Ấm áp

Các nhân viên mới thường sẽ có thời gian hai tuần lễ để nhận đào tạo trước khi chính thức nhậm chức.
 
Tập đoàn Bách Phong có hệ thống các quy định về nhân lực hoàn thiện nên nếu đi theo từng bước thì nhân viên mới sẽ học được khá nhiều thứ.
 
Tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ có một rào cản mà Phó Giai Hi không ngờ tới. Đó là Lưu Quân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc cô đang chuẩn bị nói chuyện công việc: "Tổ trưởng, ông có chuyện..."
 
"Đọc xong hết tài liệu rồi à?"
 
"Tôi đọc xong rồi thưa tổ trưởng."
 
"Vậy đọc thêm lần nữa đi."
 
"..."
 
Cô định làm quen nên đến giờ tan làm có đưa hai lọ nước sốt mật ong qua tặng ông ấy: "Đây là đồ tôi tự làm, thời tiết hanh khô, thứ này có thể khuấy vào nước uống cho đỡ khô họng.”
 
"Tôi mỡ máu cao nên không được ăn đồ ngọt."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy tổ trưởng có thể cho bà nhà nếm thử."
 
Lưu Quân ngẩng đầu lên nhưng không nói gì, đôi mắt đằng sau chiếc kính gọng đen để lộ ra đây là một người nghiêm túc và ít nói.
 
Phó Giai Hi chẳng hiểu sao lại vậy nên đã tìm cơ hội nhờ Vu Tiểu Mễ giúp đỡ.
 
Vu Tiểu Mễ nói với cô rằng: "Tổ trưởng Lưu chưa cưới, vẫn còn độc thân."
 
Nói nhiều sai nhiều, Phó Giai Hi rất hối hận.
 
Đến giờ nghỉ trưa ngày thứ sáu, Nhạc Cận Thành gửi tin nhắn cho cô nói: "Tan làm gặp nhau nhé."
 
Phó Giai Hi trả lời lại: "Có chuyện gì à?"
 
"Ngày mai là sinh nhật bà nội, chúng ta đi chọn quà cho bà."
 
Phó Giai Hi quay cuồng trong cuộc sống nên quên luôn cả sinh nhật Chu Tiểu Quân.
 
Cô rất áy náy nên không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý luôn.
 
Nhạc Cận Thành xem lại kế hoạch trong ngày hôm nay một chút rồi cầm bút gạch đi hai cái, sau đó lại dặn Tiêu Duệ: "Huỷ cuộc họp lúc bốn giờ chiều và hoạt động buổi tối này đi."
 
Tiêu Duệ hỏi: "Sếp Nhạc, anh có chuyện quan trọng hơn tạm thời cần thời gian ạ?"
 
Nhạc Cận Thành ký xong tập tài liệu cuối cùng rồi đóng chặt nắp bút lại: "Đừng sắp xếp công việc tối nay."
 
Đến bốn giờ ba mươi, anh lại dành ra chút thời gian vào phòng nghỉ thay vest ra rồi mặc bộ đồ thoải mái đã chuẩn bị từ trước vào, sau đó lại ngồi xuống trước bàn làm việc. Mặc dù vẻ mặt anh vẫn không thay đổi nhưng rất dễ nhận thấy tâm trí đã không còn tập trung làm việc được nữa.
 
Từ khi ngồi xuống đến giờ Nhạc Cận Thành giơ cổ tay lên xem đồng hồ hai lần rồi.
 
Tiêu Duệ yên lặng đếm trong lòng, đây là lần thứ ba.
 
Mười phút trước khi tan làm, điện thoại riêng của Nhạc Cận Thành rung lên.
 
Phó Giai Hi: "Bộ phận chúng tôi thông báo họp đột xuất nên anh tự đi chọn quà đi nhé. Ngày mai anh tới đón Gia Nhất đi sinh nhật là được."
 
Tiêu Duệ nhận ra sếp mình nhíu chặt mày lại.
 
"Tại sao bộ phận đầu tư và phát triển lại tăng ca thế? Hiệu suất làm việc kém quá thể. Kim Minh dẫn dắt mọi người cái kiểu gì vậy?"
 
Nhạc Cận Thành đặt điện thoại xuống rồi cởi đồng hồ đeo tay ra vứt luôn lên bàn.
 
Tiêu Duệ lo sợ nói: "Tôi... Tôi đi gọi trưởng bộ phận Kim tới nói chuyện nhé?"
 
Hồi lâu sau, Nhạc Cận Thành mới đẩy ghế da ra khỏi bàn chừng nửa mét rồi cất giọng bực bội: "Thôi."
 

 
Năm nay Chu Tiểu Quân đã tám mươi hai tuổi, bước qua tuổi bát tuần rồi.
 
Khác với trước kia chỉ làm tiệc nhỏ đơn giản, năm nay hầu như tất cả thành viên nhà họ Nhạc đều có mặt ở Mãn Uyển.
 
Phó Giai Hi vốn định không đi, nói kiểu gì cũng không chịu đi.
 
Hai người bọn họ đã ly hôn và thành người hai nhà khác nhau rồi. Cô không nên có mặt trong lúc nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận mới phải.
 
Chu Tiểu Quân khuyên nhủ không được nên thở dài trong điện thoại: "Bà không định tổ chức sinh nhật đâu nhưng mà cụ út Nhạc lại bảo có một quẻ bói nói rằng năm nay nhà mình có tai, phải làm chuyện vui cho người già mới hoá giải được. Như vậy cũng được thôi, bà đã sống hơn tám mươi năm rồi, chiều mọi người một chút cũng được. Hi Hi... Hi Hi à, bà để dành cho cháu một miếng bánh bảo Gia Nhất đưa về cho cháu ăn nhé."
 
Hai tiếng "Hi Hi" này vừa dịu dàng vừa hiền lành nhưng vẫn không giấu nổi vẻ cô đơn.
 
Chu Tiểu Quân đối xử với cô rất tốt. Dù bây giờ cô có còn là người một nhà, là cháu dâu của bà cụ nữa hay không thì sự dịu dàng đó vẫn không thay đổi, đơn giản vì cô là Phó Giai Hi. Bà cụ đã đi đến cuối cuộc đời, chỉ còn sót lại chút hơi tàn, con cháu đầy nhà nhưng trong lòng bà vẫn có nỗi xót xa.
 
Ngay cả sinh nhật mà bà cụ cũng không được làm theo ý mình, còn phải trở thành công cụ hoá giải phong thuỷ lạnh như băng.
 
Phó Giai Hi bèn nhắn tin cho Nhạc Cận Thành: "Ngày mai anh không cần đến đón Gia Nhất đâu, tôi sẽ dẫn thằng bé qua đó."
 
Bây giờ đang là giữa mùa hè nên nhiệt độ rất cao, mặt đường khô hanh nhìn từ xa như thoáng thấy cả gợn nước.
 
Con đường nhựa rẽ đi vào Mãn Uyển là khu vực tư nhân. Những bông hoa màu xanh lam mọc thành cụm rậm rạp trông như bức tranh sơn dầu loang màu, tô điểm cho ngày hè thêm chút hơi mát.
 
"Mẹ, mẹ có sợ không?" Nhạc Gia Nhất đang ngồi trên ghế an toàn sau xe mới tỉnh ngủ đột nhiên lên tiếng hỏi.
 
Phó Giai Hi quay đầu lại: "Hả?"
 
Gia Nhất lại nói: "Mẹ có sợ ông nội, bà, chú hai và chú ba không?"
 
"Không sợ." Phó Giai Hi trả lời dứt khoát: "Chỉ là mẹ cảm thấy không cần phải gặp nhau làm gì. Chắc bọn họ cũng nghĩ vậy."
 
"Hôm nay là sinh nhật bà cố mà. Chúng ta tới chúc mừng bà cố, đây cũng là nhà của bà ấy nên không việc gì phải để ý đến người khác cả." Nhạc Gia Nhất nói: "Mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ."
 
Phó Giai Hi bật cười: "Ừ, mẹ không sợ, cảm ơn Gia Nhất nhé."
 
"Là ba kìa!" Nhạc Gia Nhất chỉ tay về phía trước rồi vui vẻ kêu lên: "Ba đang đợi chúng ta kìa!"
 
Ngoài cửa lớn màu đỏ kiểu Trung, ánh mặt trời sáng rực rải xuống chiếc áo cộc tay màu xám nhạt mà Nhạc Cận Thành đang mặc tạo thành những đốm sáng như hạt ngọc trai. Anh đút một tay trong túi đi qua đi lại trước cửa, nghe tiếng động thì ngước lên nhìn, sau đó cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào xe của Phó Giai Hi.
 
"Ba!" Sau khi xuống xe, Nhạc Gia Nhất vui sướng vọt vào lòng Nhạc Cận Thành.
 
Nhạc Cận Thành thoải mái nhấc bổng cậu bé lên rồi áng chừng cân nặng: "Nhóc con, con nặng hơn rồi."
 
Nhạc Gia Nhất đáp: "Do mẹ nấu ăn ngon quá nên con toàn ăn nhiều hơn hai hạt gạo đấy."
 
Phó Giai Hi xách quà tới gần nghe vậy thì bật cười: "Nhóc khoác lác."
 
Một tay Nhạc Cận Thành ôm con trai, tay còn lại chìa về phía cô: "Tôi xách cho."
 
"Không sao, cũng không nặng."
 
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhận lấy đồ cô đang xách.
 
Phó Giai Hi đi chậm hơn anh một bước, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định.
 
Nhạc Gia Nhất nghịch ngợm giơ hai tay về phía cô: "Mẹ ơi, mẹ tới đây đi."
 
Cậu bé cứ ngọ nguậy không yên nên Nhạc Cận Thành ôm không nổi.
 
Phó Giai Hi vội vàng tới gần: "Được được được, cẩn thận ngã đấy."
 
Sau đó cô và Nhạc Cận Thành sóng vai đi cùng nhau, khoảng cách giữa hai cánh tay chỉ còn chừng một nắm đấm. Lúc bước vào cửa, anh còn nhắc cô: "Em cẩn thận."
 
Nhạc Gia Nhất gian xảo trợn mắt nhìn ba mình.
 
Nhạc Cận Thành nhịn cười, lông mày khẽ nhướng lên.
 
Một nhà ba người từ từ đi giữa khu vườn xanh mướt, phía trên là bầu trời trong xanh. Hôm nay Phó Giai Hi mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt trông khá thanh tao, đứng cùng Nhạc Cận Thành rất đẹp đôi, nhìn rất thích mắt.
 
Những người đang vừa nói chuyện vừa uống trà trên hành lang cùng quay lại nhìn bọn họ.
 
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng ve kêu râm ran.
 
Nhạc Cận Thành vừa đi vừa bảo vệ Phó Giai Hi bước vào trong.
 
Ngay sau đó, đám người vai dưới lập tức hiểu ý cất tiếng chào hỏi: "Anh cả, chị Giai Hi."
 
"Chị Giai Hi, chị ăn đào không? Ngon lắm á."
 
"Đã lâu không gặp, trông Giai Hi càng ngày càng xinh đẹp."
 
Mọi người đều biết lắng nghe nên ai cũng mặt mày vui vẻ khen lấy khen để Phó Giai Hi, không hề có chút mất tự nhiên nào.
 
Phó Giai Hi cũng chẳng hề gì, gặp chiêu phá chiêu, cực kỳ thoải mái thản nhiên, rất nhanh sau đó đã hòa nhập được vào cuộc trò chuyện.
 
"Chúng ta vào tặng quà cho bà nội thôi." Nhạc Cận Thành căn đúng lúc đứng ra giải vây rồi dẫn cô đi.
 
Trong phòng, bậc cha chú nhà họ Nhạc đều đang ở đây cả.
 
Lúc hai người đi vào thì không khí bên trong hơi cứng lại chốc lát, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thực ra dòng nước ngầm đang không ngừng chuyển động.
 
Chu Tiểu Quân ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy bọn họ vào thì vội vàng gọi ngay: "Hi Hi, mau qua đây xem giúp bà với. Tự nhiên cái điện thoại này không lắc thưởng được nữa."
 
Bà cụ kéo tay Phó Giai Hi rồi làm nũng như một đứa trẻ nghịch ngợm.
 
Phó Giai Hi nhức đầu: "Bà nội, hôm nay sinh nhật mà bà vẫn còn nhớ chuyện này ạ?"
 
"Tất nhiên rồi, sinh nhật là phải vui vẻ, bà phải lắc cho ra mười lời khen mới hợp tình hình."
 
Phó Giai Hi bị Chu Tiểu Quân kéo tay không đi được nên đành nhanh chóng chào hỏi mọi người trong phòng: "Chào em hai, chào bác trai, bác gái."
 
Lúc cô chào, Nhạc Thiếu Hằng ngồi bên phải vô thức nghiêng người về phía trước một chút.
 
"Nhanh sửa cho bà với, nào nhanh lên." Chu Tiểu Quân vội vàng kéo cô vào phòng khách nhỏ.
 
Không chào anh ta, cũng không thèm nhìn anh ta cái nào.
 
Nhạc Thiếu Hằng rũ vai đờ đẫn ngồi lại vị trí cũ.
 
Hôm nay có rất nhiều khách tới, Nhạc Cận Thành thân là chủ nhà phải ra đón tiếp nên tất nhiên không rảnh để ý những chuyện khác.
 
Sau khi khách khứa tản đi rồi, Nhạc Vân Tông mới lôi hộp quẹt ra vừa nghịch vừa hỏi Nhạc Thiếu Hằng: "Sao vừa rồi cậu không chào hỏi Giai Hi vậy? Dù sao thì cũng đã từng là người một nhà, cậu lại giúp cô ấy nhiều như vậy chẳng lẽ giờ lại tính làm người tốt vô danh âm mưu gì đó?"
 
Nhạc Thiếu Hằng giấu suy nghĩ trong lòng đi rồi bình thản đáp: "Anh hai cũng đã nói là người một nhà rồi đấy, giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
 
Khuôn mặt của Nhạc Vân Tông thiên về kiểu nham hiểm thâm độc. Nghe vậy, anh ta bật cười với vẻ sâu xa: "Cậu sợ tôi không cho cô ấy vào làm nên chạy tới nhờ bà nội giúp đỡ để chú Lý đi thuyết phục Kim Minh. Nói đó chỉ là chuyện nhỏ thì nghe hơi gượng đấy nhỉ?"
 
Mặc dù Chu Tiểu Quân đã cao tuổi nhưng vẫn có tiếng nói trong cái nhà này. Tuy rằng Kim Minh là người của Nhạc Vân Tông nhưng không phải là người duy nhất có thể quyết định.
 
Nhắc nhở cũng được, đe doạ cũng chẳng sao, khi lợi ích bị động chạm thì tất nhiên lòng trung thành sẽ phải xếp sau.
 
Năm đó Nhạc Vân Tông là người thừa kế có hy vọng nắm giữ tập đoàn Bách Phong nhất, ai ngờ giữa đường lại bị một Nhạc Cận Thành từ trước đến giờ không được ưng, ngay cả anh ta cũng không thèm để vào mắt nhảy ra cắt ngang. Thắng làm vua thua làm giặc, việc này chẳng khác gì tát cho anh ta một cú trời giáng.
 
Trong những gia tộc lớn như này, dù anh em có hận thù lớn đến mấy ngoài mặt cũng phải bày ra vẻ hoà bình, tránh làm mất mặt cả nhà.
 
Thế nên Nhạc Vân Tông chỉ có thể cười chúc mừng, khom lưng phục tùng và nhận lấy cái danh nghìn năm hạng hai đầy mỉa mai kia.
 
Phó Giai Hi vốn không thể nào vào được Bách Phong nhưng bây giờ cô không chỉ vào mà còn vào một cách thuận lợi và thoải mái, lại còn ở ngay bộ phận anh ta quản lý nữa. Như vậy khác gì vả thẳng vào mặt anh ta đâu?
 
Nhạc Thiếu Hằng vẫn giữ vững bình tĩnh: "Em chỉ đến thăm bà nội rồi tiện thể nhắc một hai câu mà thôi, không ngờ anh hai lại kích động đến vậy. Em vốn cũng không nghĩ nhiều nhưng bây giờ chắc phải nghĩ lại rồi. Có vẻ như anh hai có thành ý với chị dâu cũ thì phải?"
 
Nhạc Vân Tông cười nhạt: "Lúc gọi "chị dâu cũ" em ba có thẹn với lòng mình không?"
 
Mặt Nhạc Thiếu Hằng cứng đờ: "Tại sao em lại phải thẹn chứ?"
 
Nhạc Vân Tông làm bộ vỗ tay: "Cây ngay không sợ chết đứng, cũng đáng tin đấy, chỉ là để anh đây cho cậu một lời cảnh tỉnh. Anh cả đang ở gần đây, nói nhỏ chút, nếu để anh cả nghe thấy thì cậu đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?"
 
Giờ thì không chỉ mặt nữa mà cả người Nhạc Thiếu Hằng cũng cứng đờ luôn.
 
"Có điều tôi vẫn có thể thông cảm cho cậu." Nhạc Vân Tông nhíu mày suy nghĩ sâu xa rồi bày ra vẻ sáng tỏ thông suốt: "Dù sao thì khi cô ấy vẫn còn là chị dâu của chúng ta, cậu cũng đã khó kiềm lòng rồi mà, dũng cảm thật đấy. Bây giờ cô ấy và anh cả đã ly hôn và trở thành một người độc thân chưa lập gia đình. Dù cậu có làm gì cho cô ấy thì cũng đều hợp pháp cả, càng không phải là loạn luân."
 
"Anh hai! Anh nói năng cho cẩn thận!" Nhạc Thiếu Hằng lập tức đứng phắt dậy thở hổn hển cắt ngang lời anh ta.
 
"Tôi nói năng không cẩn thận chỗ nào?" Nhạc Vân Tông hất cằm, biểu cảm rất hài hước nhưng chữ phun ra lại cực kỳ sắc bén: "Tôi vừa không thích cô ấy vừa không ngấp nghé cô ấy, lại càng chưa từng nghĩ đến việc sẽ cướp người phụ nữ của anh trai mình. Tình cảm thì đáng quý thật nhưng yêu chị dâu mình thì quá mức rồi đấy."
 
"Tôi không như vậy!" Nhạc Thiếu Hằng lên tiếng cắt ngang, dáng vẻ như cái xác không hồn, ngay cả giọng nói cũng trở nên xa xăm: "Không phải như vậy, không phải như vậy. Là tại tôi... Là tại tôi!!"
 
Nhạc Thiếu Hằng lúc này như một ngọn núi lửa sắp phun trào dung nham vậy, cảm xúc xen lẫn sự không cam lòng, bất bình và tức giận. Ngay lúc anh ta sắp nói nốt nửa sau của câu kia ra thì...
 
Một đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện sau bức rèm.
 
"Hôm nay là sinh nhật của bà nội."
 
Giọng của Nhạc Cận Thành lạnh như núi tuyết đang lung lay sắp đổ, chỉ cần chạm vào thêm cái nữa là nó có thể đổ sụp ngay.
 
Anh vén rèm lên sau đó vừa tiến lại gần vừa nhìn thẳng vào Nhạc Thiếu Hằng.
 
"Nếu cậu còn có chút lòng hiếu thảo thì phải biết rằng hôm nay là sinh nhật bà nội, việc mà cậu cần làm là kiềm chế và nói năng cẩn thận." Nhạc Cận Thành nhấn mạnh từng chữ một, dáng vẻ như sắp bùng nổ: "Tôi không muốn chuyện vui lại thành lễ tang đâu. Thiếu Hằng, cậu phải biết tự trọng và tự giải thoát cho bản thân mình đi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui