Gần đây, Nhạc Gia Nhất rất say mê những thí nghiệm khoa học nho nhỏ. Nhạc Cận Thành đã mua cho cậu một hộp vật liệu. Vào mỗi buổi tối, Phó Giai Hi đều phải chơi với cậu trong một tiếng đồng hồ.
Cậu bé này không thích những trò quá đơn giản mà chỉ muốn chơi trò khó nhằn nhất mà thôi. Theo tài liệu hỗ trợ thì cậu cần phải dùng lửa để hơ nóng bột hóa học, sau đó sẽ tạo ra hiện tượng nổ mạnh.
Phó Giai Hi không cho phép vì nguy hiểm.
Nhạc Gia Nhất không chịu thỏa hiệp, khăng khăng đòi tiến hành.
Phó Giai Hi đành phải nhượng bộ rằng: Đợi đến ngày mai là cuối tuần rồi, ba con sẽ tới đây để hướng dẫn con cùng làm thí nghiệm nhé.
Nhưng cách này không hiệu quả. Nhạc Gia Nhất bắt đầu khóc lóc và lăn lộn.
Phó Giai Hi không mắng mỏ cũng chẳng dỗ dành. Cô chỉ bình tĩnh để đứa trẻ trút bỏ hết những cảm xúc hiện tại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Gia Nhất méo xẹo, vừa khóc thút thít vừa nói: “Mẹ ơi, bây giờ mẹ hãy gọi ba tới đây ngay đi.”
“Ba con đang làm việc, giờ này vẫn đang họp video đấy.” Phó Giai Hi trả lời: “Gia Nhất à, người lớn có trách nhiệm mà bọn họ cần phải hoàn thành. Với tư cách là một đứa trẻ, con cũng có những quy tắc cần phải tuân thủ.”
“Nhưng mà mẹ không cho con làm thí nghiệm.” Cậu nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe như một chú thỏ con.
Phó Giai Hi ngồi xuống để ngang bằng với vị trí của con trai mình: “Trước hết, mẹ muốn nói lời xin lỗi con. Mẹ không nên tùy ý quyết định và quy định thời gian vui chơi của con trong khi vẫn chưa hỏi ý kiến và nhận được sự đồng ý của con. Mẹ xin lỗi nhé.”
Nhạc Gia Nhất khóc nức nở, nước mắt rơi xuống giàn giụa.
“Bây giờ con có thể lắng nghe ý kiến của mẹ được không?” Giọng điệu của Phó Giai Hi trở nên ôn hòa hơn.
“Được ạ.” Cậu bé đưa tay lên để lau nước mắt.
“Thứ nhất, thí nghiệm này có tính nguy hiểm nhất định nên mẹ sợ con bị thương. Thứ hai, vì không hiểu rõ nguyên lý của chúng cho lắm nên mẹ không thể truyền đạt kiến thức cho con một cách thấu đáo được. Vì vậy, mẹ hy vọng rằng con sẽ đợi đến ngày mai, sau khi ba con tới đây thì ba người chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành nó, được không nào?”
Đôi mắt của Nhạc Gia Nhất như ánh sao Mai, vừa tỏa sáng vừa lấp lánh: “Thật không ạ? Là ba, mẹ và con, cả nhà gồm ba người chúng ta sẽ cùng nhau chơi, phải không mẹ?”
Phó Giai Hi gật đầu: “Ừm.”
Tâm trạng của Nhạc Gia Nhất đã thay đổi. Cậu lập tức tươi cười hớn hở: “Yeah!”
Phó Giai Hi không khỏi bật cười thành tiếng, đồng thời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Gia Nhất bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi gọi: “Mẹ ơi.” Giọng nói của đứa trẻ vừa mới khóc lóc hơi nghẹn ngào: “Con xin lỗi mẹ nhé. Con cũng có chỗ sai. Ngày mai con sẽ không nhận hoa hồng nhỏ nữa đâu. Mẹ ơi, con có thể ôm mẹ một lúc được không ạ?”
Bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào cũng sẽ được tôi luyện bởi những xung đột và mâu thuẫn. Đó là lúc trí tuệ được thử thách nhiều nhất.
Sau khi dỗ con trai ngủ, Phó Giai Hi bèn gửi tin nhắn cho Nhạc Cận Thành.
“Ngày mai anh có rảnh để dành thời gian cho con trai mình không?” Cô kể lại sự việc buổi tối một cách ngắn gọn.
Nhạc Cận Thành trả lời: “Tôi sẽ tới đó sớm một chút để thằng bé có thể nhìn thấy tôi khi tỉnh dậy. Em vẫn chưa nghỉ ngơi à?”
Phó Giai Hi đặt điện thoại di động sang một bên. Làm sao cô có thể nghỉ ngơi được chứ? Cô đang chuẩn bị cho đợt nghiên cứu vào tháng mười một, thời gian eo hẹp nên cô không thể nắm chắc một cách tuyệt đối được, trước mắt cứ thử đi đã.
Gia Nhất ngủ không sâu giấc nên đã trở mình mấy lần.
Phó Giai Hi chỉnh đèn bàn mờ lại một chút, sau đó quay đầu nhìn cậu.
Sau khi xác định Gia Nhất đã ngủ say, cô lại không thể bình tĩnh được nữa.
Ngòi bút đang vẽ những công thức trên tờ giấy nháp nhưng lại không hề lưu loát, âm thanh sột soạt tạm dừng lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô không thể đọc hết một nửa trang tài liệu dù đã qua mười phút.
Đột nhiên, bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng nước nhỏ giọt loáng thoáng.
Phó Giai Hi cẩn thận lắng nghe trong vài giây, tiếng nước chảy càng lúc càng mạnh.
Cô vội vàng bước ra ngoài xem thử. Khi cánh cửa được mở ra thì thật khéo, có tiếng động như thác nước đổ ập xuống, vòi hoa sen trong phòng tắm vỡ tung.
Phó Giai Hi cầm lấy khăn mặt rồi chạy ào vào trong để vặn van chính trước.
Chuyện này không có gì đáng lo ngại cả, chỉ là phiền toái xúi quẩy mà thôi.
Trong mấy năm tự mình nuôi dưỡng Gia Nhất, Phó Giai Hi đều có thể tự giải quyết mọi khó khăn trong cuộc sống, dù lớn hay nhỏ.
Nhưng tình hình hiện tại có vẻ hơi rắc rối.
Sau khi van được siết chặt, nó chỉ dừng lại trong khoảng hai mươi giây, sau đó một tiếng “ào” lại vang lên, cột nước phun ra rồi đập mạnh vào trần nhà, bọt nước bắn ra tung tóe và hỗn loạn.
Phó Giai Hi không kịp né tránh nên đã bị dội nước ướt sũng chỉ trong vài giây.
Đường ống nước chính đã bị vỡ rồi, dẫn đến việc van cấp nước của vòi sen và chậu rửa tay đều bị rò rỉ nước. Chẳng mấy chốc, một cái ao nhỏ đã tích tụ dưới sàn nhà.
Phó Giai Hi vội vàng gọi điện thoại cho công ty quản lý tài sản.
Chết tiệt. Cô đã gọi ba lần nhưng chẳng có ai trả lời cả.
Gia Nhất đang ngủ nên Phó Giai Hi không dám để cậu ở nhà một mình.
“Mẹ ơi.”
“Gia Nhất? Sao con lại tỉnh dậy thế?”
Nhạc Gia Nhất dụi mắt, đôi chân trần bước tới, làn nước lạnh ngắt thấm ướt những ngón chân nhỏ bé của Gia Nhất khiến cậu cảm thấy lạnh cóng nên đã chạy thẳng về phía mẹ mình. Cậu hoảng hốt trước cảnh tượng trước mắt, trong khi tâm trạng tồi tệ trong buổi tối vẫn chưa tiêu tan.
Vì liên tục chịu khổ nên Nhạc Gia Nhất đã ôm chầm lấy mẹ rồi khóc bù lu bù loa.
Phòng tắm biến thành hang động chứa nước, phòng khách cũng sắp bị ngập nước. Cả người Phó Giai Hi ướt nhẹp nên không dám ôm Gia Nhất, cô bèn đặt cậu lên ghế sofa.
Thế là Nhạc Gia Nhất càng khóc to hơn, khiến cô đau đầu như búa bổ.
Vì không còn cách nào khác nên Phó Giai Hi đành phải gọi điện thoại cho Nhạc Cận Thành.
…
Từ tập đoàn tới đó phải mất nửa tiếng lái xe, vậy mà chưa đầy hai mươi phút, Nhạc Cận Thành đã gấp gáp đập cửa: “Giai Hi, Giai Hi!”
Phó Giai Hi mở cửa ra, cả người ướt sũng, những sợi tóc vẫn đang nhỏ nước.
Cô vòng tay ôm lấy chính mình, run rẩy vì lạnh: “Ống nước bị hỏng rồi. Nhưng phía quản lý tài sản lại không bắt máy.”
Nhạc Cận Thành cởi áo khoác âu phục ra, lật tay để khoác nó lên người cô, sau đó cài nút thật kín kẽ. Sau đó anh bước vào trong, bế Nhạc Gia Nhất từ trên ghế sofa lên, dùng giọng điệu gần như ra lệnh: “Vào phòng rồi đắp chăn đàng hoàng đi. Con không được rời khỏi giường, đừng để mẹ con phải lo lắng nữa.”
Nhạc Gia Nhất đầu hàng trước sự uy nghiêm của ba mình, ngoan ngoãn vâng lời: “Vâng, con xin tuân lệnh.”
Sau khi thu xếp cho con trai xong xuôi, Nhạc Cận Thành mới xắn tay áo rồi rời khỏi phòng ngủ: “Hộp dụng cụ. Đồ mở nắp chai, tua vít và kìm nhổ đinh.”
Anh bước vào phòng tắm đang phun nước, không cho Phó Giai Hi đi theo mình: “Em đợi ở đây đi.”
Tiếng nước điếc cả tai, tiếng di chuyển của dụng cụ, tiếng bước chân qua lại nặng nề. Phó Giai Hi bèn ngồi trước cửa để nhìn vào. Nhạc Cận Thành đang ngồi trên mặt đất, đường nét bả vai và sống lưng hơi nhấp nhô do anh đang dùng sức mạnh, cánh tay căng chặt bên trong tay áo sơ mi, đường cong cơ thể rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy được.
Anh bị dội nước trong phòng tắm gần mười phút, cuối cùng đường ống cũng ngừng phun nước.
“Sửa xong rồi hả?”
“Chỉ là tạm thời thôi. Chắc là do áp lực nước trong tòa nhà này có vấn đề. Ngày mai em hãy liên hệ với bộ phận quản lý tài sản để yêu cầu công nhân của bộ phận kỹ thuật đến đây kiểm tra đi.” Nhạc Cận Thành thu dọn dụng cụ rồi xếp cái thùng dụng cụ đó vào trong góc tường.
Phòng khách trở thành một bãi ngổn ngang nên cần phải dọn dẹp.
Phó Giai Hi đứng yên tại chỗ và cảm thấy rầu rĩ.
Nhạc Cận Thành vốn dĩ muốn cô nhanh chóng đi thay quần áo.
Nhưng khi anh quay đầu lại rồi nhìn vào Phó Giai Hi thì dường như anh đã bị tắt tiếng.
Phó Giai Hi ướt sũng đến mức để lộ hết thảy. Bộ quần áo bằng da, có màu hồng nhạt vốn đã mềm mại và mỏng manh. Khi cô đứng dưới ánh đèn, ánh sáng bao phủ từ đầu đến chân khiến anh nhìn thấy những đường cong lả lướt trên cơ thể cô cùng với bộ đồ lót màu đen. Anh nhìn không sót một thứ gì cả.
Những giọt nước chảy xuống gò má cô, ngưng tụ dưới cằm, sau đó một giọt nước rơi xuống, lay động trên xương quai xanh thanh tú của cô một cách chậm rãi và nhẹ nhàng.
Yết hầu của Nhạc Cận Thành lăn lên trượt xuống, ánh mắt mãnh liệt không hề hòa hoãn trước sự lạnh lẽo trên cơ thể, dù chỉ là một chút.
Phó Giai Hi không nhận ra, mãi đến khi anh nói một câu bằng giọng điệu như đã thay đổi: “Em đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Cô sực nghĩ tới điều gì đó nên đã ngước lên nhìn anh.
Lúc này, Phó Giai Hi mới nhận ra chiếc áo sơ mi màu trắng của anh đã ướt đẫm, dính chặt đến mức không thể nào chặt hơn được nữa, lộ rõ từng đường nét trên bụng anh. Bờ vai rộng, thắt lưng vừa hẹp vừa mạnh mẽ, cơ bắp trên cánh tay cũng vừa phải. Đây chính là vóc dáng mà một người đàn ông trưởng thành nên có. Với tính kỷ luật lẫn chăm chỉ hàng ngày, dáng người của Nhạc Cận Thành vẫn đầy sức sống, khỏe khoắn và có sức thu hút ánh nhìn mạnh mẽ, tựa như thuở hai người họ mới quen nhau.
Cả hai người đều có những suy nghĩ riêng. Sau cảm giác gợi tình không thể diễn tả thành lời, dường như hai người đã ngầm hiểu ý nhau. Họ đều tự giác phớt lờ sự rung động trong đêm khuya.
Phó Giai Hi thay sang một bộ quần áo ở nhà rồi bước ra ngoài.
Nhạc Cận Thành dùng khăn tắm của Gia Nhất để lau tóc: “Thằng bé ngủ chưa?”
“Ừm, ngủ rồi.” Phó Giai Hi đưa quần áo cho anh: “Cầm lấy. Anh hãy thay quần áo ướt đi, dễ bị cảm lạnh lắm.”
Nhạc Cận Thành cau mày. Sau khi nhìn rõ đây là quần áo dành cho đàn ông, sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo và khó coi.
“Sao ở đây lại có bộ quần áo này?”
Sau khi ly hôn, Phó Giai Hi mới chuyển đến căn hộ này – nơi đây không hề có một chút hơi thở hay sự tồn tại của anh.
Nhưng khi trông thấy quần áo đàn ông được cô lấy ra từ tủ quần áo, cảm xúc của Nhạc Cận Thành đã bị gián đoạn và hỗn loạn.
“À, nó là của Du Ngạn Khanh đấy.”
Ánh mắt của Nhạc Cận Thành trở nên lạnh lùng hơn, sắc bén như một lưỡi dao có thể xé nát Du Ngạn Khanh.
“Tiểu Triệu đã mua nó cho anh ấy đấy. Đó là bạn trai của Bạch Đóa ấy mà.” Phó Giai Hi trả lời qua loa: “Du Ngạn Khanh không chịu nhận nên bảo tôi trả lại. Anh cố gắng mặc tạm đi. Tôi không trả lại nữa, cứ quy thành tiền mặt rồi đưa cho Tiểu Triệu là được.”
“Một người đàn ông tặng quần áo cho một người đàn ông khác à? Em hãy nhắc nhở bạn bè của em đi.”
Phó Giai Hi cười cười: “Không đến mức đó đâu.”
Bạn trai nhỏ của Bạch Đóa thực sự đơn thuần, không có chiêu trò màu mè gì cả, vậy nên quà tặng của đối phương cũng chỉ là một sự thân thiết khéo léo mà thôi.
Nhạc Cận Thành không nhận, sắc mặt sắc sảo: “Nếu đã là quà thì tại sao người đó không tự mình tặng?”
“Du Ngạn Khanh là người không dễ tiếp xúc đâu. Triệu Triệu không dám, thực sự rất ngại ngùng.”
“Ý em là, anh ta sẽ trở nên dễ gần khi đối mặt với em sao?”
“Cũng tàm tạm thôi, lâu quá thành quen ấy mà. Anh ấy cũng là người tốt, ngoại trừ hơi lạnh lùng và khắt khe một chút thôi.”
“Vừa lạnh lùng vừa khắt khe, thế mà em vẫn cảm thấy tốt.” Nhạc Cận Thành cười nhạt: “Yêu cầu của em thấp đến vậy à?”
Phó Giai Hi liếc nhìn Nhạc Cận Thành với vẻ hời hợt: “Anh lo lắng làm gì? Tôi cũng không muốn tìm ba dượng cho con trai mình đâu.”
Cô thờ ơ nhưng lại kiên quyết đến mức dễ dàng kiểm soát Nhạc Cận Thành.
“Anh có thay đồ không?”
Nhạc Cận Thành bèn thành thật nhận lấy.
Sàn nhà của Phó Giai Hi vẫn chưa được lau lần nào, vậy mà Nhạc Cận Thành lại bước ra khỏi phòng với dáng vẻ y nguyên.
“Lại có chuyện gì nữa hả?” Phó Giai Hi cạn lời.
Cả người anh ướt sũng, ướt át như nam diễn viên chính trong một bộ phim không dành cho khán giả dưới mười tám tuổi. Anh nhận xét bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Sao quần của anh ta lại nhỏ thế? Tôi mặc không vừa, bị chật rồi.”