Ấm áp

Một tuần sau, Phó Giai Hi vừa mới tới văn phòng, Lưu Quân đã gọi cô sang.
 
Cô nghĩ là bàn chuyện giá cả thị trường nhưng Lưu Quân lại nói với cô: "Hội đồng quản trị đã thông qua kế hoạch phân phối lợi nhuận của cô rồi."
 
Phó Giai Hi bất ngờ: "Trưởng bộ phận Kim trình lên ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Không phải, là phó giám đốc Trần nhắc tới trong buổi họp."
 
Phó giám đốc Trần tên là Trần Danh Uyên, phụ trách quản lý công ty con lớn nhất dưới trướng Bách Phong. Công ty con này chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực phát triển phần mềm, trí tuệ nhân tạo và nghiên cứu phát triển người máy, quy mô không lớn nhưng có tầm nhìn chiến lược và tầm quan trọng không cần nói cũng biết, chịu trách nhiệm làm ngọn cờ tiên phong cho bước chuyển mình trong tương lai của tập đoàn.
 
Đây là công ty con mà Nhạc Cận Thành dốc toàn lực ủng hộ sau khi vượt qua muôn vàn khó khăn, ngồi lên vị trí hiện tại.
 
Từ trạng thái thua lỗ ban đầu, chỉ mất hai năm, công ty con này đã đưa ra lời đáp tuyệt vời cho Nhạc Cận Thành.
 
Trần Danh Uyên giỏi nghiên cứu kỹ thuật, dường như không có liên quan gì với bên mảng kinh doanh.
 
Nhưng trong buổi họp, anh ta đã nhắc đến chuyện trong ba quý gần đây, việc sử dụng các chiến lược phòng ngừa rủi ro đúng đắn và khoa học đã tạo ra được lợi nhuận hơn bảy triệu nhân dân tệ cho mặt hàng sản phẩm dây dẫn từ nguyên liệu kẽm, đồng thời đưa ra đề xuất khen thưởng một cách công bằng và khách quan đối với các nhóm dự án có liên quan.
 
Sau đó có thành viên ban giám đốc phụ họa: "Hoàn thiện chiến lược kinh doanh là việc làm cần thiết cho sự phát triển của tập đoàn. Có những quy định liên quan trong việc quản lý hệ thống lương thưởng, tại sao không đưa ra phương án, làm rõ các quy định về phân phối lương thưởng."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Vân Tông lập tức phản đối: "Phạm vi công việc của anh ta không bao gồm chuyên môn này. Hơn nữa đây chỉ là một vài dự án thành công mà thôi, nếu lỡ sau này kế hoạch thất bại, gây ra tổn thất rồi bị phạt thì lại trách chúng tôi không hiểu tình người, không nể mặt mũi."
 
Anh ta là người phụ trách hoạt động kinh doanh của tập đoàn, có tiếng nói lớn.
 
Rõ ràng là không tán thành, phân tích đủ mọi hướng, trong lúc nhất thời toàn bộ phòng họp đều yên tĩnh.
 
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhạc Cận Thành.
 

Nhạc Cận Thành nhìn thẳng về phía Nhạc Vân Tông, thuận theo lời của anh ta mà hỏi: "Trong công việc thường ngày, giám đốc Vân Tông cũng hay dùng cách thức làm việc hiểu tình người, nể mặt mũi?"
 
Nhạc Vân Tông hơi sửng sốt, trả lời thế nào cũng không đúng.
 
"Hệ thống quản lý hoàn chỉnh chính là gốc rễ để Bách Phong có thể đi đến ngày hôm nay. Quản lý không chỉ thuần túy là quản lý nhân viên, trói buộc nhân viên mà là cơ chế thưởng phạt tương đối công bằng, để nhân viên có không gian phát triển, để nhân viên cảm thấy công ty là nơi mình thuộc về, có thể nhìn thấy tương lai."
 
Nhạc Cận Thành nói rất hùng hồn, khi nói những lời này, ánh mắt của anh luôn dán chặt vào Nhạc Vân Tông: "Tầm quan trọng của việc phòng ngừa rủi ro cho doanh nghiệp đã được phổ biến rộng rãi trong các chính sách, thậm chí có cả chuyên mục pháp luật phái sinh. Cổ phiếu, trái phiếu, quỹ đầu tư đều là đầu tư rủi ro tuyệt đối, việc Lưu Quân vẫn luôn dốc hết sức lực vào làm là vì chiến đấu giành giật một chỗ đứng cho Bách Phong trong thị trường giá cả tàn khốc."
 
"Nếu cậu thấy dễ thì tôi đề nghị các cậu tự đi đăng ký tài khoản, tiến hành giao dịch tiền tươi thóc thật một phen. Bỏ định kiến đi, nhìn thẳng vào rủi ro mạo hiểm, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của nhân viên. Giám đốc Vân Tông, với tư cách là người phụ trách bộ phận kinh doanh, đây mới là điều cậu nên làm nhất."
 
Mức độ hiểu biết của Nhạc Tấn Thành về nghiệp vụ vượt qua tưởng tượng của hầu hết mọi người, lời nói ra có sức nặng, đủ bằng chứng lý lẽ, giống như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, đâm về phía kẻ địch, hạ chúng chỉ bằng một chiêu.
 
Tiêu Duệ làm người ghi chép biên bản cuộc họp, anh ta lên tiếng rất đúng lúc: "Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu cho hạng mục thứ mười sáu trong buổi họp ngày hôm nay."
 
Phong cách làm việc nhanh gọn sấm rền gió cuốn đã trở thành thói quen thường ngày của Nhạc Cận Thành. Tình hình chung vẫn ổn nhưng luôn có mấy cái gai nhọn nhăm nhe đâm vào sống lưng anh, anh sẽ tạm thời nhẫn nại, đợi hôm khác từ từ tính tiếp. Rất hiếm khi anh chĩa mũi dao vào ai như vậy, nhất là khi đối phương còn là Nhạc Vân Tông.
 
Lưu Quân rất cảm động, ông ấy không giỏi nói lời cảm ơn, chỉ cảm khái một câu: "Tổng giám đốc Nhạc cũng không dễ dàng gì."
 
Còn lòng Phó Giai Hi rất khó tả, cô cũng không liên tưởng được chuyện này với lời trêu đùa đêm hôm đó.
 
Cô cũng không nghĩ Nhạc Cận Thành vì cô nên mới cố gắng tranh luận như vậy, nghĩ vậy là sỉ nhục anh.
 
Sau chuyện này cô có đi tìm đọc biên bản cuộc họp, những ý kiến, nhận xét đó thể hiện quyết tâm và khí phách của người lãnh đạo công ty.
 
Phó Giai Hi rất tán thưởng, những lúc như vậy Nhạc Cận Thành tỏa sáng hơn bao giờ hết.
 
"Tôi đã nói chuyện với bạn bè ở nước ngoài rất lâu, tình hình phân phối bên phía New York không tốt lắm. Mặc dù chưa có phản hồi cụ thể nhưng hệ thống giao hàng đã xuất hiện tình trạng phải xếp hàng." Lưu Quân đưa cho cô một chồng tài liệu được in ra: "Buổi chiều cô đi tìm Du Ngạn Khanh, hỏi ý kiến của cậu ấy xem sao."
 
Phó Giai Hi đồng ý.

 
"Lần sau tổ chức teambuilding thì mời cậu ấy đi cùng."
 
"Được." Phó Giai Hi nói: "Nhưng tôi đoán anh ấy sẽ không đi đâu."
 
Lưu Quân liên tục khen ngợi: "Làm phân tích nghiên cứu, giao dịch là phải bình tĩnh tập trung vào chuyên môn. Bảo sao cậu ấy thành công như vậy."
 
"Anh ấy cũng không khô khan như những gì ông nói đâu. Anh ấy thích hoạt động ngoài trời, rất giỏi leo núi, chạy bộ, chơi thể thao, à đúng rồi, anh ấy còn nuôi một con mèo mặt bánh bao nữa."
 
Lưu Quân tiếp lời rất trôi chảy: "Nuôi mèo cũng tốt, mèo hút tài lộc, bảo sao cậu ấy kiếm tiền giỏi vậy."
 
Phó Giai Hi: "..."
 
Hào quang của thần tượng chói mắt quá.
 
Phó Giai Hi định gọi điện thoại cho anh ấy trước nhưng lại nghĩ đến chuyện trong khoảng thời gian này cô đã gửi cho anh mấy tin nhắn WeChat, Du Ngạn Khanh chẳng trả lời lấy một tin, thôi bỏ đi, vẫn là đến thẳng nhà thì hơn.
 
Cô gõ cửa một lúc lâu, Du Ngạn Khanh mới lề mề đi ra mở cửa.
 
Chắc anh ấy vừa mới ngủ trưa dậy, tóc bù xù như rong biển.
 
"Xin lỗi vì đã làm phiền thời gian nghỉ trưa của anh."
 
"Đã biết là sẽ làm phiền thì sao còn tới quấy rầy?"
 
"Anh cho rằng tôi muốn làm phiền anh? Tôi gửi tin nhắn cho anh mà anh có trả lời đâu." Phó Giai Hi kêu oan.
 
"Điện thoại di động của tôi hỏng rồi."

 
"Thế mà vừa gặp nhau anh đã trách mắng tôi, mau xin lỗi tôi đi." Phó Giai Hi nói đùa.
 
Du Ngạn Khanh kiên quyết lắc đầu: "Tôi sẽ không xin lỗi."
 
"Vậy thì bỏ qua đi, tôi cũng không thể làm gì anh." Phó Giai Hi lắc lắc hộp trái cây trong tay: "Hộp hoa quả này tươi lắm, dưa lưới rất ngọt, anh nếm thử đi, tỉnh táo lại khỏi cơn buồn ngủ."
 
Du Ngạn Khanh chẳng những không nhận lấy mà còn giấu hai tay ra sau lưng.
 
Phó Giai Hi dở khóc dở cười: "Anh làm gì vậy? Tôi mắc bệnh truyền nhiễm à?"
 
Du Ngạn Khanh nhìn cô, đôi mắt như tảng đá ngầm chìm sâu dưới nước, chẳng ăn nhập gì với ánh nắng chói chang sáng rực bên ngoài.
 
"Cô không bị bệnh truyền nhiễm." Anh ấy thấp giọng nói: "Tôi còn chưa tỉnh táo lại, hoa quả có ngọt bao nhiêu ăn vào cũng chỉ thấy đắng."
 
...
 
Buổi tối, Bạch Đóa hẹn cô tới IFS ăn cơm, sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ thường tới quán bar nói chuyện phiếm.
 
"Đều tại cậu gửi cho tớ cái thùng hàng linh tinh kia." Phó Giai Hi cúi đầu che mặt oán giận: "Cậu không biết lúc ấy tớ xấu hổ thế nào đâu."
 
Bạch Đóa kinh ngạc: "Thật sự trùng hợp như vậy?"
 
"Chẳng lẽ là tớ cô ý?"
 
"Anh ta cũng chỉ ôm cậu rồi thôi?" Trên mặt Bạch Đóa đầy vẻ không tin: "Không nói mấy câu dirty talk?"
 
Sao có thể không nói.
 
Tôi dùng tốt hơn mấy thứ đồ chơi đó... Bây giờ nghĩ lại cô chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống thôi.
 
"Không phải chứ, hai người làm rồi?"
 
Phó Giai Hi cười: "Làm cái beep."

 
Bạch Đóa che miệng, kinh ngạc nói: "Nhạc Cận Thành không cứng được?!"
 
Phó Giai Hi sặc rượu, ho khan đến mức muốn long cả phổi ra: "Cậu, cậu có còn là con gái không đấy, sao không nói câu đó to hơn nữa đi."
 
Bạch Đóa cười đùa: "Thế thì không được, mấy nữa anh ta lại gửi công hàm luật sư đến cho tớ mất."
 
Trọng điểm không phải là chuyện này mà là phản ứng của Nhạc Cận Thành lúc đó, đến tận bây giờ Phó Giai Hi vẫn còn nhớ rõ những động chạm tinh tế của anh. Người không ở bên cạnh nhưng những cái chạm đó giống như mồi lửa đang cháy.
 
Phó Giai Hi ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, cảm giác mát lạnh thấm vào cổ họng có lẽ có thể dập tắt ngọn lửa đang trào dâng kia.
 
Trước khi anh và Giai Hi ly hôn, ấn tượng của Bạch Đóa về Nhạc Cận Thành thực ra khá tốt, nếu phải tìm ra khuyết điểm thì chính là anh quá bạo.
 
Khi đó hai người đã hẹn hò được nửa năm, Bạch Đóa rủ Giai Hi đi dạo phố, thời tiết nóng nực, cô mặc một chiếc áo sơ mi tay dài cao cổ.
 
"Baby, cậu không nóng à?"
 
"Nóng chứ." Phó Giai Hi ngượng ngùng đỏ mặt.
 
Bạch Đóa lập tức hiểu ra: "Cậu ngủ với Nhạc Cận Thành rồi?"
 
"Suỵt! Suỵt suỵt suỵt! Nhỏ tiếng thôi!"
 
"Không được, anh ta mạnh bạo quá rồi." Bạch Đóa cau mày: "Không thể dịu dàng hơn một chút sao?"
 
Kể từ đó, Bạch Đóa đã dán cho Nhạc Cận Thành cái nhãn "tên đàn ông thô lỗ".
 
"Được rồi được rồi, uống cũng kha khá rồi. Rượu này hơn ba mươi độ, có tác dụng chậm." Bạch Đóa ghét bỏ nói: "Theo tớ thấy, cậu tiếp xúc với quá ít đàn ông, cũng không biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi có người tài giỏi hơn. Nếu có so sánh thì thì cậu sẽ biết dịu dàng tốt hơn thô lỗ nhiều."
 
Năm ngón tay Phó Giai Hi giơ lên vuốt mái tóc dài, vốn dĩ cô định cãi lại nhưng có lẽ là say thật, hai gò má đỏ ửng, ánh mắt cũng mơ mơ màng màng.
 
Cô mỉm cười lẳng lơ quyến rũ: "... Nhưng... Anh ấy có thể liếm rất lâu."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận