[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Tỉnh lại sau cơn mơ, cầm đồng hồ lên xem, sao chỉ mới có chín giờ, bình thường tôi ngủ thẳng tới một hai giờ trưa, chẳng lẽ do di chứng giấc mơ hôm qua? Tôi thả đồng hồ lại, xoay mình, phát hiện trên eo vẫn còn một cánh tay đang ôm, hai cái đùi cũng bị một cái chân gác lên, hơi thở quen thuộc phun ra phía sau. Thì ra Augustine vẫn chưa dậy… Hơn chín giờ rồi mà? Chẳng lẽ hôm nay không cần đi làm?

Tôi cố gắng nhớ lại, hôm qua đâu có nghe nói hôm nay được nghỉ. Tôi xoay đầu, vỗ vỗ hắn.

“Augustine? Chín giờ hơn rồi.”

Augustine hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Tôi xoay người, hôn hắn một cái.

“Hôm nay anh nghỉ hả?”

Augustine đột nhiên tỉnh lại, ngồi phắt dậy, “Bảo bối, em mới nói mấy giờ rồi?”

“Chín giờ bốn mươi rồi.”

“Chết cha! 10 giờ tôi có hẹn với khách hàng!” Augustine nhảy xuống giường, chẳng còn sự tao nhã của huyết tộc, tức tốc vọt vào phòng tắm, một phút sau vọt ra, lẹ làng thay quần áo.

“Đừng có quên ăn sáng nha, Augustine, nếu không sẽ bị tụt huyết áp đó.” Tôi miễn cưỡng nằm trên giường dặn dò.

“Biết rồi, bảo bối.” Augustine cúi đầu vội hôn tôi một cái, “Em ngủ tiếp đi, tôi đi làm.”

Tiếng cửa lớn đóng lại, tôi lắc đầu nhìn đồng hồ, 9 giờ 45 phút, Augustine làm nhanh thật nha…

Chiều xuống, Augustine kéo cái thân mệt mỏi về nhà, tôi cầm áo khoác của hắn, nhìn hắn kì lạ.

“Hôm nay mệt lắm hả?” Tôi sờ trán hắn, lạnh như băng, không có gì khác thường, “Có phải do hôm qua tăng ca không?” Tôi nghiêng đầu, hơn một năm nay, chưa từng thấy Augustine mệt mỏi như vậy, hơn nữa sáng nay còn ngủ quên, nhìn thế nào cũng thấy khác lạ.

“Tôi cũng không biết nữa, bảo bối.” Hắn ôm tôi, “Hôm nay mệt lắm.”

“Tối nay ngủ sớm đi.”

Hắn nghi ngờ nhìn tôi, “Em chịu cho tôi đi ngủ sớm?”


Tôi cười khẽ chớp mắt nói, “Vì sự nghiệp lâu dài, vẫn bỏ vài lợi ích trước mắt đi.”

Tối hôm đó chúng tôi ngủ sớm, nhưng sáng hôm sau nếu tôi không đặt đồng hồ, Augustine chắc chắn sẽ ngủ quên. Mấy ngày liên tiếp, tinh thần Augustine vẫn không tốt như vậy, trông rất mệt mỏi, điều này không khỏi làm người ta sinh nghi.

“Mấy túi máu vẫn bảo đảm chất lượng, đâu có hư.” Tôi kiểm tra tủ lạnh, “Với lại tôi cũng đâu bị gì, cho nên chắc chắn không phải do ăn đồ hư. Gần đây cũng không có bệnh truyền nhiễm.”

“Bảo bối, bệnh truyền nhiễm có thể lây cho chúng ta sao?” Augustine ngồi trên sô pha cười khổ.

“Tôi quên.” Tôi vỗ đầu, còn có thể vì nguyên nhân gì? Áp lực lớn nên bị chứng uất ức? Không thể, mỗi ngày Augustine đều phát tiết, sao lại mắc chứng uất ức được? “Quỷ hút máu lại không thể đi khám bệnh, a, để tôi gọi cho Steven hỏi thử.”

Tôi gọi đến quán bar, bắt máy đúng là Steven, tôi kể đại khái tình hình của Augustine cho hắn, không nghĩ tới sự tình tệ hơn chúng tôi nghĩ nhiều.

“Augustine cũng bị?” Giọng nói của Steven rất kinh ngạc, sau đó nghiêm túc hỏi, “Lăng, còn cậu?”

“Tôi? Bình thường mà, không bị gì hết.”

Steven tạm dừng, “Xem ra bên kia đã bắt đầu hành động, cậu liên lạc với Theodore thử xem.”

“Được.”

Tôi cúp máy, nhìn Augustine, hắn xem ra đã hiểu được một chút. Mấy hôm nay Steven cũng mệt mỏi giống như vậy, mà tôi thì không có phản ứng gì hết, nếu đây không phải là tác phẩm của giáo hội, thì quá trùng hợp rồi.

Tôi gọi cho Theodore, điện thoại vừa chuyển, tôi liền vội vàng chặn đầu nói, “Không được nói mấy lời buồn nôn!”

“… Được rồi, Lăng, cậu muốn nghe cái gì?” Nếu không liên tưởng tới hình dáng nịnh nọt của Theodore, giọng nói của hắn thật ra cũng rất tao nhã.

“Theo, mấy hôm nay anh có thấy khó chịu không?”

“Khó chịu? Cậu nhắc tôi mới để ý, mấy hôm nay hình như ngủ hơi nhiều, nhưng không nghiêm trọng lắm. Xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì…” Tôi đang định trả lời, lại nghe Theodore nói với một người khác ở bên kia.


“À, được, lấy bó này, làm ơn gói lại giúp tôi, lấy hai cành nhỏ đó, rồi cám ơn, bao nhiêu tiền?”

“Theo, anh đang làm gì vậy?” Tôi đang nghĩ đến một khả năng, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Lăng thân yêu, tôi đương nhiên là đang chọn hoa bách hợp mà cậu thích nhất rồi, tôi đang trên đường đến nhà cậu.” Theodore trả lời.

Tôi xoay đầu nhìn Augustine, thật hiếm thấy hắn không có tức giận, “Được rồi được rồi, Theo, anh tới đi.”

Hai mươi phút sau, một quỷ hút máu mừng rỡ như điên vọt vào — Sau khi treo thánh giá trên cửa, Theodore đều dùng tốc độ nhanh nhất phóng vào trong khi tôi vừa mở cửa. Tôi lấy bình đổi hoa mới, Theodore nhìn thấy Augustine, đột nhiên phát ra tiếng cười âm hiểm.

“Lăng thân yêu, chẳng lẽ Augustine hết xài được rồi?” Theodore nhìn nửa người dưới của Augustine, “Vậy thì qua với tôi đi, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cậu.”

Tôi đang định lên tiếng, Augustine ngồi trên sô pha đã lên tiếng trước, phát ra tín hiệu nguy hiểm, “Cậu nói ai hết xài được? Ngài bá tước Sus***?”

Theodore không lên tiếng, nhìn ra sức mạnh của hắn không hơn Augustine, hơn nữa còn có chủ nhân tôi đây ở bên cạnh trừng mắt, hắn nhất thời trở thành phe yếu thế.

“Được rồi, Theodore, lúc tới đây có thấy gì khác lạ không?”

“Khác lạ? Đâu có gì, bình thường mà.” Theodore nhún vai.

“Vậy sao? Thật kì lạ, tôi còn tưởng có liên quan tới khu vực.” Augustine thấp giọng nói, thấy tôi không hiểu liền giải thích, “Bởi vì tên này yếu, cho nên hắn dễ bị thánh lực ảnh hưởng, tôi và Steven không khỏe, mà hắn thì không sao, cho nên tôi nghĩ chỉ có khu vực của chúng ta bị.”

“Anh nói ai yếu!” Theodore bất mãn rống.

“Tôi không nói bảo bối thì tất nhiên là cậu rồi, ngài bá tước Sus***.”

Theodore nhe nanh trợn mắt, nhưng có giận cũng không dám nói gì. Tôi bắt đầu đoán, Augustine có thể nói một bá tước yếu, vậy chẳng lẽ hắn là hầu tước? Thậm chí là công tước?

Không hỏi được gì, tôi thấy hai người chuẩn bị quyết đấu liền đuổi Theodore về. Nhưng ngày hôm sau, Augustine vẫn không khỏe hơn, tan ca, hắn quyết định mang tôi tới nơi khác để xác định phán đoán của hắn.


Chúng tôi lái xe về hướng tây nam khoảng hai tiếng, tới một trung tâm thương mại ở một góc thành phố. Ăn tối ở đó, đợi tới khi nó đóng cửa mới chuẩn bị về nhà.

“Quả nhiên có vấn đề.” Augustine ngồi trong xe nói, “Tới đây rồi, tinh thần tôi tốt lắm.”

“Vậy ở lại lâu chút đi? Dù sao mai cũng là cuối tuần.” Tôi đề nghị, muốn thử nghiệm thì làm cho đủ.

Augustine nghĩ nghĩ, “Đó cũng là một ý hay.” Vì thế hắn lái xe tới một khách sạn, thuê phòng.

Sáng hôm sau, tinh thần của Augustine trông có vẻ rất tốt, cái này càng chứng minh ở chỗ chúng tôi quả thật có quỷ. Không trung âm u, Augustine quyết định trở lại vào lúc 12 giờ trưa, thời điểm thánh lực mạnh nhất. Lúc Augustine lái xe về tới, tôi thấy hắn nhíu mày, hình như cảm giác được gì đó.

“Có một cảm giác áp bức.” Augustine đậu xe vào bãi, vừa mở cửa vừa nói với tôi, “Phải liên lạc với Steven, có vẻ là thánh lực.”

“Đúng vậy, là thánh lực, chủ nhân của tôi.” Một giọng nói vang lên, tôi hoảng sợ, trước mặt là một cô gái tóc nâu đỏ, quỳ một gối trước mặt chúng tôi. Cô ta mặc chiếc đầm dài kiểu phu nhân châu Âu, trên mặt trang điểm khá dày, rất đẹp. Cô ta liếc mắt nhìn tôi, lại tiếp tục nói với Augustine, “Mệnh lệnh không được cãi lời, tôi xin nhận hình phạt, nhưng ngài Roy nhận được tin báo thành phố này có khác thường nên vô cùng lo lắng…”

Sắc mặt Augustine trở nên tối tăm, trong đôi mắt xanh biếc toát ra vẻ giết chóc khát máu, tôi thấy cô gái kia cũng bắt đầu run sợ, rốt cuộc dây dưa vài phút, Augustine hừ một tiếng, làm như không thấy cô ta, ôm tôi vào trong.

Cô ta đi theo, trộm ngẩng đầu nhìn Augustine, cái gì cũng không dám nói. Tôi nhìn cô ta, nghĩ thầm, chẳng lẽ Augustine đáng sợ như vậy?

“Nói, có gì biến đổi khác thường?” Trong phòng trầm mặc vài phút, Augustine mới lạnh lùng lên tiếng.

“Vâng…” Cô gái hoảng sợ cúi đầu nói, “Thánh lực ở thành phố này có khác thường, từ trên trời có thể nhìn thấy một cây thánh giá rất lớn.”

“Thánh giá lớn?” Augustine nhăn mày.

“Đúng vậy, ngài có thể tự lên xem xem.”

Vào không trung? Đi kiểu nào? Tôi không khỏi nghi hoặc, hắn đột nhiên mỉm cười nhìn tôi, “Có muốn đi xem không?”

“Muốn!”

Tôi lập tức gật đầu, Augustine ôm tôi vào lòng, cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi, xung quanh mơ hồ mông lung, tôi cúi đầu nhìn, lập tức ôm sát Augustine, sợ té xuống từ mấy trăm mét.

“Em ôm chặt quá tôi thở không được, bảo bối.” Augustine cười sủng nịch, lúc này tôi mới thoáng thả ra, tôi nghĩ nếu tôi có ngã xuống, Augustine cũng sẽ chụp được.

“Lợi hại quá, sao làm được hay vậy? Cái này là tính chất đặc biệt hay năng lực?” Tôi hưng phấn hỏi, “Nếu là buổi tối chắc đẹp lắm, Augustine, sao anh không nói cho tôi biết anh có thể làm cái này?”

“Tôi không muốn bị ai chụp được.” Augustine bất đắc dĩ nhìn tôi, “Bồng bềnh trong không trung và di chuyển trong nháy mắt đều là năng lực của huyết tộc, tương lai em cũng sẽ học được, không cần gấp.”


“Vậy sao.” Tôi đã không thể chờ được rồi, nếu có năng lực tiện lợi này, chẳng phải có thể bớt rất nhiều thời gian sao, “Nếu như vậy thì tính chất đặc biệt của Theodore căn bản không cần tới rồi.”

“Cái này không giống, năng lực của huyết tộc sẽ bị thánh lực ảnh hưởng, nhưng tính chất đặc biệt là cố định, không bị giam cầm.” Augustine kiên nhẫn giải thích, bất thình lình cô gái kia xuất hiện ngay sau chúng tôi.

“Chủ nhân, xin ngài xem kỹ càng.” Cô ta ‘hảo tâm’ nhắc nhở Augustine mục đích bồng bềnh thế này, cũng trừng mắt nhìn tôi, tôi quan sát cô ta, rốt cuộc cũng hiểu tại sao, khóe miệng chậm rãi cong lên. Tình địch nha, nhưng mà xin lỗi đằng ấy, Augustine của mình ha.

Augustine xem đã hiểu, chớp mắt quay lại phòng khách. Hắn lấy ra tờ giấy, vẽ lại hình ảnh vừa thấy ban nãy.

“Lăng, thánh lực hiện tại phân bố vào thánh giá này, mà trung tâm của nó lại ở đây.” Augustine khoanh tròn vị trí trung tâm, tôi gật đầu.

“Hèn chi Theodore tới lại không cảm nhận được gì.” Nơi ở của Theodore ở hướng Bắc, cũng nằm dưới sự bao phủ của thánh lực, tuy uy lực chỗ đó không mạnh bằng trung tâm, khi hắn đến đây, thánh lực dần nâng cao, cho nên hắn mới không phát hiện. Nhưng sáng hôm nay, chúng tôi từ một nơi khác về, nằm ngoài sự bao phủ của thánh lực, bởi vậy Augustine cảm nhận rất rõ sự áp bức, “Nhưng mà sao lại làm được cây thánh giá to như vậy?”

Augustine nhún vai, “Cũng chưa biết được, ăn cơm trước đã, bảo bối.”

“Được.” Tôi cười đứng dậy, “Ăn beefsteak ha? Hôm qua tôi còn nấu súp Ý.”

“Sao em không nói sớm, để tối qua đi nhà hàng ăn rồi.” Augustine oán trách, vỗ mông tôi một cái, “Làm cho tôi sống sống.” Sau đó hắn xoay đầu nhìn cô gái, biểu tình trở nên lạnh lùng, “Ở đây hết chuyện của ngươi rồi, Fiona.”

“Chủ nhân!” Cuối cùng cô cũng nhịn hết được, “Fiona vất vả lắm mới gặp được ngài…”

Cô gái đau khổ năn nỉ, tôi nhún vai, xoay người vào bếp, dù sao cũng không liên quan đến tôi, cô ta không thích tôi, tôi cũng thế. Nhưng mới đi hai bước, giọng nói của Augustine lại vang lên.

“Ở lại cũng được, giáo hội đã bắt đầu hành động có quy mô, có người của ta ở đây nhưng cũng không đủ.” Augustine khoanh tay, “Ngươi ở lại phụ trách việc bảo vệ Lăng.”

Sắc mặt Fiona trắng bệch, nhưng trước khi để cô ta dị nghị, tôi đã hỏi Augustine trước, “Augustine, chẳng phải Steven phụ trách bảo vệ tôi sao?”

“Steven cũng bận, nhiều người bảo vệ không phải tốt hơn sao?” Augustine xem tôi như con nít, nói lời lừa phỉnh.

Tôi lại nhìn Fiona, vẫn không mấy thích cô, nhưng cũng không sao, dù sao có một tình địch đến bảo vệ tôi, một ngày của tôi sẽ không nhàm chán nữa, hắc hắc.

“Được rồi.” Tôi không tình nguyện mở miệng nói.

“Chủ nhân, hắn căn bản vẫn còn là…”

“Nếu ngươi muốn ở đây thì câm miệng lại đi.” Augustine không cho thương lượng, kháng nghị kêu cô ta im lặng, “Còn nữa, thay quần áo đi, đừng dọa bảo bối của ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận