[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Tôi và Augustine về nhà, đi có vài ngày ngắn ngủi, giờ nhìn thấy vật dụng quen thuộc, trong lòng đột nhiên có chút xúc động. Tôi nghĩ tôi đã yêu Augustine tới hết thuốc chữa rồi, yêu ngôi nhà này, sống ở đây gần một năm, dựa dẫm vào nó đến nỗi không có lời nào để diễn tả.

Tôi dụi đầu vào lòng Augustine, dùng nét mặt con nít cảm thụ hơi thở của hắn. Hắn ôm tôi, hai người cứ đứng trước cửa một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng nhịn không được bế tôi lên.

“Lên giường chứ?” Hắn cúi xuống hôn tôi một cái.

Tôi gật đầu, tôi biết hắn cũng yêu tôi, trong đôi mắt xanh biếc tỏa ra ánh sáng ôn nhu trong suốt. Chúng tôi quay cuồng trên giường, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để biểu đạt tình yêu. Tuy rằng tôi có ngủ một lát trong cống thoát nước, nhưng thân thể vẫn rất mệt mỏi, lăn lộn không bao lâu tôi liền thiếp đi trên cánh tay của Augustine.

Tôi ngủ thẳng tới tối mới dậy, vốn muốn tiếp tục vận động trên giường cùng Augustine, nhưng Augustine đã mặc quần áo, đang đợi tôi tỉnh lại để ra ngoài. Tôi có chút bất mãn, nhưng khi biết mục đích là đến quán bar, tất nhiên là không thất vọng rồi.

“Steven!” Tôi vừa bước chân vào quán bar liền lớn tiếng gọi, chạy tới quầy bar, ngồi ở vị trí cũ.

“Lăng, tâm trạng có vẻ không tệ.” Steven chào tôi, sau đó nhìn thấy Augustine, “Anh cũng thế, Augustine.”

“Nhờ phúc của bảo bối.” Augustine nhìn tôi cười cười.

“Lăng, làm rất tốt.” Steven ca ngợi tôi một câu, xoay người lấy ly nước, đưa cho tôi, “Nước ép của cậu, còn bỏ thêm hỗn hợp mà cậu thích.”

Tôi cầm cái ly lên ngửi ngửi, lập tức ngửi thấy ‘hỗn hợp mà tôi thích’, tôi nghĩ phàm là quỷ hút máu đều sẽ thích, “Cám ơn, Steven.”

Augustine nhìn hành động của tôi và Steven, lập tức nhận ra có điểm khác thường, “Bảo bối, lúc tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?”


“Không có gì.” Tôi cười ngọt ngào.

“Đúng, không có gì, chẳng qua bảo bối của anh thông minh, bị cậu ấy trêu chọc mà thôi.” Steven bất đắc dĩ nhún vai.

“Có chọc gì đâu, tôi chỉ thực hiện đúng nguyên tắc giao dịch công bằng thôi mà.” Tôi nhìn Augustine cầu sự giúp đỡ, hắn nghe đoạn đối thoại của chúng tôi, cho dù không nghe được toàn bộ nhưng cũng hiểu được bảy tám phần.

“Sau đó? Em lừa được gì từ Steven?”

“Một tháng miễn phí nước ép, hời chưa.” Tôi nuốt ngụm nước ép.

Augustine mỉm cười, “Đúng vậy, còn hơn cái tên không hay ho kia, Steven, cậu nên cảm thấy mừng vì tôi rất khoan dung với cậu.”

“Hở?” Steven tất nhiên biết chúng tôi nhắc ai, vừa nghe thấy liền hứng thú, “Bảo bối, cậu làm gì hắn rồi?”

“Hắn hả, chắc là cũng một khoảng thời gian không dám ra đường.” Một bên vừa uống, một bên hàm hồ nói, mặt ngoài thì tôi tỏ vẻ không quan tâm, đáy lòng thì vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa.

Steven vẫn chưa hiểu lắm, Augustine kể lại câu chuyện, ngay cả Steven bình thường chỉ treo nụ cười bên khóe miệng, hôm nay cũng phải cười lăn cười lộn. Cười xong, Steven lại trở về vẻ mặt bình thường.

“Nhưng mà cũng đâu thể để hắn ở suốt trong nhà được, dù sao hắn cũng là người biết nhiều tin nhất.”

“Cũng đúng.” Augustine suy nghĩ một lúc, “Steven, cho tôi mượn điện thoại.”

Steven cầm điện thoại để trên quầy bar đưa cho Augustine, Augustine bấm một dãy số, sau đó chờ một lúc, Theodore bên kia mới bắt máy.

Tôi không có hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, đổi đối tượng nói chuyện qua Steven, chuyện xảy ra tối hôm qua có nhiều thứ tôi muốn hỏi.

“Steven, tên đầy đủ của anh là gì?”

“Steven Wright Weafer.”

“Anh cũng họ Weafer?” Tôi có chút tò mò, “Chẳng lẽ Weafer là một gia tộc lớn?”

Steven nhìn Augustine đang nói chuyện điện thoại có chút bất mãn, “Augustine đúng là chẳng thích hợp làm cha chút nào, ngay cả chuyện cơ bản như vậy mà cũng không nói với cậu?” Hắn thấy Augustine thờ ơ liền bắt đầu giáo dục cho tôi, “Chúng ta có tổng cộng bảy dòng họ, họ của chúng ta sẽ nằm phía trước, phía sau là họ của gia tộc. Tôi và Augustine đều thuộc gia tộc Weafer, Theodore thuộc gia tộc Dudley.”

“Hèn chi Augustine lại nói tôi tên là Lăng Phương Weafer.” Tôi thì thầm lẩm bẩm.


“Đúng, nhưng cậu không nên gọi cái tên này…” Steven nói nhỏ, tôi lại nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng Steven bị Augustine trừng mắt đành phải rút lời về, “Mỗi gia tộc đều có một ký hiệu, ký hiệu của gia tộc Weafer là con dơi.”

“Chính là kí hiệu trên chân Batty?” Tôi lập tức nhớ lại bức vẽ, đương nhiên trên người tôi cũng có, “Một con dơi màu đỏ.”

“Ký hiệu của gia tộc là con dơi, còn về phần nó có màu đỏ, đó là của chính Augustine.”

“Ồ.” Tôi ngồi trên ghế cao, hai chân rung rung, “Còn gia tộc của Theodore?”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì ký hiệu của gia tộc Dudley là đầu lâu.” Steven cầm chai rượu, bắt đầu pha.

“Đầu lâu?” Trong đầu tôi hiện ra chiếc đầu lâu trắng bóc, hai chiếc răng nanh cứ run run, trong lòng không khỏi sợ hãi, “Không đẹp gì hết…”

Steven cười, “Cũng không phải đâu, nghe nói bá tước Theodore có một chiếc huy chương hình đầu lâu cài trên nón đó nha.”

Tôi nghe xong thiếu chút nữa té xuống đất, “Tên đó mà là bá tước á?! Vậy Augustine…” Tôi nhìn về phía Augustine, trong mắt hắn không có ý gì muốn cho tôi biết tước vị của mình, tôi đành phải từ bỏ.

“Nói như vậy, trong thành phố này còn rất nhiều người thuộc thành viên của gia tộc Weafer?” Tôi xoay xoay cái ly trong tay, mắt nhìn Steven đang pha chế rượu xanh xanh đỏ đỏ, không biết là loại gì.

“Không.” Steven cầm quả anh đào chẻ ra một chút, gắn lên cái ly, đưa thành phẩm ra, “Trong thành phố này chỉ có chúng ta là huyết thống thuần khiết, những người khác đều có chút đê tiện, căn bản không có tư cách được làm cấp dưới của bảy dòng họ huyết tộc.”

Tôi nhìn biểu tình chán ghét của Steven, nhớ tới trong tiểu thuyết, xã hội của quỷ hút máu được chia cấp bậc rất nghiêm, chắc là phải có thân phận nhất định mới được phép dùng họ này đi, vậy tại sao tôi lại được? Bởi vì Augustine là người kéo tôi vào? Tôi đang định mở miệng hỏi, Augustine cũng vừa nói chuyện xong, hắn đưa điện thoại ra xa, nhìn tôi cười nói, “Bảo bối, có muốn nói mấy câu với người yêu dự bị không?”

“Không cần.” Tôi từ chối.

“Nghe chưa, Theodore, bảo bối kêu không cần.”


Trong điện thoại vang lên giọng nói của Theodore, tôi cũng rất bội phục hắn, đứng trong quán bar ầm ĩ, mà giọng nói của hắn còn có thể xuyên thủng lỗ tai tôi.

“Augustine, cúp máy đi.” Tôi che lỗ tai lại, phất tay với Augustine, Augustine cười cúp máy, trở lại chỗ ngồi.

“Sao rồi?” Steven hỏi.

“Biết rõ rất ít chuyện, nhưng cụ thể, xem ra cần phải ra mặt nói chuyện một lần mới được.” Augustine ôm eo tôi, “Bảo bối, tới đó phải nhờ vào em, tuy rằng gia tộc chúng ta từ trước tới nay khá bài xích chuyện khoa tay múa chân của người bên gia tộc khác, nhưng nếu là em thì chắc không thành vấn đề, cho dù hắn không muốn nói cũng phải ép cho hắn nói, được chứ?”

Tuy rằng tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Theodore phi lễ với tôi, nhưng nghe có cơ hội trêu đùa hắn, đương nhiên sẽ không bỏ qua, bật người đồng ý ngay.

“Cứ để tôi, hắc hắc.”

Steven than khóc giùm cho ai kia, “Lăng, tôi cảm thấy cậu không giống trẻ con xíu nào.”

Tôi hì hì cười nói, “Tôi thì thấy anh không giống đồng loại xíu nào.” Làm gì có quỷ hút máu nào lại nóng hầm hập như vậy?

Hắn liếc mắt nhìn tôi, “Câu này nên nói về cậu thì đúng hơn.”

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, lập tức cười khanh khách, thuận thế ngã vào lòng Augustine.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận