" Chúng tôi muốn bầu lại chức chủ tịch, ông đã không thể ngồi ở vị trí này được nữa "
" Các người nghĩ muốn đuổi tôi đi là dễ à, đừng hòng " ông ta tức giận nói lớn.
Tô Hữu Thành khó khăn mới có được như ngày hôm nay, dù ông ta có chết cũng không bao giờ từ bỏ nó, mặc cho những cổ đông ở đây đang làm khó mình thì ông ta vẫn như không quan tâm.
Cả đêm qua ông ta đã suy nghĩ rất nhiều, làm sao có thể cứu Nguyễn Lệ Hằng và Tô Nhã Tỉnh ra, nhưng hầu như chẳng có cách nào khác, rồi đến sáng nay lại gặp trường hợp này, đầu ông ta sắp nổ tung.
Đột nhiên cánh cửa phòng mở toang, Lục Ký Minh thân vest đen, khuôn mặt lạnh lùng bước vào, Du Võ nhanh tay lấy ghế cho anh ngồi, những người ở đây đều bất ngờ khi có sự góp mặt của anh, và Tô Hữu Thành cũng thế.
" Mời Lục tổng về cho, chúng tôi đang cần họp gấp " giọng nói câu nệ của ông ta trước đây đều hoàn toàn biến mất, ông ta nhìn anh nhàn nhạt lên tiếng.
" Tôi đến đây để tuyên bố với mọi người rằng, kể từ ngày hôm nay tôi Lục Ký Minh chính thức trở thành chủ tịch của Tô thị " anh không để ý tới lời nói của ông ta, ánh mắt sắc lạnh của anh liếc nhìn những cổ đông có mặt tại đây.
Tô Hữu Thành giật mình, gì chứ? Ông ta đã bao giờ nhường cái ghế này cho anh đâu, vậy mà bây giờ anh lại tuyên bố như thế.
" Tôi không bao nhường chức vị này cho ai hết, cậu đừng ăn nói hàm hồ "
Anh nhếch mép cười nhạt, sau đó ra hiệu cho luật sư mình làm việc, người luật sư kia đưa sấp giấy cho Du Võ đi phát từng người xem qua.
" Chúng tôi đã có đủ bằng chứng và di chúc của bà Lý Kiều Oanh người sáng lập ra công ty này, và cũng là vợ quá cố của ông Tô Hữu Thành để lại.
Như các vị đã thấy, tờ di chúc này ghi rất rõ người thừa kế toàn bộ tài sản của bà Lý Kiều Oanh là Tô Tuyết Nhi con gái duy nhất của bà, và bà cũng đã chuyển 25% cổ phần của mình cho cô Tô Tuyết Nhi nắm giữ.
Do khi ấy cô Tô Tuyết Nhi chưa đủ 18 tuổi cho nên không có khả năng điều hành công ty, và ông Tô Hữu Thành đã tạm thời nhậm giữ chức vị chủ tịch cho đến bây giờ.
Hiện tại cô Tô Tuyết Nhi đã trưởng thành nhưng vì sức khỏe không tốt nên cô đã giao toàn bộ việc điều hành tập đoàn lại cho anh Lục Ký Minh người chồng hợp pháp của mình, thế nên chức vị chủ tịch của Tô thị bây giờ thuộc về anh Lục Ký Minh.
"
" Còn vấn đề thứ 2, ông Tô Hữu Thành đã tự ý làm giả tờ di chúc nhầm mục đích chiếm đoạt tài sản của người khác, chúng tôi đã gửi những bằng chứng này lên các cơ quan chức năng có thẩm quyền cao nhất, và mong ông phối hợp điều tra để làm rõ sự việc "
Tô Hữu Thành bàng hoàng khi nghe vị luật sư của anh nói, đúng là ông ta có làm giả tờ di chúc đó, và đúng là ông ta muốn chiếm đoạt tất cả tài sản của cô, nhưng ông ta đã cẩn thận như vậy, còn cài cả bảo mật, thế tại sao anh lại có tất cả những bằng chứng đó.
Thế lực của anh ra sao ông ta đều biết rõ, nếu như ông ta bị anh tống vào tù thì khả năng lãnh án tù chung thân rất cao, không được, ông ta không thể ở tù được.
" Tôi không bao giờ làm giả tờ di chúc đó, tờ của tôi mới là thật, các người dám vu khống tôi thì tôi sẽ kiện các người " ông ta liên túc chối bỏ những hành vi xấu xa của mình.
" Kiện sao? Tôi thách ông đấy.
Đưa ông ta giao cho bộ trưởng Lâm, nhắn với ông ấy chăm sóc người của tôi cho chu đáo vào, đừng khiến tôi thất vọng " anh nhìn ông ta lạnh giọng đáp, sau đó đưa mắt về phía trợ lý Du nghiêm nghị nói.
" Rõ chủ tịch "
Tô Hữu Thành được hai người vệ sĩ lực lưỡng kéo đi, ông ta không ngừng vùng vẫy để thoát ra nhưng đều vô bổ, đến thời điểm này vậy mà ông ta còn không biết hối lỗi, ông ta đã bị lòng tham làm mờ mắt.
Anh không giết ông ta đã là may mắn lắm rồi, nhưng anh phải khiến Tô Hữu Thành mãi mãi không thoát ra được nơi u ám đó.
Để ông ta có thể suy ngẫm lại những lỗi lầm của mình.
Những người ở đây đều không phản đối về việc anh làm chủ tịch vì danh tiếng và năng lực của anh đã vang danh khắp thành phố, ai nấy đều nể phục, bọn họ cũng rất biết nghĩ, có khi anh còn đưa công ty phát triển hơn là Tô Hữu Thành.
" Nếu không ai ý kiến thì tan họp, tôi mong từ đây về sau mọi người cùng nhau cố gắng để phát triển công ty lớn mạnh " mắt anh đảo qua từng người một, không nhanh không chậm lên tiếng.
" Vâng chủ tịch " tất cả đều đồng thanh cất giọng mình lên.
Lục Ký Minh đứng dậy chỉnh lại trang phục sau đó cất bước đi, từng bước chân anh đi đều toát lên khí chất của riêng mình.
Hôm nay anh còn có việc phải làm nên không đến Lục Thịnh một ngày.
Bảo Nhi cũng đã thay đồ chờ anh sẵn ở nhà, cô muốn tận mắt mình chứng kiến bà ta đau đớn, cô bắt bà ta nếm trải mùi vị đau thương là như thế nào.
" Đi thôi " anh đi tới nắm lấy tay cô.
" Vâng "
Lục Ký Minh đưa cô đến trụ sở của Ký Dạ, nơi này cô rất khi tới lui, hình như cô đặt chân tới đây chỉ vài lần rồi thôi.
Chưa đi sâu vào trong cô đã nghe rất rõ tiếng la hét thất thanh của hai mẹ con Nguyễn Lệ Hằng, sau một đêm bị bắt giam bọn họ phải chịu đả kích rất lớn, Bảo Nhi nhìn bọn họ tóc tai bù xù, quần áo lắm lem, tay và chân đều bị xích lại, công nhận chỉ mới một đêm đã nhận không ra hai người bọn họ.
Nguyễn Lệ Hằng và Tô Nhã Tịnh thấy cô thì gần như mất đi lý trí của mình, miệng thì không ngừng chửi rủa, Bảo Nhi vẫn không để tâm tới chỉ ngồi đó nở nụ cười lạnh.
" Tiện nhân, tao giết mày, đừng để tao thoát khỏi đây, đến lúc đó nhất định tao sẽ không tha cho mày, đồ tiện nhân " Nguyễn Lệ Hằng vừa la hét vừa nói.
" Hai người nghĩ mình có thể thoát khỏi đây à.
Ha! Nực cười, tôi sẽ cho hai mẹ con bà sống không bằng chết " khuôn mặt cô trở nên lạnh tanh.
" Tiện nhân, tao hận mày, đồ đàn bà lăng loàn " Tô Nhã Tịnh nhìn cô với ánh mắt hận thù.
Anh ngồi bên cạnh nghe cô ta nói vậy thì lòng nóng như lửa đốt, hàn khí lạnh trên người anh tỏa ra, người phụ nữ của anh không ai được phép sỉ nhục, kể cả cô ta.
" Ông xã bình tỉnh " cô đưa tay vuốt ve ngực anh, cô còn chưa tức giận vậy mà anh đã nổi máu trước cô rồi.
" Lăng loàn sao? Câu nói đó dành cho cô mới đúng, tôi sẽ cho bà biết cảm giác chứng kiến người thân mình bị hãm hại sẽ như thế nào? Cho 5 người tên đàn ông trong ngục qua phục vụ cô ta đi, còn nữa đưa cô ta uống loại thuốc mạnh nhất, để tạo thêm nhiều cảm giác mới lạ " cô đưa mắt nhìn qua Diêu Dạ ra lệnh, thủ đoạn của cô bây giờ chẳng khác gì anh.
" Rõ chị dâu "
Diêu Dạ lập tức cho người mang những người đàn ông đã được anh nhốt ở đây rất lâu qua chỗ Tô Nhã Tịnh, bọn họ nhìn cô ta với ánh mắt thèm khát, đã lâu bọn họ chưa đụng chạm đến phụ nữ nên khi nhìn thấy cô ta bọn họ liền bổ nhào tới con mồi, cô ta chưa ngấm thuốc nên vẫn còn la hét nhưng đến khi thuốc đã ngấm vào cơ thể thì trong ngục giam bây giờ chỉ còn tiếng rên rỉ.
Nguyễn Lệ Hằng gào khóc thảm thương khi nhìn thấy con gái mình như vậy, bà ta không tin là cô có thể làm ra những chuyện này, lúc này bà ta đã quỳ xuống luôn miệng cầu xin cô tha cho Tô Nhã Tịnh.
" Tuyết Nhi, dì xin con, tha cho nó, cầu xin con "
" Xin tôi, đã muộn rồi, bây giờ bà đã hiểu cảm giác của tôi khi đó chưa? Bà làm thì con bà chịu, tôi phải khiến bà sống cả đời trong sự hối hận.
Cứ tiệp tục cho tôi không được để hai người đó chết "
Cô nói xong thì rời đi, Lục Ký Minh căn dặn đôi lời với Diêu Dạ rồi cũng cất bước theo cô, anh thật không ngờ cô còn làm mạnh tay hơn anh, nhưng bọn họ đáng bị như vậy.
Hiện tại bây giờ lòng cô rất thoải mái, cuối cùng cô cũng trả được thù cho mẹ mình, từ đây về sau cô sẽ không còn nhắc đến chuyện này nữa, và cô cũng không còn buồn, hay để tâm tới những chuyện cũ.
Tương lai tươi đẹp đang chờ cô phía trước, cô bây giờ là Nam Hoàng Bảo Nhi, con gái của Nam Hoàng Quân, cô đã không còn là một Tô Tuyết Nhi của trước đây nữa.