Lúc Phó Giai Hi tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.
Rèm cửa được kéo ra một khe hở rộng khoảng nửa bàn tay, ánh nắng mặt trời chiếu lên vách tường tạo thành hình một chiếc quạt nhỏ màu vàng kem.
Nhạc Cận Thành nghiêng đầu: “Em dậy rồi à? Tôi mua đồ ăn sáng rồi đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Giai Hi vô thức sờ ra sau lưng, ánh mắt cô ngơ ngác nhìn anh.
“Xe của em ở dưới tầng đấy, nếu em muốn về thì ăn sáng xong là có thể đi luôn.” Nhạc Cận Thành nói.
“Vậy còn anh thì sao?”
“Công ty ở đây còn một số việc phải giải quyết.”
Phó Giai Hi yên lặng một lúc: “Được.”
Ở Tân Trà thật sự có một công ty của anh, hoạt động trong lĩnh vực du lịch văn hóa, quy mô không lớn lắm nhưng hiệu quả và lợi nhuận tạm được.
Khi đó, Nhạc Cận Thành vừa mới theo đuổi cô, anh theo cô từ thành phố Vân Tân về đến tận quê, như hình với bóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Giai Hi giả vờ khó chịu, chống tay lên hông: “Sao anh cứ đi theo em thế?”
“Anh không đi theo em.” Nhạc Cận Thành cười nói: “Anh đến công ty mở họp mà.”
Rất rõ ràng là Phó Giai Hi không tin.
“Thật đấy anh không lừa em đâu.” Nhạc Cận Thành thật lòng mời cô: “Em có muốn đến đấy tham quan, chỉ bảo anh đôi chút không?”
Phó Giai Hi ngẩng đầu nhìn văn phòng đầy đủ tiện nghi với vẻ mặt ngạc nhiên: “Trời ạ, công ty của anh mở chi nhánh đến tận đây rồi hả?”
Nhạc Cận Thành đứng bên cạnh cô, anh là một người nghiêm túc: “Vậy nên sau này anh đi theo em, em đừng làm phiền anh.”
Lúc ấy Phó Giai Hi không biết.
Thật sự có một người tình nguyện vung tiền như rác chỉ để được gặp cô mà không mong nhận lại bất cứ điều gì.
Lúc trước anh dùng chuyện này làm cái cớ để đến đây.
Bây giờ anh cũng dùng chuyện này làm cái cớ để rời đi.
Nhạc Cận Thành tự cười nhạo chính mình, thế này cũng coi như đi đến nơi, về đến chốn.
App trên điện thoại có định vị theo dõi tài xế lái thay, xe của Phó Giai Hi đang di chuyển với tốc độ ổn định và đã đi được nửa chặng đường. Nhạc Cận Thành đặt điện thoại lên ghế phụ, chuẩn bị lái xe về.
WeChat có tin nhắn mới, là Viên Hựu con trai của cậu của Phó Giai Hi:
“Anh rể, hình như em nhìn thấy xe của anh [he he], chiếc xe Mercedes-Benz màu đen phải không? [nước miếng]”
Trên kính chiếu hậu, quả nhiên có bảy tám thiếu niên ăn chơi đứng cách đấy gần mười mét.
Nhạc Cận Thành nhìn sang chỗ khác, tâm như nước lặng khởi động xe, tăng tốc độ xe lái đi.
…
Đến thành phố Vân Tân, ra khỏi đường cao tốc, nửa quãng đường còn lại Phó Giai Hi ngủ một lúc mới dậy.
“Tôi chuyển tiền tài xế lái thay cho anh.” Giọng cô hơi khàn, lấy điện thoại ra khỏi túi xách.
“Bạn cô đã trả rồi.”
Phó Giai Hi ngẩng đầu: “Anh ấy trả rồi?”
“A, đúng thế, tối hôm qua anh ấy đã trả rồi. Bạn của cô tốt thật đấy, còn cho tôi thêm hai trăm bảo tôi đưa cô về nhà an toàn là được.” Anh tài xế vui vẻ nói.
Phó Giai Hi mở danh sách bạn bè ra, do dự một lúc, ngón tay cô dừng lại trên ảnh đại diện của Nhạc Cận Thành.
Trên màn hình xuất hiện một tin nhắn mới.
Bạch Đóa: “Sốc!”
Bạch Đóa: “Tớ vừa mới biết, Tần Hoà lại là em họ của Quan Diệp Trăn! Tên này cố ý đến hãm hại cậu đúng không! Đúng là xui xẻo!”
Tự nhiên lại nhìn thấy cái tên này, sự mệt mỏi của Phó Giai Hi tan biến, trong lòng thấy bức bối khó chịu giống như có một cây búa tạ đập xuống
Lúc Nhạc Cận Thành về đến thành phố Vân Tân cũng đến đúng giờ ăn tối.
Anh trở về biệt thự Tranh, đồng thời đến thăm Nhạc Phác Hồi.
Chú quản gia Lưu cầm lấy cặp tài liệu của anh, nói: “Cô Quan đến đây, cô ấy đang nói chuyện với ông ở trên tầng.”
Sắc mặt Nhạc Cận Thành bình tĩnh, đi lên phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, Nhạc Phác Hồi cười thoải mái, Quan Diệp Trăn khéo ăn khéo nói khiến ông ta rất vui vẻ.
Nhạc Cận Thành gõ cửa đi vào: “Ba.”
“Con về đúng lúc lắm, con ăn cơm với Diệp Trăn đi.” Nụ cười của Nhạc Phác Hồi còn chưa biến mất, cố ý gán ghép: “Sau này sẽ có nhiều lần hợp tác với Diệp Trăn, con phải giúp đỡ con bé đấy.”
Nhạc Cận Thành ôn hòa thản nhiên: “Đấy là đương nhiên.”
Hai người cùng rời khỏi phòng làm việc, Nhạc Cận Thành đi trước cô ta, dáng người thẳng tắp thả lỏng, khác với thái độ dễ gần vừa rồi, lúc này đến cả bóng lưng của anh cũng thể hiện sự xa cách.
“Sao anh đi nhanh thế, anh sợ em hỏi tội anh hả?” Quan Diệp Trăn cười hỏi.
“Cô vội vội vàng vàng đến tận đây như thế, là để thể hiện tài ăn nói, râu ông nọ cắm cằm bà kia của cô à?” Nhạc Cận Thành không chịu chiêu này của cô ta, anh xắn tay áo lên, chân vẫn bước nhanh.
Quan Diệp Trăn nhanh chóng đi theo, cản anh lại: “Em biết anh rất bênh vực người mình, nhưng Tần Hoà là em họ của em, liệu anh có thể nể mặt em, đừng làm gắt chuyện này quá được không?”
Nhạc Cận Thành: “Biết tôi bênh vực người mình mà cô còn dung túng cho hành vi của cậu ta? Xem ra cô vẫn chưa hiểu tôi lắm đâu.”
Quan Diệp Trăn không ngờ thái độ của anh lại cứng rắn như vậy.
Từ sau chuyện lần trước, Tần Hoà bị cho vào danh sách đen của ngành, sơ yếu lí lịch không gửi đi được chỗ nào, từ đó trở đi con đường tương lai đứt đoạn. Vì thế ngày nào anh ta cũng đến tìm cô ta than thở vừa khóc vừa kể lể, đáng thương vô cùng.
“Anh Cận Thành.” Quan Diệp Trăn gió chiều nào theo chiều ấy, co được dãn được, thái độ lập tức dịu đi: “Người trẻ tuổi theo đuổi con đường công danh, mưu cầu danh lợi, cậu ấy nhất thời bị ma quỷ xúi giục nên dùng sai cách. Anh cho cậu ấy một đường ra, coi như giúp em một việc có được không?”
Dùng tình nghĩa anh em để nhờ vả, nhưng không thiết phải có tình thật. Tình huống như này, dù Nhạc Cận Thành có cứng rắn hơn nữa cũng không tránh khỏi hơi không phong độ.
Kế này của Quan Diệp Trăn rất rõ ràng, ánh mắt đầy chân thành.
Nhạc Cận Thành cao một mét tám lăm, dáng vẻ cụp mắt trông như đầy ngạo nghễ.
Anh nói: “Vậy thì mong em gái có thể hiểu cho sự bất đắc dĩ của người làm anh này.”
Quan Diệp Trăn sững sờ: “Cái gì?”
“Nếu là người nào đấy khác thì chắc chắn tôi sẽ nể mặt cô.” Nhạc Cận Thành thờ ơ nói: “Ngoại trừ Phó Giai Hi.”
Cô không phải là quân cờ để tính kế, cũng không phải lợi thế trong được hay mất, lấy hay bỏ.
Cô chưa từng là những thứ ấy.
Chiêu đến nhà đánh đòn phủ đầu của Quan Diệp Trăn thất bại, bữa tối này cũng diễn ra trong tiếng cười nói miễn cưỡng. Khuôn mặt cô ta cứng đờ vì cười, lấy lý do đi vệ sinh nhưng thật ra cô ta đi từ sảnh nhỏ ra vườn hoa hít thở.
Quan Diệp Trăn vừa mới lấy thuốc lá ra.
“Ba tôi không chịu được mùi thuốc lá đâu.” Trong góc tối của chiếc xích đu bên phải, không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra Nhạc Thiếu Hằng đang ngồi đấy.
Quan Diệp Trăn bỏ điếu thuốc lá vào túi, cười nói: “Là Thiếu Hằng à, sao thế, bữa tối không ngon hả?”
“Ngon quá nên ăn nhiều, tôi ra đây cho tiêu cơm.” Nhạc Thiếu Hằng mặc một cái áo phong mang phong cách thể thao, trông hơi rộng, đổ lộ rõ bả vai gầy rộng.
Đôi mắt Quan Diệp Trăn đảo quanh, tự nhiên trò chuyện: “Tình hình bây giờ không được tốt, cũng chỉ có anh cả của cậu mới có thể chiến đấu chống lại nghịch cảnh, lại còn có thể khiến tập đoàn Bách Phong vươn lên.”
Nhạc Thiếu Hằng nói: “Anh cả đã trả giá rất nhiều cho tập đoàn, trong nhà này cũng chỉ có anh ấy mới có đủ năng lực.”
Quan Diệp Trăn thở dài: “Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không sống thoải mái được bao lâu đâu. Đả kích ngấm ngầm hay công khai, hãm hại người vô tội, mọi chuyện không được như ý, cuộc sống như vậy rất khó chịu.”
Bả vai Nhạc Thiếu Hằng cứng đờ, vội vàng hỏi: “Là Giai Hi à? Công việc của chị ấy không được thuận lợi à? Chị ấy sống không tốt sao?”
Quan Diệp Trăn nói: “Cô ấy bị bắt từ chức, nghe nói là gặp phải chút chuyện.”
Bỗng nhiên Nhạc Thiếu Hằng đứng dậy, động tác quá lớn khiến chiếc ghế xích đu bằng sắt rung lắc: “Có chuyện gì thế? Sao lại bị ép?”
Sốt sắng và bị kích thích khiến Nhạc Thiếu Hằng vô thức có phản ứng thái quá, anh ta lại vội vàng ngồi xuống: “Dù sao thì lúc trước cũng là người nhà với nhau, tôi muốn xem xem có thể giúp được gì không thôi.”
Quan Diệp Trăn nhìn thấy, mỉm cười đề nghị: “Chẳng phải cậu tự hỏi cô ấy là được rồi còn gì.”
Nhạc Thiếu Hằng ngồi một mình trong bóng đêm, anh ta thẫn thờ một lúc, chậm rãi cầm lấy điện thoại.
Anh ta hết gõ rồi lại xoá đi xưng hô “chị dâu” này, gõ rồi lại xoá, cuối cùng quyết định…
“Giai Hi, chị sống có tốt không?”
Nhưng trong cảm xúc hỗn loạn, anh ta không bao giờ đợi được câu trả lời.
...
Đêm khuya.
Sau khi Nhạc Cận Thành kết thúc cuộc họp video, anh lái xe đến “Tháng Tám”.
Nhân viên phục vụ ở đây biết mặt anh, anh đi đến quầy bar, sôi nổi chào hỏi với mấy người.
Ngôn Hoa đón lấy chai rượu anh ném đến, cẩn thận nhìn kỹ hơn: “Hào phóng vậy à?”
Một chai Lafite có tuổi rượu khá lâu năm, trong hầm rượu nhà anh ấy còn không có đến ba chai như này.
“Chai của cậu ở trong xe tôi, lát nữa cậu tự đi lấy đi.” Nhạc Cận Thành nói: “Chai này cậu giúp tôi tặng cho chú út của cậu đi, giúp tôi một việc đi.”
Ngôn Hoa đặt chai rượu vang đỏ lên mặt bàn: “Cậu muốn cho Giai Hi vào công ty của chú tôi hả?”
“Đúng vậy.”
“Đi cửa sau à?” Ngôn Hoa trêu ghẹo.
“Trình độ học vấn, chuyên ngành với kinh nghiệm của cô ấy rất tốt, không cần phải đi cửa sau.” Nhạc Cận Thành nói: “Sự lựa chọn đến từ hai phía thôi, không ai thua thiệt gì hết.”
“Vậy còn cậu thì sao?” Ngôn Hoa hất cằm về phía chai Lafite kia: “Chỉ đơn giản là có ý tốt thôi hả?”
“Đá lót đường.” Nhạc Cận Thành nói.
Ngôn Hoa biết nguyên nhân Phó Giai Hi từ chức, cũng biết Nhạc Cận Thành không yên tâm, anh ấy đồng ý: “Chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi sẽ giấu giúp cậu, tuyệt đối không nhắc đến chuyện cậu giúp đỡ.”
Nhạc Cận Thành không muốn uống rượu vào buổi tối, anh ngửa đầu uống một ngụm nước đá, vừa nghe thấy câu này anh đã vội vàng xua tay: “Đừng, giấu cô ấy thì khả năng tôi không sống nổi đâu. Giai Hi rất thông minh, cô ấy có năng lực phân biệt phải trái, cũng có quyền được biết sự thật. Hơn nữa, chuyện tôi làm có phải chuyện không thể để người khác biết đâu, che giấu thì ra thể thống gì nữa?”
Ngôn Hoa giơ ngón tay cái lên, cười khen ngợi: “Được đấy, ra dáng lắm.”
Nhạc Cận Thành nói: “Ừ, cả đời này cậu cũng không được thế này đâu.”
Ngôn Hoa: “... Đậu! Đúng không phải con người.”
…
Phó Giai Hi nhìn thông tin trên máy tính, rất chi tiết và cụ thể. Thật ra không cần phải xem mấy cái này, hiệp hội đầu tư xây dựng đô thị Trường Trạch có thể nói là hình mẫu cho ngành này, là sự lựa chọn tốt nhất cho nhân sự trong ngành.
Cô hoang mang nhìn về phía Nhạc Cận Thành: “Anh bảo tôi vào Trường Trạch?”
Nhạc Cận Thành nói: “Bộ phận kinh doanh của Trường Trạch rất hợp với chuyên ngành của em.”
Phó Giai Hi không chớp mắt: “Cho nên, tự dưng anh lấy cớ muốn đến thăm con trai là để nói với tôi chuyện này?”
Vẻ mặt Nhạc Cận Thành hơi mất tự nhiên, yên lặng đồng ý.
Biểu cảm của Phó Giai Hi cũng khó hiểu, đôi mắt hạnh bình tĩnh, đôi môi mím chặt, đây là hành động theo thói quen khi cô đang đăm chiêu suy nghĩ.
Tự nhiên cô lại yên lặng khiến Nhạc Cận Thành thấy rất thấp thỏm, anh muốn giải thích: “Năm nay bộ phận kinh doanh của Trường Trạch lập một nhóm mới chuyên nghiên cứu về hợp đồng quyền chọn (trong chứng khoán phái sinh), đây là một hình thức kinh doanh mới đấy, em có thấy hứng thú không?”
Ánh mắt Phó Giai Hi bình tĩnh, cô cứ thế nhìn anh.
Nhạc Cận Thành nói từng chút một: “Chắc chắn sau này tập đoàn Bách Phong cũng sẽ áp dụng hình thức hợp đồng quyền chọn này. Bắt đầu từ năm sau, chúng tôi sẽ đầu tư xây dựng các tuyến đường sắt cao tốc Bắc Nam, sẽ mua một số lượng lớn nguyên vật liệu để dự trữ. Vì phải dự trữ một lượng lớn hàng hoá, bắt buộc phải đề phòng.”
“Anh định sẽ làm ngành này?”
“Đương nhiên, đây là mắt xích cốt lõi của việc kiểm soát rủi ro doanh nghiệp.” Nhạc Cận Thành thuyết phục: “Hiệp hội đầu tư xây dựng đô thị Trường Trạch là một trong những sự lựa chọn của bọn tôi, nó có kinh nghiệm kinh doanh phong phú, quản lý kiểm soát nội bộ thuần thục. Em đến Trường Trạch sẽ học được rất nhiều thứ.”
Đôi mắt Phó Giai Hi lóe lên một tia sáng, dường như đang rung động.
Nhạc Cận Thành tiếp tục cố gắng hết sức: “Nếu Bách Phong và Trường Trạch có thể hợp tác thành công thì em có thể giải quyết những dự án cụ thể hơn, chuyện này cũng có thể ghi vào sơ yếu lí lịch của em, đẹp cả đôi đường.”
Có thể thấy Nhạc Cận Thành đang cố gắng nói cụ thể, ra sức thuyết phục cô đến Trường Trạch làm việc.
Phó Giai Hi không chút do dự, hỏi: “Nếu như thế thì tôi đến Bách Phong, chẳng phải có thể học được nhiều thứ hơn sao?”
Nhạc Cận Thành sững sờ: “Cái gì cơ?”
Phó Giai Hi thẳng lưng, ngồi gần anh thêm chút nữa: “Tập đoàn Bách Phong của anh có tuyển nhân viên không? Đúng rồi. Cùng chuyên ngành với tôi ấy.”
Lúc Nhạc Cận Thành nói chuyện, chưa bao giờ có lúc đầu óc anh bế tắc như thế này. Giống như một thanh thép lạnh lùng thẳng tắp chĩa thẳng vào mục tiêu bỗng nhiên thắt nút.
Vốn dĩ anh sợ cô sẽ thấy vướng mắc đủ thứ, cho nên anh mới cẩn thận từng chút một. Ai ngờ đâu, người trong lòng thật sự không có chút vướng mắc, không kiêng kỵ gì lại là cô.
Suy nghĩ của Nhạc Cận Thành rất phức tạp, lý trí và cảm tính đang đối chọi gay gắt.
Vì thế, anh trả lời với giọng hơi bối rối, nhiều hơn là không mặn không nhạt: “Tôi không trực tiếp phụ trách vấn đề nhân sự, em có thể hỏi Tiêu Duệ thử, cậu ta biết cụ thể.”
Phó Giai Hi coi thái độ của anh như đã cho phép, ánh sáng trong đôi mắt cô long lanh.
Cô không hề để ý đến việc tránh bị nghi ngờ, chỉ cân nhắc những ưu và nhược điểm trong sự nghiệp, tiền lương và tương lai.
Có khả năng trong lòng cô, sự tồn tại của anh đã không thể nào khuấy động được chút gợn sóng nào trong lòng cô.
Nhạc Cận Thành quan sát khuôn mặt cô, từ bao giờ chỗ ở của cô đã trồng cây ăn quả thế? Tại sao gió lại mang theo mùi hương chua chát thoang thoảng.
Trong giờ nghỉ trưa, vừa mới qua giờ cơm, Phó Giai Hi đã gửi tin nhắn WeChat cho Tiêu Duệ: “Chào buổi trưa thư ký Tiêu, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Tiêu Duệ trả lời rất nhanh.
“Hệ thống cơ cấu nhân sự của tập đoàn Bách Phong có 26 cấp, các phòng ban khác nhau sẽ có yêu cầu khác nhau. Đặc biệt là bộ phận đầu tư phát triển này, yêu cầu tuyển dụng sẽ càng cao hơn, vòng phỏng vấn cuối cùng sẽ được kiểm tra trực tiếp bởi giám đốc nhân sự.”
Phó Giai Hi hỏi: “Yêu cầu cụ thể là gì thế?”
Tiêu Duệ giải thích kỹ càng hơn: “Những gì tôi biết tạm thời chỉ có mười mục này, nghe nói sắp sửa sửa đổi thêm quy định mới, sẽ nghiêm ngặt hơn. Đương nhiên, các vị trí mang nhiệm vụ cốt lõi của tập đoàn Bách Phong có tiền lương và đãi ngộ cũng rất hậu hĩnh.”
Phó Giai Hi: “Nếu nộp sơ yếu lý lịch thì phải tầm bao lâu mới nhận được phản hồi thế?”
Tiêu Duệ nói: “Không có thời gian cụ thể, phải tùy thuộc vào nhu cầu trong kế hoạch của bộ phận nhân sự, nếu nhanh nhất thì có khả năng hải chờ đến quý thứ ba.”
Phó Giai Hi cầm điện thoại, đăm chiêu suy nghĩ.
Yên tĩnh quá lâu khiến Tiêu Duệ bỗng nhiên nhận ra gì đấy, anh ta hỏi: “Chị Giai Hi, là bạn bè hay họ hàng của chị muốn xin vào vị trí nào sao?”
“À, không phải họ hàng bạn bè.”
Tiêu Duệ nghiêm túc thở phào nhẹ nhõm.
“Là tôi.”
“...”
Tần suất tin nhắn mới gửi đến có hơi nhiều, lòng bàn tay cô cũng thấy hơi tê tê.
Phó Giai Hi mở khoá, nhấn vào màn hình.
“Chị Giai Hi, tám giờ rưỡi sáng mai, chị có tiện đến tập đoàn không? Không tiện cũng không sao hết, chúng ta có thể hẹn lần khác! [vui vẻ][chắp tay][victory sign~]”