Ám Chiến Tâm Huyền

Editor: ton ton

Trò chơi mèo vờn chuột bắt đầu diễn ra.

Tôi nghĩ dựa theo cá tính của Giang đại tổng tài, làm con mồi bị hắn nắm trong lòng bàn tay đùa giỡn thì nhất định chỉ có kết cục máu chảy đầm
đìa, chết không toàn thây. Cũng không phải là tôi bi quan thái quá thiên vị, mà vì tôi đã từng là nạn nhân chịu khổ sở, bị kinh nghiệm thực tế
tàn hại thảm thương dạy dỗ mà thành.

Ngay trước khi hôn mê, tôi đã cho rằng mình sẽ có được sự giải thoát, đó chính là vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, vui mừng vì cuối cùng cũng đã
kết thúc vận mệnh bi thảm của như loài giun dế.

Kết quả tỉnh lại chẳng qua chưa đầy hai giờ, tôi liền phát hiện, thì ra
tôi không phải là con giun con dế, mà biến thành con chuột nhắt trong
mắt người nào đó.

Hắn còn chưa đùa bỡn đủ, cho nên tôi còn phải sống. Chẳng những phải
sống, mà còn phải mang lại lạc thú cho hắn. Chuyện khơi gợi nên lạc thú
nhất của hắn, không có gì hơn là nhìn tôi vào lúc hắn đang tùy tâm sở
dục đùa bỡn, nớm nớp lo sợ phỏng đoán ý tứ của hắn, sau đó mỗi một lần
đều nhận lấy kết cục thất bại.

Chính là giống như hiện giờ, tôi nghĩ rằng hắn sẽ tiếp diễn việc bạo
hành ngày hôm đó, tiếp tục gia tăng thống khổ trên cơ thể tôi để thỏa
mãn đòi hỏi biến thái của hắn.

Nhưng trên thực tế, hắn ngoại trừ thoa thuốc cho tôi, thì dùng đủ mọi thủ đoạn thăm dò thân thể của tôi, làm cho tôi không nơi nào trốn được*.

*Nguyên văn 无处可逃= “vô xứ khả đào” - không thể lẩn trốn được nơi nào hết

Khác với lúc trước cố ý làm tôi đau đớn, lần này hắn nhẹ nhàng vuốt ve
phần tròn trịa trước ngực tôi, nhất là phần đỉnh của nụ hoa màu phấn
hồng đã bị thương. Hắn hôn nhẹ chúng, dùng đầu lưỡi mềm vuốt ve.

Đầu ngón tay hắn tham nhập giữa hai chân tôi, dọc theo quỹ đạo bôi
thuốc, dễ dàng tìm ra được hạt trân châu mềm mại nằm ẩn giấu trong đóa
hoa. Hắn vân vê nó, khiến cho nó biến đổi càng nhô cao hơn.

Tôi biết hắn giờ đang nhìn tôi chằm chằm thật kỹ, không bỏ qua bất cứ
phản ứng hay vẻ mặt nào của tôi. Cũng vì như thế, tôi luôn nhắm chặt hai mắt, không để cho hắn nhìn ra chút manh mối nào.

Nhưng kháng cự quả là một chuyện thực vất vả, ngược lại do không nhìn
thấy nên mỗi nhất cử nhất động của hắn càng thêm rõ nét. Không hề được
chuẩn bị trước ở mỗi lần đụng chạm, cảm giác đánh sâu vào giống như sóng thủy triều kéo đến lại rút lui, hết lần này đến lần khác. Tôi chỉ có

thể miễn cưỡng đè nén tiếng rên rỉ gần như sắp bay ra từ trong cổ họng
và hít thở dồn dập.

Tôi cảnh cáo bản thân, hắn không phải "người đó", không phải! Cho dù sự
ôn nhu của hắn bây giờ cực kỳ giống "người đó", nhưng đó chẳng qua là
biểu hiện giả dối hắn cố tình lộ ra bên ngoài. Tôi đừng bị mê muội,
tuyệt đối đừng!

Hắn đè chặt trên cơ thể tôi, hắn ngậm vành tai tôi trong miệng, khẽ cắn
sau đó là liếm láp. Đó là nơi mẫn cảm nhất của tôi, tôi vô phương đè nén mà hít một hơi thật sâu, thoáng chốc run rẩy. Những giọt mồ hôi thật
nhỏ từ trên trán rơi trợt xuống.

”Còn muốn chịu đựng sao? Còn muốn chứng minh không phải bởi vì tôi?” Hơi thở hắn thổi phà trên mặt tôi.

Thì ra hắn vẫn còn để ý câu nói tôi vô tâm thốt ra khi nãy.

Đã sớm lĩnh giáo sự cố chấp của hắn rồi, huống chi vấn đề này có trả lời thế nào cũng không đúng, tôi chỉ đành tiếp tục lặng im.

Lại quên mất, còn có một điều hắn căm ghét nhất, vừa vặn chính là sự trầm mặc lặng im của tôi.

Tóc bị nắm chặt, trong cơn đau nhói tôi mở to mắt. Con ngươi đen trong
mắt hắn vì nóng lên mà lóe sáng, tôi không nhận ra ngọn lửa bên trong
đến tột cùng là từ dục vọng mãnh liệt hay là lửa giận, cũng có lẽ là sự
pha trộn đồng thời của hai loại cảm xúc đó.

Thân hình hắn nhanh nhẹn quỳ thẳng lên nửa cưỡi nửa ngồi trước ngực tôi, kéo tóc tôi, đem đầu tôi áp về phía phần hạ thân của hắn. Thứ bên trong đã muốn cứng rắn, cách lớp vải dệt ma sát khuôn mặt tôi.

Không! Tên khốn kiếp này!

Tôi lắc đầu vòng quanh, chỉ đổi lấy da đầu càng kịch liệt đau đớn, trừ
đau ra, không hề mang lại bất kỳ tác dụng nào như tôi mong đợi.

Hắn kéo dây khóa quần, dễ dàng tạo nên con đường dẫn ra ngoài, dục vọng
nam tính đỏ bầm thô to liền nhảy bật xuất hiện ra, trước tiên đụng vào
một bên má tôi rồi sau đó xiên thẳng ưỡn trong không khí.

Hắn bóp đau hai má tôi, bắt buộc tôi hé miệng. Khiến cái thứ làm cho
người ta buồn nôn đâm vào trong khoang miệng tôi, đẩy thật sâu đến tận
yết hầu.

Tôi phát ra tiếng nôn khan, giãy dụa định khép lại khớp hàm, tôi muốn phế hắn đi!


Nhưng cằm đã không còn chịu sự kiểm soát của tôi nữa, bị bàn tay sắt của hắn kiềm chế, hai ngoại lực to lớn đối kháng nhau, khiến cho xương cốt
đau xót co lại đến mức tận cùng thẳng tới khi trực tiếp lệch vị trí, cằm tôi đã bị trật khớp.

Nước mắt tôi tuôn chảy, trơ người nhìn hắn áp hạ thân hắn lên mặt tôi,
thứ trong miệng cứng rắn chọc thẳng vào và dùng sức đẩy xuống không
ngừng.

Da đầu, cằm, yết hầu..., toàn bộ đầu đều đau! Tôi đá đạp hai chân, hai
tay liều lĩnh tuyệt vọng dùng hết hơi sức đánh đôi tay đang chế trụ đầu
tôi, nhưng tất cả chỉ là phí công, không hề lay động được chút xíu nào.

Kéo dài lâu tựa như đã trải qua một thế kỷ vậy, vào lúc tôi ghê tởm muốn nôn và vài lần hít thở không thông, chất lỏng tanh nồng tuôn ra chảy
thẳng vào cổ họng tôi.......

Hắn vẫn như cũ đè chặt tôi, thẳng đến khi xác định tôi nuốt xuống hết toàn bộ.

Hắn rút ra khỏi miệng tôi, hàm răng tôi vẫn mở ra không thể khép lại.

Hắn hơi thở dốc, cười tươi lãnh khốc: “Cô đã không thích lên tiếng, thì
miệng của cô đối với tôi mà nói chỉ còn lại giá trị sử dụng như thế này
thôi.”

Tôi kiệt lực rã rời. Ngay cả muốn trừng mắt nhìn hắn cũng không làm nổi. Tôi muốn trốn đi, trốn đến một nơi không ai quen biết tôi.

Lại một cơn đau nhức, cằm được nắn trả về vị trí cũ. Hắn buông đầu tôi ra.

Hắn đạt được thỏa mãn, thuận tay sửa sang lại quần áo, thể xác và tinh thần khoái trá thoải mái xuống giường.

Hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, tiếng nói từ đó vang vọng đến bên trong
phòng ngủ: “Chu tẩu, chuẩn bị cơm. Buổi chiều chúng tôi phải ngoài.”

Váy lụa trắng dài, kim cương rực rỡ.

Giang Triết Tín ôm chặt tôi, vô cùng chăm lo để tôi tựa vào người hắn, chia sẻ một nửa thể trọng của tôi.

Tại viện điều dưỡng theo phong cách quý tộc xa hoa, tiên tiến nhất,
những con người đang qua lại như con thoi trong đó bất luận là quan to
quý nhân, hay là bác sĩ y tá, tất cả mọi người hoặc là nhìn không chớp
mắt, hoặc là giả vờ che dấu mà nhìn chằm chằm hai chúng tôi.


Giang Triết Tín vốn dĩ là nhân vật tựa như một vương tử, thấy điều kỳ lạ nhưng không hề ngạc nhiên*, với những chuyện này hắn không hề để vào mắt. Còn tôi là không còn hơi sức để chú ý.

*Nguyên văn "见怪不怪" = kiến quái bất quái - thấy những sự vật, sự việc kỳ dị, lạ thường nhưng bằng bản lĩnh vẫn thể hiện mình không hề cảm thấy kinh ngạc

Việc hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ quái mang tôi ra ngoài, dưới tình
huống tôi vẫn còn đang sốt nhẹ, toàn thân không ngừng đau nhức, khó
chịu, vì vậy rất khó để tôi bày tỏ lòng biết ơn với hắn, dù rằng tôi
cũng rất muốn thêm một lần nhìn thấy mặt trời.

Hắn lần nữa vô cùng thân thiết ôn nhu lau đi cái trán đầy mồ hôi của
tôi, đưa môi kề sát lỗ tai tôi, dáng vẻ hiển nhiên là muốn nói thì thầm, nhưng thanh âm lại cố tình đủ lớn để người xung quanh đang đi qua nghe
rõ ràng: “Có mệt hay không? Thời tiết quá nóng, đợi chốc lát gặp được
cha em thì không được quá kích động, biết không? Sức khỏe của lão nhân
gia người cũng không được tốt lắm.”

Cha? Hắn vậy mà đưa tôi đến gặp Hứa Bảo Sơn?

Tôi không có nghe sai. Phía cuối hành lang trong căn phòng rộng rãi,
thoải mái, được ánh nắng mặt trời đặc biệt chiếu rọi, ngồi trên chiếc xe lăn trước cửa sổ, chính là Hứa Bảo Sơn, "Cha" của tôi.

Ông chậm rãi xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn thoáng Giang Triết Tín ở bên
cạnh, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, toát ra vẻ đau lòng và áy
náy thật sâu.

Chúng tôi chỉ là những người xa lạ không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng tôi cũng lộ rõ vẻ xúc động.

Vẻn vẹn chỉ từ ánh mắt của đối phương đã hiểu rõ tất cả, là sự chân
thành xuất phát từ tận đáy lòng tình thương hại và đau lòng dành cho
tôi.

Ông đưa tay lên, nhẹ nhàng nói: “Lăng Tịch, nào đến đây với cha.”

Chỉ một câu nói này thôi, nước mắt tôi rơi đầy mặt, căn bản không cần diễn xuất.

Tôi đi về phía ông, bàn tay trên đầu vai thoáng tăng thêm áp lực, sau đó mới buông ra.

Tôi biết, là Giang Triết Tín cảnh cáo tôi.

Tôi cố gắng đến trước mặt Hứa Bảo Sơn ngồi xổm thân mình xuống, mồ hôi lạnh lập tức túa cả ra.

Bàn tay thô ráp ấm áp xoa lên khuôn mặt tôi. Hứa Bảo Sơn cúi đầu xuống,
chuyên chú nhìn kỹ tôi, đôi môi hơi run run: “Con ta, uất ức cho con
rồi. Là cha không tốt. Là cha làm liên lụy đến con. Vốn dĩ tất cả mọi
chuyện đều không liên quan gì đến con, nhưng giờ đây lại buộc con phải
chịu đựng nhận lấy.”

Chỉ có tôi hiểu được ý tứ chân chính ông muốn biểu đạt, ông đang thật lòng thật dạ mong cầu sự tha thứ của tôi.

Tôi lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Cha à, con tốt lắm. Cha đừng nghĩ ngợi nhiều. Cha nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”


”Bác Hứa, bác hãy an tâm tĩnh dưỡng đi. Con sẽ chiếu cố Lăng Tịch thật tốt.” Giang Triết Tín đột nhiên mở miệng.

Hứa Bảo Sơn phản phất như không hề nghe thấy, vẫn như cũ nhìn tôi, sau
đó nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng tôi. Có chút đau, tôi nhìn thấy đáy mắt ông đầy phẫn nộ. Cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt của vị lão nhân này, ông đã thấy được khóe môi bị xé rách và vết bầm rất nhạt do bị bóp chặt dưới hai má tôi.

Trước lúc ông ngẩn đầu lên trong nháy mắt tôi đã dùng sức chặn tay ông.
Một lần nữa ông nhìn tôi, thấy sự cầu xin trong ánh mắt tôi. Đừng chống
lại Giang Triết Tín, giờ không phải là lúc.

Ông cắn răng hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói. Đôi mắt lại ươn ướt.

Tôi thực đã cảm động rồi, vào lúc này đây ít nhất còn có một người như
thế quan tâm tôi. Tuy rằng tôi và ông ở chung tổng cộng không quá ba
ngày, nhưng những lời ông từng nói với tôi, tôi đều nhớ rõ.

Lần đầu tiên ông nói: “Tôi không đồng ý. Không thể để cô gái này đi làm
chuyện mạo hiểm như vậy. Giang Triết Tín không phải dễ mắc mưu như thế,
hắn sẽ giết cô ấy.”

Lần thứ hai ông nói: “Con à, sao con lại ngốc như vậy? Vì sao con không lần nữa chọn lại con đường khác để đi chứ?”

Lần thứ ba ông máu chảy đầy mặt, nhưng vẫn kêu to với tôi: “Lăng Tịch,
đừng đánh, con đánh không lại chúng đâu. Chạy mau, chạy mau. Đừng lo cho ta.”

Sau đó chính là lần này, ông ẩn ý, xin lỗi tôi, cầu xin tôi tha thứ.

Khi xưa chỉ nghe tiếng tăm ông chính trực, thiện lương, không sợ cường
quyền. Tôi thờ ơ lạnh nhạt. Nay mới hiểu được, cha nuôi vì sao lại dám
đem con gái ruột của mình giao cho ông nuôi dưỡng, vì sao lại tận trong
tâm nhãn kính nể ông, một người mà hoàn toàn bất đồng với cha nuôi, hoặc có thể nói là hai người đến từ hai thế giới "thủy hỏa bất dung"* này.

*Thủy hỏa bất dung: sự vật, sự việc hoàn toàn không tương thích nhau

Tôi nghiên đầu áp má lên đầu gối ông, ông chậm rãi vuốt mái tóc dài của
tôi. Giờ này phút này, tôi mới lần đầu tiên thật sự xem ông như cha ruột tôi.

”Lăng Tịch, chúng ta cần phải đi. Bác trai cũng mệt mỏi rồi.”

Chắc hẳn Giang đại thiếu gia vì không nhìn thấy cảnh cha và con gái ôm
đầu nhau khóc lóc thê thảm như tưởng tượng, càng không xem được tuồng
kịch hay Hứa Bảo Sơn vì con gái mà cúi đầu khuất phục, cầu xin tha thứ
với hắn nên cảm thấy buồn tẻ, mất kiên nhẫn.

Tuy rằng không muốn, nhưng tôi lại như cũ ngẩng đầu, chậm rãi đứng thẳng người lên.

Hứa Bảo Sơn vẫn gắt gao nắm chặt hai tay tôi.

Tôi trao cho ông một nụ cười tươi trấn an. Tôi tin tưởng, tôi cười rất sáng lạn, rất mỹ lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận