Ấm áp

Phó Giai Hi tỉnh lại, Bạch Đóa gửi tin nhắn hỏi cô có còn nhớ tối hôm qua đã nói gì không?
 
Phó Giai Hi quên có chọn lọc: “Tớ nhớ, tớ muốn làm người phụ nữ giàu có.”
 
Bạch Đóa nói: “Cưng à, tớ chắc chắn cậu đã rất lâu không sinh hoạt tình dục rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Giai Hi: “Làm sao, có gì mà xấu hổ?’
 
Bạch Đóa nói: “Cậu không thấy cô đơn trống vắng là được.”
 
Kệ đi, gần đây cô bận rộn đến mức không rảnh nghĩ đến chuyện khác.
 
Nhưng dù bận rộn thì cô vẫn lo lắng.
 
Không biết gần đây Du Ngạn Khanh thế nào, không trả lời tin nhắn và điện thoại, như thể đã mất liên lạc với thế giới vậy.
 
Phó Giai Hi không chịu được nên tìm cớ, bảo Lưu Quân gọi cho anh ấy.
 
Du Ngạn Khanh nghe máy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói anh ấy rất bình tĩnh: “Alo?”
 
Phó Giai Hi lập tức nổi giận, giật lấy điện thoại, chất vấn: “Tại sao anh không nhận điện thoại của e?”
 
Trông cô rất hung hăng, ánh mắt như thể xuyên qua không gian để giết người vậy.
 
Ngay cả Lưu Quân cũng vô thức tránh xa cô ra.
 
Du Ngạn Khanh im lặng một hồi rồi nói: “Cô đáng sợ thế, đây là thái độ của cô với đối tác sao?”
 
Phó Giai Hi lạnh lùng nói: “Anh tránh mặt tôi như thế, thái độ như vậy thì tốt chỗ nào?”
 

Khi cô tức giận, đến cả sợi tóc cũng toát lên cảm xúc, càng không nói đến giọng điệu, gằn từng chữ một cùng với hơi thở dồn dập.
 
Du Ngạn Khanh đột nhiên nói: “Hiện giờ cô đến đây đi, mang cho Nước Cam một túi thức ăn mèo.”
 
Sau đó anh ấy cúp máy, Phó Giai Hi giận dữ kể khổ: “Tổ trưởng Lưu, ông xem, nhân viên quèn như tôi có dễ dàng gì, tôi hầu hạ anh ấy như ông nội vậy, còn phải chăm sóc cả mèo của anh ấy.”
 
Lưu Quân ho khan hai tiếng, chân thành hỏi: “Hai người có, có…”
 
“Cái gì ạ?”
 
“Yêu nhau không.”
 
“Tổ trưởng Lưu, anh ấy không điên.”
 
Phó Giai Hi xách theo túi thức ăn mèo đến cửa, dáng vẻ như sắp chịu đòn nhận phạt. Cô tức giận mà không muốn nói chuyện với Du Ngạn Khanh.
 
Du Ngạn Khanh ngồi trên sofa đọc sách, một cuốn sách tiếng Anh bản gốc về lý thuyết kinh tế. Anh ấy ăn mặc đơn giản, một chiếc áo hoodie màu be, đeo cặp kính nửa gọng cực mỏng, dưới ánh đèn đọc sách như có vì sao lấp lánh lặng lẽ di chuyển.
 
Nước Cam rất thân thiện với Phó Giai Hi, thân thiệt để lộ ra cái bụng đầy lông xù.
 
“Tao không gãi ngứa cho mày đâu, chủ nhân của mày là đồ thối tha, đừng mong tao đối xử tốt với mày.” Phó Giai Hi ngồi xổm xuống, chỉ mèo mắng Du Ngạn Khanh.
 
“Meo.” Nước Cam như thể nghe hiểu, lăn hai cái rồi nhào vào lồng ngực Du Ngạn Khanh.
 
Phó Giai Hi không thích giấu giếm chuyện gì, đặc biệt là chuyện công việc.
 
Cô đi đến trước sofa, thề là phải hỏi rõ mọi chuyện: “Anh có chỗ nào không hài lòng với cách làm việc của tôi? Hay là tôi làm sai chuyện gì, đắc tội với thầy Du đây.”
 
Du Ngạn Khanh lật một trang sách, lạnh nhạt nói: “Không có.”
 
“Hay là tôi không cho mèo của anh ăn no, hoặc là mua loại thức ăn mèo không đúng ý anh, hoặc là hoa quả hôm ấy không ngọt?” Phó Giai Hi vắt hết óc suy nghĩ.
 
“Đều không phải.”
 

Phó Giai Hi đá vào đế giày của anh ấy: “Này! Anh tẻ nhạt như vậy, đám bạn gái cũ của anh chịu được sao?”
 
Du Ngạn Khanh hơi nâng cằm lên: “Chịu được, nếu không sao lại thành bạn gái cũ chứ?”
 
“…”
 
Phó Giai Hi tức điên lên, khi bình tĩnh lại thì đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó: “Anh không vui là bởi vì biết Nhạc Cận Thành là chồng cũ của tôi à?”
 
Du Ngạn Khanh lập tức chế nhạo: “Sao tôi phải không vui? Anh ta là chồng cũ hay bạn trai cô thì liên quan gì đến tôi? Thật ra tôi lại bội phục cô đấy, cô có một tấm lòng rất bao dung độ lượng.”
 
“Vớ vẩn, tôi chỉ muốn làm việc, tôi muốn kiếm tiền, tôi phải chứng minh bản thân.” Phó Giai Hi hỏi anh ấy: “Có bệ đỡ tốt như vậy sao tôi phải từ bỏ? Chẳng lẽ tôi cứ phải không đội trời chung, ầm ĩ quyết liệt, ra ngoài chịu khổ thì mới phù hợp với sở thích của người xem sao?”
 
Du Ngạn Khanh dừng lại, nhìn cô mấy giây, nhưng lại cảm thấy ngượng ngập khi nhìn vào đôi mắt sáng rực của cô.
 
Anh ấy cúi đầu xuống, khẽ nói: “Cô nói đúng, nên giảm bớt những chuyện không như ý trong cuộc đời, sống hạnh phúc là công đức lớn nhất.”
 
Phó Giai Hi hít mũi, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không phải hoàn toàn vì công việc mới làm phiền anh. Thật ra, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, tôi cũng coi anh là bạn.”
 
Du Ngạn Khanh lại lật sang một trang sách, đầu ngón tay hơi run lên. 
 
“Được rồi, đừng giả vờ đọc sách nữa. Cầm ngược sách rồi kìa.” Phó Giai lấy quyển sách ra khỏi tay anh, khẽ ném lên sofa, sau đó cô hơi cúi người xuống, ngón tay gãi đầu con mèo béo trong lòng anh: “Nhớ trả tiền thức ăn mèo, chuyển khoản cho tôi 358 tệ rồi tôi đi.”
 
Cửa đóng lại, những hạt bụi li ti bay trong không khí, trái tim Du Ngạn Khanh rơi bịch xuống đất, cuộc sống của anh ấy lại trở về yên tĩnh và đơn điệu đến cùng cực.
 
Giữa đường, khi Phó Giai Hi dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, mới có thời gian xem điện thoại.
 
Mười phút trước, Du Ngạn Khanh gửi cho cô ba tin nhắn:
 
“Chuyển khoản 688 tệ, mời cô kiểm tra và nhận.”
 
“Có thật sự muốn bàn chuyện hợp tác không?”
 

“Sau này tôi sẽ nhận cuộc gọi của cô.”
 

 
Tháng 12, thời tiết lạnh lẽo vô cùng, không còn những ngày tháng ấm áp nữa. Khi Nhạc Cận Thành ra khỏi tập đoàn, Tiêu Duệ dặn người cầm áo khoác cho anh, xuống xe, gió lạnh thấu xương, vô cùng tàn nhẫn.
 
Trong biệt thự có hệ thống sưởi toàn bộ căn nhà, như hai thế giới so với bên ngoài lạnh lẽo giá buốt. Tối hôm qua Nhạc Cận Thành xã giao uống nhiều rượu, nóng lạnh liên tục khiến hơi khó thở.
 
Thân thể Nhạc Phác Hồi đã khỏe hơn, không cần phải chống nạng nữa, hai tay được Nhạc Vân Tông và Nhạc Thiếu Hằng đỡ, run rẩy xuống cầu thang.
 
Nhạc Cận Thành vội vàng đi lên phía trước.
 
Rất đáng khen ngợi lòng hiếu thảo của ba đứa con trai.
 
Nhạc Phác Hồi không hề do dự duỗi một bàn tay về phía anh.
 
Nhạc Cận Thành hơi khom người xuống, dáng vẻ khiêm tốn: “Con đã nói chuyện xong với bên phía Cục, tuần sau Ủy ban chứng khoán sẽ đến tập đoàn, ba yên tâm, con đã sắp xếp xong cả rồi.”
 
“Con mang trà Thái Bình Hầu Khôi cho ba, ngày mai nếm thử đánh giá xem.”
 
Nhạc Phác Hồi rất hài lòng, không khỏi nhắc nhở vài câu nhưng cũng không có chuyện gì.
 
Hiện giờ Bách Phong dưới sự lãnh đạo mấy năm nay của Nhạc Cận Thành, đã yên lặng cất bước chuyển mình từ lâu. Hợp tác nhiều với các phòng thí nghiệm quốc gia trong các lĩnh vực khoa học kỹ thuật, chip, kỹ thuật số mới.
 
Nhạc Phác Hồi cao tuổi, ốm yếu, làm sao theo kịp tốc độ của thời đại.
 
Trong lòng ông ta tự hiểu rõ, biết mình không còn sức, quyền lợi, tài sản, danh dự trong tay đều mất dần. Thứ duy nhất mà ông ta giữ lại được, chỉ có tiếng gọi “ba”.
 
“Trong nhà và công ty có con, ba rất yên tâm.” Nhạc Phác Hồi không khỏi nắm chặt tay Nhạc Cận Thành hơn.
 
Nhạc Vân Tông dừng lại giữa chừng ở cầu thang, sắc mặt ngượng ngập, hụt hẫng.
 
Nhạc Cận Thành vừa xuất hiện, ba đã buông tay anh ta ra không hề do dự.
 
Buông tay cũng không sao nhưng tại sao lại là anh ta?
 
Nhạc Vân Tông nhìn sang Nhạc Thiếu Hằng, đến cả cậu em út lười biếng này cũng được đứng bên cạnh ông ta.
 
Ngay sau đó, Nhạc Phác Hồi gọi hai đứa con trai vào, anh em đồng lòng, tập đoàn hưng thịnh, đặc biệt là Nhạc Vân Tông, người trợ giúp toàn lực trong tập đoàn. Ông ta lại chân thành khuyên nhủ Nhạc Thiếu Hằng, mở câu lạc bộ ra chơi cũng được, chơi đủ rồi thì phải trở về nhà.

 
Hàng năm Nhạc Thiếu Hằng đều ở bên ngoài, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh. Khi cười rộ lên trông rất phóng khoáng: “Ba, Bách Phong có anh cả và anh hai là đủ vững chắc rồi ạ.”
 
Nhạc Phác Hồi rất yêu thương con trai út: “Con đó, giống mẹ con nhất.”
 
Sắc mặt Nhạc Vân Tông gượng gạo, cười miễn cưỡng.
 
Vẻ mặt Nhạc Cận Thành xa cách, không quan tâm mà bước từng bước nhỏ sang một bên.
 
“Rầm!”
 
Vạn Ngọc đang thoa kem dưỡng ẩm thì bị tiếng đóng cửa đột ngột làm hoảng sợ: “Ối, anh về rồi à?”
 
Nhạc Vân Tông bực bội cởi áo khoác ra, còn chưa cởi cúc áo ra mà anh ta đã giật phăng ra: “Em mua loại quần áo rách nát gì thế này!”
 
Vạn Ngọc vội vàng cất mỹ phẩm dưỡng da đi, không tìm thấy nắp lọ, cô ta lục lọi khắp nơi, hoang mang bối rối vội vàng xuống khỏi giường.
 
“Được rồi được rồi, sau này em không mua thương hiệu này nữa, ông xã đừng giận.” Vạn Ngọc kéo tay anh ta: “Công việc có chuyện gì không như ý sao?”
 
Lời nói của Nhạc Vân Tông như chứa gai: “Làm sao, mỗi ngày em đều mong ngóng anh không vui sao?”
 
“Ý em nào phải vậy?” Giọng điệu của Vạn Ngọc dịu dàng, hạ thấp người xuống, mềm mại dán sát cọ lên người anh ta: “Em chỉ cảm thấy anh quá vất vả khiến em đau lòng.”
 
Nhạc Vân Tông cười lạnh lùng: “Em đau lòng? Vậy em đi đánh thức người anh trai lười biếng của em dậy đi, đừng có nợ tiền ở bên ngoài xong dùng tên anh để lừa gạt người khác. Còn làm cái dự án gì hả, nhìn dáng vẻ keo kiệt kia của anh ta, nghĩ người khác cũng ngu à?”
 
Vạn Ngọc sắp không không chịu, cố gắng duy trì nụ cười, làm nũng với anh ta: “Được rồi được rồi, em đảm bảo với anh, ông xã yên tâm đi, chắc chắn không có lần sau đâu.”
 
“Còn nữa, nếu thẻ tín dụng không vay được nữa thì đừng có vay trên mạng, muốn tìm chỗ chết cũng đừng điền số điện thoại của anh.” Nhạc Vân Tông nghiêng đầu tránh cô ta chủ động thân mật, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét: “Anh đã quá dung túng gia đình em rồi, nói với mấy họ hàng nhà nghèo đó của em, đừng cố moi tiền từ anh nữa.”
 
Câu này quá khó nghe, Vạn Ngọc kìm nén cơn giận: “Ông xã, anh có thể nói tử tế được không.”
 
“Làm sao, em còn muốn bênh vực bọn họ à?” Nhạc Vân Tông trút toàn bộ sự giận dữ lên người vợ: “Em phải biết, hiện giờ cuộc sống của em, túi xách giới hạn của em, đồ trang sức, mỹ phẩm của em, em có thể có tiếng nói của giới này cũng đều vì có anh! Nếu không phải anh, em có thể ngồi đây tô son trát phấn không? Vợ của người khác có công việc riêng trợ giúp cho chồng. Em nhìn em xem.”
 
Sắc mặt Vạn Ngọc trắng bệch: “Anh muốn nói Phó Giai Hi chứ gì.”
 
Tâm trạng khó chịu bực dọc mấy ngày hôm nay của Nhạc Vân Tông đều bùng nổ trong chớp mắt, anh ta đẩy mạnh Vạn Ngọc ra: “Cút ngay!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận