Nhạc Cận Thành quay đi, không nói gì, cục tức nghẹn trong lồng ngực.
"Tôi thật sự không biết Nhạc Thiếu Hằng sẽ tới." Phó Giai Hi bình tĩnh nói: "Anh ta tới, tôi có thể nhảy từ tầng hai xuống."
"Vì nó, ngay cả việc nhảy từ tầng hai xuống em cũng không sợ." Nhạc Cận Thành đột nhiên nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Giai Hi cong môi: "Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với tôi rồi?"
"Tôi chẳng nghe thấy gì."
"Anh cố tình xuyên tạc như vậy là vì muốn nói thêm mấy câu với tôi."
Nhạc Cận Thành bắt chước giọng điệu của cô: "Còn tiếp tục về Nhạc Thiếu Hằng, tôi sẽ nhảy ra khỏi cái xe này."
Trên mặt đầy ý cười, Phó Giai Hi khẽ hừ một tiếng: "Vậy thì càng tốt, xe đắt như vậy, tôi ngồi một mình."
Nhạc Cận Thành vặn nắp chai nước còn dư lại một nửa của cô, không lãng phí mà nhấp một ngụm: "Em nghĩ hay thật đấy."
"Làm giàu kiểu mới, nhanh nhạy nắm bắt thời cơ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Càng ngày câu chuyện càng đi xa, cô nói đùa như thật.
Nhạc Cận Thành hơi giật mình, dường như nhìn thấy cô gái lúc vừa mới quen. Lanh lợi, sáng sủa, giống như một bụi cây xanh tốt. Anh muộn màng nhận ra mấy năm này càng ngày càng ít thấy khía cạnh này của cô.
Cho nên hôn nhân đã mang lại gì cho cô?
Danh dự, tài sản, cao quý hay là danh xưng "cô Nhạc" người người hâm mộ?
Nhưng cũng chẳng sánh bằng vẻ sinh động tươi vui của cô giờ phút này.
Nhạc Cận Thành như mắc nghẹn nơi cuống họng, trái tim như bị những viên đá nhỏ cứa vào. Anh không đủ tốt, nếu được làm lại một lần nữa, anh nghĩ anh sẽ làm tốt hơn.
Phó Giai Hi ngoan ngoãn lái xe một lúc, chăm chú suy nghĩ chuyện riêng, không ngờ người bên cạnh có nhiều suy nghĩ đau khổ ngọt ngào như vậy.
"Tuần trước tôi vừa gửi cho Kim Minh một bản "Kế hoạch phân phối khi lợi nhuận vượt mức", thái độ của ông ta rất kiên quyết, không đồng ý. Anh cảm thấy chuyện này tôi nên xử lý như thế nào?"
Nhạc Cận Thành: "...?"
"Cho nên em rào trước đón sau với tôi là vì muốn bàn công việc với tôi?"
Phó Giai Hi: "..."
Rõ ràng như vậy sao, cô còn tưởng là mình tiến hành tuần tự rất tự nhiên rồi chứ.
Nhạc Cận Thành không khó tìm ra câu trả lời từ vẻ mặt của cô lúc này, bốn chữ sáng loáng: Chứ còn gì nữa?
...
Lúc xuống xe, Nhạc Cận Thành bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Phó Giai Hi hạ cửa kính xe xuống: "Anh không cần xe nữa à?"
Chắc là anh không nghe thấy, bước đi như có gió, nhanh chóng biến mất sau hàng cây xanh.
Nhạc Cận Thành về đến nhà, nặng nề thả người lên sô pha, trong lòng cuồn cuộn lửa giận, phải đi lấy hai chai rượu ra uống mới dập được.
Không lâu sau chuông cửa vang lên.
Anh vẫn còn chưa hết bực bội, trưng vẻ mặt lạnh lùng ra mở cửa.
Người phụ trách quản lý tòa nhà là một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, bị vẻ mặt của anh dọa cho giật mình: "Chào, chào anh, anh Nhạc."
Vẻ mặt Nhạc Cận Thành không kịp dịu đi, cất giọng chầm chậm, gật đầu hỏi: "Có chuyện gì?"
Quản lý đưa một chiếc túi giữ nhiệt tới: "Một cô gái gửi cho anh, cô ấy nói cô ấy họ Phó."
Nhạc Cận Thành xách đồ vào nhà, mở ra xem thử, là một ly red velvet sữa dừa ấm áp.
Trên ly dán một tấm giấy ghi chú hình trái tim, chủ quan ghi lại lời nhắn cho khách hàng:
"Lời nhắn ấm áp của cô Phó xinh đẹp: Anh Nhạc, không mượn rượu giải sầu được đâu ^_^"
Mấy câu ê răng, đầy lương tâm này là những lời Phó Giai Hi thường nói khi nhận lỗi.
Bụng ngón tay Nhạc Cận Thành vuốt ve tờ giấy nhắn, khóe môi vẫn luôn mím chặt cuối cùng cũng chịu nhếch lên.
Bình thường anh rất ít khi đụng đến loại đồ uống như trà sữa, nhưng ly này là Phó Giai Hi lấy lòng dỗ dành anh, Nhạc Cận Thành không lãng phí.
Buổi chiều cũng không phải thời gian hiệu suất xử lý công việc cao nhất, hiếm khi mới có nửa ngày được nghỉ, sau khi xem tài liệu của mấy dự án, Nhạc Cận Thành gọi điện thoại cho Tiêu Duệ: "Tuần trước nhóm của Lưu Quân nộp một bản dự án phân phối, cậu tìm lý do lấy một bản qua đây."
Vị ngọt của sữa dừa làm suy nghĩ chậm lại, Nhạc Cận Thành cảm thấy hơi buồn ngủ, dựa vào sô pha ngủ một lúc.
Khi tỉnh dậy đã chạng vạng tối, ráng chiều nhuộm một màu đỏ rực ánh cam lên những tòa nhà bên ngoài cửa sổ sát đất.
Nhạc Cận Thành vô thức nhìn điện thoại di động, số điện thoại cá nhân của anh rất ít liên lạc, ngay cả nhóm gia đình cũng không tham gia, sau khi tặng ly trà sữa kia, Phó Giai Hi lại không liên lạc với anh.
Đêm nay Gia Nhất ở lại Mãn Uyển qua đêm, thứ bảy là ngày nghỉ, cô ở một mình, bây giờ đang làm gì?
Nhạc Cận Thành chủ động gọi điện thoại.
Phó Giai Hi dường như hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của anh: "Sao thế?"
Nhạc Cận Thành bỗng nhiên không được nhanh nhạy, cô đã hỏi sao thế thì nhất định phải có chuyện gì mới có thể nói thêm mấy câu với cô.
"Sữa dừa uống không ngon." Đôi mắt anh phản chiếu ráng chiều đỏ rực, nhàn nhạt, dường như đang hơi say: "Em qua đây dẫn tôi đi ăn cơm đi."
"Ăn cơm?" Phó Giai Hi đồng ý thoải mái hơn so với những gì anh nghĩ: "Được."
...
Nhà hàng Hắc Khang, sở trường của nhà hàng này là biến một con gà thành năm sáu món ăn.
Chuyên về một lĩnh vực, luyện đến trình độ cao nhất, lúc Phó Giai Hi đặt nhà hàng này hoàn toàn liên tưởng đến Du Ngạn Khanh.
Chọn theo sở thích của Du Ngạn Khanh, lấy đó làm cơ hội để kéo dài đề tài nói chuyện, nói không chừng có cơ hội học hỏi kinh nghiệm giao dịch của anh ấy.
Không ngờ giữa chừng Nhạc Cận Thành lại xin gia nhập.
Trong nhà hàng, ba người, Phó Giai Hi đứng giữa hai người bọn họ: "Chắc là hai người từng gặp nhau lúc tham gia hoạt động ở Tô Châu rồi nhỉ."
Nhạc Cận Thành khó mà hình dung cảm nhận của mình vào thời khắc này.
Anh tin rằng Du Ngạn Khanh ở trước mặt cũng vậy.
"Gặp rồi, danh tiếng của thầy Du nổi như cồn, có thể hợp tác với Bách Phong là vinh hạnh của Bách Phong." Năng lực tự kiềm chế của Nhạc Cận Thành đã max điểm, bất kỳ hoàn cảnh nào anh cũng có thể lịch thiệp đối đáp.
Du Ngạn Khanh không được ung dung bình thản, nói năng lưu loát như anh: "Chào tổng giám đốc Nhạc, ai cũng có thế mạnh của mình mà thôi."
Ý định ban đầu của Phó Giai Hi rất đơn thuần: "Đều là người bận rộn, khó có khi hẹn gặp được nhau, đúng lúc hôm nay có thể vừa ăn cơm vừa nói chuyện."
Nhạc Cận Thành không nói gì, ngồi trên băng ghế, không động đến bát đũa, vắt chéo chân, một tay đặt trên mép ghế.
Ánh mắt anh vô số lần liếc sang Phó Giai Hi nhưng cô chẳng buồn nhìn anh mà chỉ như chong chóng xoay tít theo gió, tranh thủ thời gian hỏi Du Ngạn Khanh mấy vấn đề về chuyên ngành.
Thái độ của Du Ngạn Khanh không mặn không nhạt, trả lời đôi ba câu, lúc không muốn trả lời thì quay sang nói chuyện phiếm với Nhạc Cận Thành.
Đều là những người có thể tiếp nối được chủ đề, anh một câu tôi một câu, trái lại nói chuyện thoải mái, tự nhiên hơn hẳn.
Nhạc Cận Thành đánh giá cao sự hiểu biết sâu rộng về ngành tài chính và doanh nghiệp của Du Ngạn Khanh.
Cách phân tích và tầm nhìn xa của Nhạc Cận Thành về phương hướng, thế cục cũng khiến Du Ngạn Khanh mở mang tầm mắt.
Phó Giai Hi rất thức thời yên lặng, nghiêm túc học hỏi những kiến thức ở những lĩnh vực khác.
Phục vụ mang đồ ăn lên, là món súp ba loại nấm.
Phó Giai Hi buột miệng nói: "Xin hãy đưa phần không hành cho anh này."
Hơi nóng lượn lờ bốc lên từ bát súp, mùi thơm nồng xông vào cánh mũi, hơi nóng khiến ánh mắt Nhạc Cận Thành dịu đi, cảm giác không vui và khó chịu trong lòng thoáng vơi đi một chút.
Ánh mắt Du Ngạn Thanh khẽ lướt qua hai người, chậm rãi khuấy bát súp.
Phó Giai Hi có điện thoại, là Bạch Đóa gọi đến, cô đi ra ngoài nghe.
Một bàn đồ ăn ngon, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau không nói gì.
Lúc món súp nấm được đưa lên, bầu không khí phát sinh thay đổi vi diệu.
Nhạc Cận Thành ung dung thong thả nhấp một ngụm canh: "Thầy Du có kiến nghị gì về việc phân công người liên lạc của bên tôi không?"
Du Ngạn Khanh nói: "Phó Giai Hi rất tốt, cầu tiến, cố gắng, cần gì cũng có thể đáp ứng."
"Đánh giá cao như vậy, phần thưởng nhân viên xuất sắc cuối năm nhất định phải trao cho cô ấy rồi." Nhạc Cận Thành nói: "Cần gì cũng có thể đáp ứng... Ví dụ như?"
"Liên lạc trao đổi về công việc, làm việc theo yêu cầu của bên trên, thường xuyên đề cử nhà hàng cho tôi, đúng rồi, thỉnh thoảng còn giúp tôi cho mèo ăn nữa." Du Ngạn Khanh cười nói: "Cô ấy không ngại phiền phức, căn nhà mà tôi đang ở cũng là cô ấy tìm giúp."
Bụng ngón tay đang cầm thìa súp của Nhạc Cận Thành dùng sức đến vặn vẹo.
Mỗi câu nói mỗi hành động của Du Ngạn Khanh đều rất tự nhiên: "Cô ấy cũng chịu được cực khổ, vừa đi làm vừa phải chăm con."
Giọng điệu của Nhạc Cận Thành thay đổi: "Cô ấy còn dẫn anh đi gặp con trai?"
"Chưa từng gặp." Du Ngạn Khanh nói: "Có điều có thể cân bằng được cả công việc gia đình và sự nghiệp, chắc hẳn cô ấy đã lên kế hoạch thời gian rõ ràng với ba của đứa bé."
Nhạc Cận Thành tựa người về phía sau, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, mắt khẽ liếc sang: "Anh gặp chồng cô ấy chưa?"
Du Ngạn Khanh cười: "Tôi chưa gặp chồng cũ của cô ấy."
Là câu trả lời, cũng chỉnh lại cách xưng hô cho đúng.
"Chồng cũ của cô ấy là người như thế nào?" Anh ấy hỏi lại, thật lòng muốn biết.
Yên tĩnh mấy giây, Nhạc Cận Thành nhẹ giọng nói: "Anh tuấn đẹp trai, sự nghiệp thành công, có tình cảm sâu đậm với cô ấy, người bình thường không thể chia cắt bọn họ... Là người xứng đôi với cô ấy."