Ấm áp

Du Ngạn Khanh yên lặng chừng hai giây, sau đó đổi sang một tư thế thoải mái hơn, cười hỏi: "Đẹp trai cỡ nào? So với tôi thì sao?"
 
"Không cùng một kiểu."
 
"Vậy chắc cũng không có áp lực gì." Du Ngạn Khanh thoải mái tự giễu, lại nửa thật nửa giả tiếp tục đề tài này: "Nếu quả thật hai người bọn họ không thể tách rời thì sao có thể kết thúc bằng việc ly hôn. Anh nói có đúng không, tổng giám đốc Nhạc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhạc Cận Thành: "Khi các anh giao dịch chắc hẳn cũng có lúc gặp khó khăn, gặp đường cùng thì phản kích."
 
"Đương nhiên là có."
 
"Từ bế tắc đến đảo ngược, từ lạc lối đến trở về đúng hướng. Trên thị trường có vô số khả năng, chỉ cách nhau một hai giây mà mọi chuyện đã khác hoàn toàn."
 
"Có phải tổng giám đốc Nhạc đây cũng đã từng làm người giao dịch?"
 
"Thỉnh thoảng cũng có hứng thú, chỉ hiểu biết sơ sơ. Nhưng tôi biết dù là đường cụt, chỉ cần chịu được qua đêm tối, nói không chừng sẽ chờ được tới thời khắc đảo ngược."
 
Du Ngạn Khanh cúi đầu cười, rồi ngẩng đầu lên nói thẳng không chút kiêng kỵ: "Cái anh nói là giao dịch hay là chỉ lòng người."
 
"Lòng người khó đoán như vậy, sao tôi có thể chỉ ra được." Nhạc Cận Thành bình tĩnh ung dung, cũng không cố tình giả bộ ngớ ngẩn: "Chỉ chính bản thân tôi cũng không sai."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Ngạn Khanh gật đầu khen ngợi: "Người có thể hiểu rõ bản thân đã là phẩm chất đáng quý. Cho nên tổng giám đốc Nhạc nói với tôi nhiều chuyện như vậy, cho phép tôi lỗ mãng hỏi một câu, người cũ của Phó Giai Hi là bạn chung của hai người à?"
 
Nhạc Cận Thành bỗng nói: "Thầy Du có biết tên con trai cô ấy không?"
 
"Không biết, tôi chỉ nghe thấy thỉnh thoảng cô ấy nghe điện thoại có gọi thằng bé là Tiểu Gia Nhất?"
 
Nhiệt độ của súp nấm đang độ vừa miệng, Nhạc Cận Thành dùng hai tay bưng bát, tỉ mỉ thưởng thức. Đôi môi mỏng được súp thấm ướt ánh lên màu sắc tươi tắn.
 
Anh bình tĩnh nhấn mạnh một chữ trong đó: "Con trai của cô ấy họ Nhạc, tên là Nhạc Gia Nhất."
 
Phó Giai Hi không sao ngờ được bữa cơm còn chưa ăn xong, Du Ngạn Khanh đã vội vàng cáo biệt.
 
Lúc này còn chưa đến bảy giờ, thị trường hàng hóa trong nước còn chưa mở cửa.
 
Cô kiểm tra lại lịch tài chính và kinh tế trong ngày, cuối tuần bên Âu Mỹ cũng không công bố số liệu quan trọng nào.
 
"Anh không cãi nhau với anh ấy đấy chứ?" Phó Giai Hi hoài nghi hỏi.
 
"Hai người chúng tôi cũng đâu phải mấy thằng nhóc ranh chưa ráo máu đầu, có thể cãi nhau vì chuyện gì được chứ? Hả?" Nhạc Cận Thành có ý ám chỉ.
 
"Cũng đúng. Du Ngạn Khanh chỉ hung dữ ở nhà, ra ngoài rất lạnh lùng, không hay chú ý đến người khác."
 
"Nhà anh ta cũng là em tìm, sao, anh ta còn dám hung dữ với em?" Nhạc Cận Thành đột nhiên nói.
 
Phó Giai Hi bất ngờ: "Sao anh biết?"
 
"Người đàn ông lạnh lùng Du Ngạn Khanh nói cho tôi biết."
 
"Ngay cả chuyện này anh ấy cũng nói với anh?"
 
"Có qua có lại thôi." Nhạc Cận Thành nói: "Tôi cũng nói cho anh ta biết một chuyện, Gia Nhất họ Nhạc, là con trai tôi."
 
Phó Giai Hi bị anh vờn đến choáng cả đầu, suýt nữa quên cả chuyển số, lúc chuyển sang đèn xanh bị chiếc xe phía sau bấm còi thúc giục.
 
"Anh khoe khoang với anh ấy làm gì, người ta chỉ là chưa kết hôn thôi, chỉ cần anh ấy muốn, sau này cũng sẽ có con." Phó Giai Hi thực sự không hiểu nổi đề tài nói chuyện phiếm của cánh đàn ông, nó còn vô nghĩa hơn so với những gì cô tưởng tượng.
 
Nhạc Cận Thành nhất thời vô cùng cạn lời.
 
Cách hiểu của cô quá nghiêm túc rồi, hoàn toàn không lĩnh hội được bản chất.
 
Trong lòng anh buồn bực, muốn hút thuốc.
 
"Anh say xe à?" Phó Giai Hi nhìn qua kính chiếu hậu phát hiện sắc mặt anh có gì đó không ổn lắm nên tinh tế hạ cửa kính xe xuống một nửa: "Hóng gió đi, tôi sẽ lái chậm lại một chút."
 
Đi về phía trước qua hai giao lộ nữa, rẽ trái chính là dinh thự Đàn mà anh đang ở, rẽ phải là chỗ ở của Phó Giai Hi.
 
Nhạc Cận Thành bỗng nhiên mở miệng nói: "Cách hành văn cụ thể trong bản "Kế hoạch phân phối lợi nhuận vượt mức" mà em gửi cho Kim Minh như thế nào?"
 
Tốc độ xe chậm lại, Phó Giai Hi thấy được hy vọng: "Chờ chút, tôi gửi cho anh bản mềm."
 
"Không cần." Nhạc Cận Thành nhẹ giọng nói: "Qua chỗ em, dùng máy tính."
 
Phó Giai Hi không chút do dự, đứng trước công việc cô hoàn toàn tin tưởng anh.
 
"Kế hoạch của em có kiểm tra đánh giá chỉ tiêu lương thưởng cả năm của tập đoàn không? Cấp bậc lương của công ty được phân chia rõ ràng, nhất là hạng mục thưởng cá nhân đều do các ban tự trình báo, nếu như phù hợp điều kiện của năm trước có thể gửi lên hội đồng quản trị bàn bạc cân nhắc."
 
Phó Giai Hi chắt lọc những ý chính: "Cho nên tôi muốn giải quyết hai chuyện, một là thuyết phục Kim Minh, hai là lôi kéo nhiều phiếu bầu hơn."
 
Nhạc Cận Thành cong môi cười.
 
Phó Giai Hi lấy tài liệu ra ngay tại chỗ: "Có thể kéo được phiếu bầu của anh không?"
 
"Một phiếu của tôi bằng mười phiếu." Nhạc Cận Thành xem tài liệu, ung dung thong thả hỏi: "Thế nên em định hối lộ tôi thế nào?"
 
Phó Giai Hi đến bên anh, ngồi xuống bên tay vịn ghế sô pha mềm mại, cô ngước mặt, ánh mắt rơi xuống ống tay áo của anh: "Hôm qua đi dạo phố có ngang qua một quầy hàng, âu phục trên người ma nơ canh trông rất đẹp."
 
"Cho nên?"
 
"Cho nên nghĩ đến anh, anh có muốn đi xem thử không, xem mắt nhìn của tôi thế nào."
 
Nhạc Cận Thành cảm thấy hơi buồn cười: "Tặng quà thì tặng quà, nói cảm động như vậy làm gì."
 
"Vậy anh đã bị cảm động chưa?"
 
"Nếu không thì sao?"
 
"Vậy thì đổi sang một cách nói khác." Phó Giai Hi lập tức thay đổi vẻ mặt: "Nhạc Cận Thành, anh còn muốn làm ba Gia Nhất nữa không?"
 
"Uy hiếp tôi."
 
"Tôi nào dám." Phó Giai Hi lười biếng nói: "Anh là người không sợ bị uy hiếp nhất."
 
Nhạc Cận Thành cười.
 
Trong lòng nói những chi tiết nhỏ em không bỏ quên còn có hiệu quả hơn bất kỳ thứ đắt đỏ quý giá nào.
 
Đến giờ, Gia Nhất đúng giờ gọi video tới.
 
Phó Giai Hi đi tới phòng ngủ nghe máy.
 
Nhạc Cận Thành không vội lộ mặt, con trai là người của anh, không phải kẻ địch tiềm tàng, không cần phải làm vậy.
 
Món súp nấm buổi tối hơi mặn, anh thấy hơi khát, tự mình xuống phòng bếp tìm nước uống.
 
"Mẹ, con phát hiện ra có con sóc trong vườn cây ăn quả của cụ nội."
 
"Bác Lưu dẫn con đi câu cá!"
 
"Ngủ ngon, yêu mẹ!"
 
Giọng nói bi bô tràn đầy sức sống đó có thể xóa sạch những mệt mỏi buồn phiền cả một ngày.
 
Tâm trạng của Phó Giai Hi cũng tốt hơn: "Nếu anh không muốn quần áo thì đổi cách hối lộ khác có được không?"
 
Phòng khách lại không thấy bóng dáng Nhạc Cận Thành đâu.
 
Cô tìm kỹ thì thấy trước một mặt tường đầy sách, đèn đọc sách không bật, dưới ánh sáng lờ mờ, ánh đèn bên ngoài khung cửa biến đổi, phản chiếu bóng dáng của anh.
 
"Đây đều là mấy cuốn tập vẽ của con trai." Phó Giai Hi đi tới: "Thằng bé giỏi hơn tôi, thích đọc sách, khả năng tập trung cũng rất tốt."
 
Nhạc Cận Thành bỗng đưa tay ra, kéo cô vào lòng.
 
Phó Giai Hi bị đụng mạnh, mùi trà thoang thoảng trên vạt áo anh vỗ về khoảnh khắc trái tim cô đập loạn.
 
"Em muốn loại hối lộ này à, có hơi khó."
 
Nhạc Cận Thành vừa nghiêng đầu, môi cọ vào thùy tai lạnh như băng của cô, giống như một sợi dây mồi lóe lên ánh lửa.
 
Phó Giai Hi run rẩy, níu chặt ống tay áo của anh.
 
Tiếng hít thở của Nhạc Cận Thành dần dồn dập hơn, từ thùy tai đi lên, khẽ mơn trớn vành tai, đặt một nụ hôn sâu lên mái tóc mềm của cô.
 
Cẩn thận, chậm rãi tiến công, cuốn lấy suy nghĩ của Phó Giai Hi.
 
Bọn họ là người hiểu rõ và quen thuộc với cơ thể của nhau nhất.
 
Nhạc Cận Thành ẩn nhẫn như vậy, thân mật đến đó thì ngừng, giống như một ngọn núi trầm mặc đang dò xét một đóa hoa nhỏ trên đường.
 
Phó Giai Hi thoáng thất thần, ngón tay cuộn lại thành nắm đấm, cuối cùng vẫn đẩy anh ra.
 
Nhạc Cận Thành không tiến thêm bước nữa, ánh mắt tối đen u ám, hơi thở cũng hơi nặng nề.
 
Phó Giai Hi luôn cảm thấy trạng thái của anh có gì đó không ổn, thấp giọng hỏi: "Anh sao thế?"
 
Hầu kết của Nhạc Cận Thành khẽ lăn lộn, anh khàn giọng nói: "Những thứ đó không tốt bằng tôi, nếu em muốn dùng thì dùng thứ tốt hơn đi."
 
Sau khi anh rời đi một lúc lâu, Phó Giai Hi vẫn không nghĩ ra những lời này có ý gì.
 
Ngủ đến nửa đêm, cô thấy khát muốn uống nước, đứng ở trước tủ sách một lúc.
 
Ở ô thứ nhất bên phải của hàng đầu tiên có để một chiếc hộp giao hàng hỏa tốc.
 
Phó Giai Hi bị sặc nước, dừng lại một lúc điên cuồng ho khan.
 
Cô nhớ ra rồi, đây là đồ Bạch Đóa gửi cho cô. Lần trước gặp nhau uống rượu ở quán bar cô có nói tới mũi của Nhạc Cận Thành, Bạch Đóa nghe thấy miêu tả "vừa to vừa thẳng", cho rằng cô cảm thấy cô đơn, mấy ngày sau gửi cho cô một hộp đồ chơi linh tinh như vậy.
 
Phải đến chục ngày nửa tháng sau Phó Giai Hi mới mở hộp, thấy là mấy thứ đồ chơi trợ hứng của người trẻ tuổi, Phó Giai Hi kinh ngạc cảm thán không thôi.
 
Hộp đồ giao hàng hỏa tốc đó bị cô nhét vào một chỗ kín đáo, buổi chiều nhân lúc Gia Nhất không có ở nhà, cô dọn dẹp lại nhà cửa mới lôi ra quên cất đi.
 
Nhạc Cận Thành nhìn thấy rất khó để không suy nghĩ nhiều.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui