Đường Trung Bình, dinh thự Lissom.
Nhạc Cận Thành chơi brott cân sức ngang tài với Nick, ván cuối cùng, anh kết thúc bằng một lá K, điểm số đè bẹp đối thủ.
Nick khen ngợi: “Quả nhiên trí nhớ của cậu là tốt nhất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Cận Thành tháo cúc áo trên cổ để hít thở dễ hơn, đưa cho anh ấy một ly Bacardi: “Cậu còn giỏi hơn, tôi chỉ ăn may thôi, chỉ dựa vào một phần hồ sơ đấu thầu thậm chí không có chữ ký của tôi mà đã phân biệt được nó bắt nguồn từ tay tôi.”
Nick vắt chéo chân, vui vẻ cụng ly, tự tin nói: “Dĩ nhiên rồi, tôi và cậu đã hợp tác làm đề tài nghiên cứu khoa học với nhau bao nhiêu lần, tôi quá quen thuộc với ý tưởng và phong cách của cậu. Khi thấy trình bày giá trình xây dựng, mô hình tính toán rườm rà và sắc sảo như vậy, tôi suýt nữa tưởng mình nhìn nhầm tên!”
Nhạc Cận Thành cười nói: “Osto có một vị tướng kiệt xuất và dũng mãnh như cậu, tôi tất nhiên sẵn lòng đi theo.”
“No.” Nick ghét bỏ kêu một tiếng: “Cậu đừng sáp lại gần ông đây.”
Phát âm tiếng Trung lơ lớ khiến Nhạc Cận Thành cười ầm lên.
Hai người cụng ly với nhau, sảng khoái uống cạn.
Men rượu dâng lên, Nhạc Cận Thành hỏi: “Có phải có một công ty khác, nội dung cũng không tệ không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi biết, là Trường Địch.” Nick nói: “Nhưng cốt lõi của nó rất giống với hồ sơ đấu thầu của Kim Vũ, tôi không thể bất công.”
Nhạc Cận Thành cười hỏi: “Vậy thì sao cậu không xóa tên cả Trường Địch luôn?”
“Bởi vì người phụ trách là một quý cô.” Nick nhướn mày: “Cậu luôn đối xử tàn nhẫn độc ác với đồng loại nhưng đối mặt với các quý cô, lúc nào cậu cũng lịch thiệp.”
Đây là một câu chuyện cười, vô vàn thủ đoạn và cạm bẫy trước lợi ích, anh đã từng thấy quá nhiều.
“Cô Phó này, có phải là hồng nhan tri kỷ của cậu không?” Đây mới là điều mà Nick tò mò nhất.
Nhạc Cận Thành kịp thời rót rượu, âm thầm né tránh ánh mắt dò xét của anh ấy, sau đó lạnh nhạt trả lời: “Không phải.”
“Quá tốt!” Nick kích động nói: “Lần này tôi giúp cậu, cậu cần thiết trả lời ân tình cho tôi. Nini đang nghỉ phép ở gần đây, hai người nhất định phải gặp mặt một lần!”
Nhạc Cận Thành đau đầu.
Nini là em gái của Nick, vẫn luôn có hứng thú với anh.
Nhận ân huệ từ người khác, bây giờ từ chối thì bất kính.
Con cáo Nick này, vẫn chưa từ bỏ cơ hội tạo ra hy vọng cho em gái của anh ấy.
…
Tuy rằng lần này Phó Giai Hi thất bại, Trường Địch bị loại bỏ nhưng tin tức lan truyền trong nghề rất nhanh, Tần Hòa bị bên A xóa tên vì lý do “không giữ chữ tín”, không khó để tìm hiểu ẩn tình trong chuyện này. Cuối cùng, Tần Hòa bị gắn mác “không đoàn kết với tập thể”, “không giữ chữ tín, trái với đạo nghĩa”, e rằng sau này khó mà đặt chân trong ngành.
Mấy ngày sau, đồng nghiệp nói với Phó Giai Hi: “Chị Giai Hi biết tin gì chưa? Tần Hòa rời khỏi Kim Vũ rồi.”
Mặt ngoài nói là vì sự phát triển cá nhân nên chủ động xin nghỉ việc. Nhưng thực tế, đây là chút thể diện cuối cùng mà tư bản để lại cho anh ta.
Phản ứng của Phó Giai Hi rất bình tĩnh, cạnh tranh ở mức độ nhẹ là chuyện bình thường nhưng nếu vì mục đích không từ thủ đoạn, cuối cùng chẳng khác nào mua dây buộc mình, không đáng để thổn thức.
…
Hội thảo chuyên đề kỹ thuật kéo dài từ chín giờ sáng đến tận bây giờ, mọi người cãi nhau ỏm tỏi trong hội thảo, giằng co không ngừng vì quyền sở hữu của mỗi một hạng kỹ thuật. Cuối cùng, Nhạc Cận Thành lấy tiêu chuẩn quốc tế của ngành nghề làm chỗ đột phá, thống nhất quy chuẩn cho mọi người.
Năm giờ tan họp, anh trở về văn phòng, ngả người ngồi trong ghế dựa, đôi vai mệt mỏi gục xuống.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nhạc Cận Thành lập tức ngồi thẳng lưng, khôi phục vẻ mặt như thường lệ.
Người đến là Kim Minh, người phụ trách bộ phận kinh doanh của tập đoàn.
“Sếp Nhạc, trong cuộc họp vừa rồi, sếp khống chế xu hướng quá chuẩn xác, tôi đã tìm hiểu thiết bị dụng cụ tân tiến nhất, độ chính xác đúng như tiêu chuẩn mà sếp vừa nói.” Kim Minh vô cùng tán thành, không tiếc lời khen ngợi.
Nhạc Cận Thành mỉm cười thỏa đáng, khẽ gật đầu: “Trưởng bộ phận Kim hiểu biết nhiều lĩnh vực, chuyên nghiệp và yêu nghề, mong anh dốc sức.”
“Tôi nhất định sẽ đích thân trông coi, xin công ty hãy yên tâm.” Kim Minh nhân tiện đưa ra yêu câu: “Sếp Nhạc, chi bằng để Minh Hàng hỗ trợ tôi cùng nhau đi đến các nhà máy, giúp tôi làm công việc đàm phán.”
Nhạc Minh Hàng chính là đứa con trai ăn chơi trác táng văn dốt võ nát của bác cả.
Lần trước, bác dâu cả Doãn Trinh nói xấu Phó Giai Hi đủ điều, Nhạc Cận Thành đã lên tiếng trong nhà họ Nhạc, thuyên chuyển anh ta xuống công ty con làm nhân viên chạy nghiệp vụ. Kim Minh vừa khôn khéo vừa nhạy bén, mục đích rất rõ ràng, mượn cơ hội này để bảo vệ cậu ấm ăn chơi trác táng ấy một cách danh chính ngôn thuận.
Nhạc Cận Thành đã nắm giữ Bách Phong năm năm, mạng lưới quan hệ trong công ty chằng chịt chi chít, quan hệ giữa người với người rất phức tạp, rất nhiều thời điểm không thể suy xét thỏa hiệp với một số chuyện, đây là bệnh chung của doanh nghiệp gia tộc.
Anh cười nói: “Tôi cứ tưởng trưởng bộ phận Kim có quan hệ thân thiết với em hai nhà tôi, không ngờ còn có quan hệ không tồi với bác cả của tôi nữa đấy.”
Kim Minh nói: “Tôi thật lòng đưa ra lời đề nghị từ góc độ dự trữ nhân tài cho tập đoàn. Người trẻ tuổi có không gian thăng tiến rất lớn, cậu ấy cũng thông minh, tôi tin rằng chỉ cần dẫn dắt chu đáo thì cậu ấy nhất định sẽ tiến bộ.”
Nhạc Cận Thành đưa mắt nhìn cánh tay của anh ta, bỗng nói: “Cặp cúc tay áo mã não này của trưởng bộ phận Kim không tồi.”
Kim Minh sửng sốt trong giây phát, làm động tác rút tay về sau lưng theo phản xạ, mặc dù rất nhẹ nhưng vẫn bị Nhạc Cận Thành phát hiện. Anh ta nở nụ cười để che giấu, sau đó triển lãm một cách hào phóng: “Vợ tôi mua cho tôi đấy, nhận được lời khen ngợi của sếp Nhạc là niềm vinh hạnh của nó.”
Ngay khi Kim Minh rời đi, Tiêu Duệ bước vào.
Vừa đóng cửa lại, ánh mắt của Nhạc Cận Thành bất chợt thay đổi, vừa lạnh lùng vừa sắc bén.
“Trưởng bộ phận Kim đến báo cáo công tác ạ?” Tiêu Duệ đưa văn kiện cho anh.
“Coi trọng lợi ích, không có nguyên tắc.” Ký tên xong, Nhạc Cận Thành đóng nắp bút không hoàn toàn, nâng tay xoa ấn đường.
Thấy vẻ mặt mỏi mệt rõ rệt của anh, Tiêu Duệ thử hỏi: “Tiệc tối tám giờ, tôi từ chối hộ sếp nhé?”
Cho dù về nhà thì cũng cô đơn một mình, thôi vậy, coi như ăn chực một bữa.
Tiêu Duệ hiểu rõ, bèn gọi trợ lý xuống xe lấy tây trang.
Đúng lúc này, di động của Nhạc Cận Thành reo lên. Giọng nói trong veo của Nhạc Gia Nhất vang lên: “Ba ơi! Ba tan làm chưa ạ? Ba mau về nhà ăn cơm đi! Con với mẹ đang ở nhà chờ ba ạ!”
Nhạc Cận Thành đứng dậy theo phản xạ, cầm chìa khóa xe rồi ra ngoài: “Ừ, ba về ngay đây.”
Năm phút sau, Tiêu Duệ cầm âu phục quay về văn phòng, ngơ ngác nhìn văn phòng trống rỗng không một bóng người…
“Ba ơi, đây là phiếu bé ngoan mà tuần này con nhận được, gom đủ mười phiếu thì có thể đổi quà của cô giáo đấy ạ.” Nhạc Gia Nhất nằm trong lòng Nhạc Cận Thành, miệng nói không dừng lại được.
“Con đổi món quà gì?”
“Búp bê barbie ạ.”
Đáp án này rất nằm dự đoán, Nhạc Cận Thành hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì bạn thân nhất của con là Khoai Tây Nghiền rất thích thứ đó, nhưng bạn ấy vẫn chưa gom đủ phiếu bé ngoan, con tặng cho bạn ấy, bạn ấy vui lắm.”
Phó Giai Hi ngồi bên bàn ăn tốt bụng nhắc nhở cậu bé: “Tuần trước con mới nói với mẹ, bạn thân nhất của con là Dương Dương.”
Nhạc Gia Nhất ngượng ngùng gãi đầu: “Xin lỗi mẹ ạ, con quên mất.”
Nhạc Cận Thành bị con trai chọc cười, nói: “Tình bạn cây khế.”
Phó Giai Hi nói: “Con học cái thói trăng hoa ấy từ ai vậy?”
Nhạc Gia Nhất lập tức nhìn Nhạc Cận Thành, đôi mắt to tràn đầy vô tội. Nhạc Cận Thành khẽ mắng: “Nhóc con, mẹ con đang nhìn đấy.”
Phó Giai Hi vẫn đứng bên bàn ăn, vuốt ve bình giữ nhiệt.
“Ba ơi, mẹ đặc biệt hầm canh cho ba kìa.” Nhạc Gia Nhất lớn tiếng kêu lên.
Phó Giai Hi nhất thời cạn lời.
“Mẹ hầm suốt một buổi luôn! Ba ơi, ba phải uống hết sạch không còn một miếng gì mới được đấy nhé!”
Nhạc Cận Thành nhéo má con trai, nở nụ cười đắc chí: “Cuối tuần ba dẫn con đi mua lego.”
“Yeh yeh yeh!” Nhạc Gia Nhất nhảy nhót xoay quanh tại chỗ.
Nhạc Cận Thành đến bên bàn ăn: “Đưa cho tôi.”
Phó Giai Hi vặn mở nắp bình, nhẹ nhàng đưa cho anh. Hai người cách nhau rất gần, ánh sáng của đèn tường chiếu cái bóng của hai người ngả lên tủ thủy tinh đựng rượu, hai cái bóng chồng lên nhau.
Canh gà vừa thơm vừa thanh đạm, không có gia vị dư thừa. Nhạc Cận Thành vén tay áo sơ mi, không dùng bát mà trực tiếp bưng bình giữ nhiệt lên uống.
Canh ấm khiến da dày thoải mái, ngay cả ấn đường cũng dần dần giãn ra.
“Cảm ơn.” Một giọng nói rất nhỏ vang lên, đó là giọng của Phó Giai Hi.
“Cảm ơn tôi cái gì?” Nhạc Cận Thành chậm rãi thổi canh nguội bớt, bình tĩnh nói: “Trơ mắt nhìn em bị người ta ức hiếp hả? Nếu tôi không thể bảo vệ em thì tôi quá bất lực.”
Phó Giai Hi nói: “Những lời mà hôm ấy anh nói với tôi, tôi đã ngẫm lại.”
Nhạc Cận Thành hỏi: “Bây giờ em đã tán thành chưa?”
“Con người phải xem xét tình hình rồi hẵng lựa chọn phương pháp giải quyết.” Phó Giai Hi khiêm tốn rút kinh nghiệm.
“Em không tán thành cũng không sao.”
Tôi có phương pháp của riêng tôi để bảo vệ em.
Nửa câu sau, anh không nói thành lời, mà nuốt vào bụng cùng canh gà.
Còn thừa một chút nước canh, Phó Giai Hi nghĩ rằng anh đã no rồi.
“Hôm nay tôi họp suốt một ngày.” Nhạc Cận Thành hạ thấp giọng nói, cầm bình giữ nhiệt không buông tay: “Chẳng ăn được mấy miếng cơm.” Vẻ mặt anh ỉu xìu, trông có phần đáng thương.
Phó Giai Hi nói: “Thư ký Tiêu không mua cơm cho anh hả? Vậy thì phải trừ tiền lương của cậu ấy.”
Nhạc Cận Thành nghiêm mặt: “Ừ, ngày mai tôi sẽ trừ.”
Phó Giai Hi ngước mắt lên, gương mặt vừa sống động vừa xinh đẹp: “Anh không sợ cấp dưới sẽ phê bình anh lạm dụng chức quyền hả?”
“Họ có dám nói ngay trước mặt tôi đâu, tôi không sợ.”
Phó Giai Hi rốt cuộc nở nụ cười, cũng biết ý đồ chân chính mà anh cứ nói quanh co lòng vòng.
“Để tôi nấu bát mì cho anh.” Cô thỏa hiệp.
Căn nhà dinh thự Đàn này là nơi ở của Nhạc Cận Thành sau khi ly hôn, phòng bếp kiểu mở chỉ để trang trí, rất ít khi nấu cơm, quản gia nhà riêng của chung cư sẽ mua trái cây và nguyên liệu nấu ăn tươi theo định kỳ, cuối cùng không đến nỗi khiến tủ lạnh cũng trở thành vật trang trí.
Phó Giai Hi bận rộn dưới ánh đèn, trông như được phủ một tấm lọc kính, mờ ảo đến nỗi không chân thật.
Ánh lửa bập bùng, nước nóng sôi sùng sục, tiếng ùng ục của mì khi được nấu chín, cứ như khói lửa trần gian tiến vào căn nhà này trong một thoáng ngắn ngủi.
Nhạc Cận Thành tựa vào mép bàn, đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi bóng lưng của cô.
Suy nghĩ tạm dừng, thời gian như đảo ngược, dường như anh đang đứng trong một chiều không gian khác.
“Được rồi, ăn đi.” Phó Giai Hi tắt bếp, bình thản nói: “Đã tối rồi, tôi dẫn Gia Nhất về trước.”
Nhạc Cận Thành gật đầu cứng đờ: “Ừ.”
Cửa khép lại, không gian yên tĩnh, ngay cả nhiệt độ trong phòng cũng giáng xuống 0 độ.
Anh quên mất rằng gặp nhau như người lạ mới là sự chân thật lúc này.
…
Mấy ngày nay, Nhạc Cận Thành liên tục xã giao, toàn là các khách hàng có ân tình khó đối phó. Buổi chiều, khi anh trên đừng rời khỏi phòng họp, Tiêu Duệ nhạy bén phát hiện có gì đó khác thường.
Anh ta đi theo Nhạc Cận Thành vào văn phòng, quả nhiên thấy Nhạc Cận Thành khom lưng, một tay đè lên bụng, một tay tìm thuốc trong ngăn kéo.
“Sếp Nhạc, nước.” Tiêu Duệ vội đưa ly cho anh: “Có cần tạm dừng cuộc họp để đưa sếp đến bệnh viện không?”
Nhạc Cận Thành giơ tay, nhanh chóng uống thuốc rồi lại quay về phòng họp.
Tiêu Duệ nhìn đồng hồ, sau khi cuộc họp kết thúc còn có một bữa tiệc, ông chủ chăm chỉ đến mức này, ngày mai còn phải ngồi máy bay rời đi, sao mà chịu nổi.
Sau khi suy xét lợi và hại, Tiêu Duệ nghĩ ra một phương pháp vẹn cả đôi đường.
Vừa chấm công xong, Phó Giai Hi nhận được điện thoại.
Tiêu Duệ cung kính gọi cô một tiếng “chị Giai Hi”, sau đó khẩn cầu một cách chân thành: “Mấy ngày nay sếp Nhạc bận tối mày tối mặt, không được ăn một bữa cơm đàng hoàng nào, tình trạng của anh ấy thật sự bất ổn, tôi muốn đưa anh ấy đi khám bệnh mà thật sự không khuyên được anh ấy.”
Thư ký Tiêu dùng biện pháp tu từ khuếch đại, cố gắng đạt đến trình độ làm rung động lòng người.
Con người Phó Giai Hi thù dai, song cũng ghi nhớ điều tốt của người khác.
Chuyện Tần Hòa, quả thực là Nhạc Cận Thành đã giúp cô hết giận, vậy nên cô nhất thời mềm lòng, nói: “Để tôi xem tối nay thế nào, nếu rảnh thì tôi sẽ đi khuyên nhủ anh ấy.”
Tiêu Duệ trả lời: “Buổi tối sếp Nhạc còn có một bữa tiệc xã giao, kết thúc vào khoảng tám giờ rưỡi. Chị Giai Hi, cảm ơn chị.”
Phó Giai Hi cảm thấy không cần thiết hầm thêm một nồi canh gà truyền đạt sự ấm áp. Cô xử lý công việc ngày mai, ở công ty đến tám giờ, tính toán thời gian rồi lái xe đến đó. Lúc đi ngang qua một nhà hàng, suy nghĩ của cô tạm dừng lại, sau giây phút rối rắm, cô quyết định quay đầu xe, mang theo một suất canh hầm sả.
Gần đến dinh thự Đàn, Phó Giai Hi đang bật đèn xi nhan thì bỗng nhiên, một chiếc Bentley quen thuộc đập vào mắt cô.
Xe của Nhạc Cận Thành đỗ ven đường, một cô gái người nước ngoài da trắng cao gầy đứng sung sướng mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào xe.
Không lâu sau, đèn sau của Bentley nhấp nháy rồi tiến vào đường lớn.
Trong xe, mùi thơm của sả và vỏ cam hòa quyện với hơi nóng dần dần lan tỏa.
Phó Giai Hi im lặng mấy giây, sau đó cười nhạt.
Cười lòng cảm thông dào dạt của mình, và lòng trắc ẩn quá dễ dàng bị khơi dậy.
Mềm lòng tựa như thực phẩm rác, dùng lâu dài sẽ chỉ tự hại bản thân.
Phó Giai Hi bước xuống xe, đi được mấy bước rồi quay đầu.
Con đường xe chạy trong dinh thự Đàn được xây rất đẹp, dải ngăn cách màu trắng, kiểu dáng khắc hoa cổ điển, hai bên đường trồng cây ngô đồng Nam Kinh, sinh trưởng tươi tốt và tự nhiên.
Thoáng chốc, đèn đường sáng ngời.
Con đường thẳng tắp được chiếu sáng lộng lẫy, tựa như ảo mộng, tựa như không có điểm cuối.
Nhưng, con đường dài cách mấy cũng sẽ có điểm cuối.
Người rời đi, tình yêu hết, đường thu hẹp.
Nếu đã hẹp thì con đường sau này chỉ đủ để một người bước đi.
Vẻ mặt Phó Giai Hi lạnh lùng, khẽ hếch cằm, ném suất canh nóng vào thùng rác.