[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Lưu ý: Nội dung có tình tiết không tôn trọng Thượng Đế, xin các tín giáo thông cảm…

Nhà thờ Kate nằm ở hướng Bắc, đỉnh của cây thánh giá cực đại mấy hôm trước cũng dựa vào quảng trường ở hướng Bắc. Dân cư ở đây không đông, nơi này cũng không phải trung tâm thương nghiệp, chỉ có vài nhà xưởng lớn hoặc tổ chức nghiên cứu khoa học được xây dựng ở đây, tóm lại đã xem như ngoại ô thành phố.

Tôi mặc bộ quần áo trông khá bình thường, trên cổ đeo chiếc thánh giá nữ tu sĩ cho lần trước, xen lẫn vào các tín đồ đến nhà thờ cầu nguyện. Bây giờ sắp tới bảy giờ, nhà thờ bình thường đều đã đóng cửa, nhưng nơi này như lo có vài tín đồ tan ca trễ, cho nên vẫn mở cửa muộn. Nhưng cho dù như vậy, bây giờ cũng đã gần tới giờ đóng cửa, thế mà bên ngoài lại có không ít xe đậu, những chiếc xe này chắc hẳn là của những người tới tham dự hội nghị — Đương nhiên, còn có người tới phá nữa.

6 giờ 55 phút, trong nhà thờ chỉ còn vài người ít ỏi, hai tín đồ vừa cầu nguyện xong đứng dậy, cây thánh giá ở trước tế đàn đột nhiên giật giật, sau đó chậm rãi bay lên, trôi nổi trong không trung! Không ai trong nhà thờ mà không há hốc nhìn chuyện không thể giải thích này, có cả tôi, nhưng chuyện tôi kinh ngạc khác với bọn họ.

“Các tín đồ trung thực của ta.” Trong không trung có một giọng nói đàn ông vang lên, tôi tất nhiên biết đó là Augustine, nhưng người khác thì không, tức thì, mấy người trong nhà đều quỳ xuống, miệng lẩm bẩm “Kỳ tích, kỳ tích xuất hiện”, biết rõ sự thật chỉ có tôi, thiếu chút nữa phì cười.

“Các tín đồ trung thực của ta, mau rời khỏi đây, tà ác sắp ập đến rồi.” Câu nói chấm dứt, cây thánh giá liền rơi xuống đất, một phần ba lún vào đất.

Các tín đồ bị dọa mặt trắng bệch, có vài người cảm động đến rơi lệ, trong vòng một phút, toàn bộ mọi người đều rời khỏi, mà trước khi đi, bọn họ đều mơ hồ nhìn thấy một cái bóng màu đen bắt lấy thiếu niên nhu nhược, chạy vội lên phòng họp trên lầu.

Bóng đen dừng lại ở cuối hành lang, trong tay vẫn còn giữ chặt thiếu niên. Thật ra dùng từ ‘bắt’ cũng không đúng, ai cũng nhìn ra được là ôm. Thiếu niên giơ chân đạp mạnh xuống.


“Anh còn định ôm tôi bao lâu nữa, Theo!” Thiếu niên bị bắt — cũng chính là tôi — trừng mắt nhìn hắn, ghé miệng vào tai hắn nhỏ giọng hỏi.

Theodore ôm chân, mặt mày nhăn nhó cũng không dám lên tiếng, nếu không vì tính chất đặc biệt của hắn, tôi cũng không muốn để hắn ‘bắt đi’ đâu! Bên cạnh, Augustine ‘kì tích’ cũng phóng tới trong nháy mắt, kéo tôi qua, giống như đang đền bù cho tôi vì bị Theodore sỗ sàng.

“Augustine, cái kia lợi hại thật, anh làm sao hay vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Augustine cười cười, “Chỉ là ẩn thân sau đó rút cây thánh giá ra, cầm quơ quơ mà thôi, mà bảo bối, máu của em thật sự dùng được.”

Trước khi vào nhà thờ, Augustine có hỏi tôi cho hắn vài giọt máu, cũng không biết hắn dùng pháp thuật gì, sau khi tôi tích mấy giọt máu vào tay hắn, nó biến thành hai hạt châu tròn tròn, phập phềnh trong không trung, sau đó biến thành sương mù đỏ cực mỏng, bao trùm lấy Augustine và Theodore. Augustine nói đây cũng là một loại kết giới bảo vệ — Kết giới bằng sương mù đỏ. Máu bên trong vốn có thể tăng cường tác dụng phòng ngự, nhưng vì máu của tôi, cho nên có thể ảnh hưởng đến thánh lực với huyết tộc. Nhưng kết giới chỉ có thể giữ trong nửa tiếng, cho nên chúng tôi phải tốc chiến tốc thắng, ít nhất trong khoảng thời gian đó hủy diệt toàn bộ thánh lực.

“Trên cây thánh giá đó gần như không có thánh lực, nó vốn chỉ để trang trí thôi.” Augustine nói, “Nhưng cảm giác khinh nhờn Thượng Đế thật tốt.” Hắn lộ ra nụ cười của huyết tộc chính tông, châm chọc mà âm lãnh.

“Lại có người đến, chúng ta cũng nên vào thôi.” Theodore thân sĩ mỉm cười mê người, thân thể bay lên không trung cách mặt đất chừng vài cm, sau đó cả người đều biến mất, chỉ có hơi thở là vẫn ở bên cạnh tôi.


Augustine ôm tôi, cũng bay lên, lại dùng thuật ẩn thân. Đây đúng là cảm giác kỳ diệu, tôi hoàn toàn không thấy mình đâu, nhưng vẫn nhìn thấy xung quanh, nghe được âm thanh. Người kia mở cửa phòng họp, mà chúng tôi cũng liền theo hắn vào trong phòng, đứng ở cạnh cửa.

Cuộc họp bắt đầu, nghe bọn họ giao tiếp, ngồi bên này là bên giáo hội, ngoại trừ cha xứ Simpson, cha xứ William, còn có một cha xứ khác và một nữ tu sĩ, còn bên kia là người của Miriam Kerr, hai nhân viên nghiên cứu, một người phụ trách quản lý, còn có một thư ký. Từ đầu cuộc họp đã không thuận lợi, bởi vì bên giáo hội vô cùng bất mãn với sự biến mất của thánh giá cực đại, đổ hết nguyên nhân lên chất lượng của huy hiệu.

“Cha xứ William, sản phẩm của chúng tôi chắc chắn không có vấn đề, tin tức trên TV chắc chắn ngài cũng đã xem, tôi tin chắc ngài sẽ không tin tưởng những gì truyền thông nói! Tôi chắc chắc đây là do quỷ hút máu gây ra, xem ra bọn họ thông minh hơn các người nghĩ nhiều.”

“Không thể, bọn họ không có khả năng nhìn thấu!” Cha xứ William đập tay xuống bàn.

“Nhưng chẳng phải cây thánh giá cực đại đó đã biến mất rồi sao?” Cha xứ Simpson bên cạnh cười châm biếm nói.

“Simpson! Hừ, kế hoạch khống chế quỷ hút máu của anh chẳng phải cũng thất bại rồi sao?”

“Dù thế nào ít nhất tôi cũng bắt được quỷ hút máu, với lại còn lấy được máu của hắn.” Simpson khoanh tay, cong khóe miệng nói, “Ngài Hawke, xin hỏi kết quả phân tích thế nào rồi?”


“Trước mắt vẫn còn nhiều chỗ chưa rõ lắm, cho nên chúng tôi cần nhiều mẫu hơn và một cơ thể sống.” Một nhân viên nghiên cứu đẩy mấy sợi tóc vàng qua rồi đẩy kính mắt, tuy dùng từ cung kính nhưng trong giọng nói lại tràn ngập khinh thường giáo hội, giống như nói, có giải thích thì mấy người cũng không hiểu đâu.

Không khí trong phòng chính là căng thẳng như vậy, hai bên đối chọi gay gắt, bên trong giáo hội còn lục đục, ngược lại ba chúng tôi lại vô cùng thoải mái đứng nghe, Augustine và Theodore cẩn thận nghe chi tiết, tìm những chỗ phát ra thánh lực trong phòng.

“Ngài Jason, sao tôi lại thấy Miriam Kerr các người chẳng có thành ý gì cả?” Cha xứ William cuối cùng cũng không nhịn được, “Làm ơn nhớ cho rõ, viện nghiên cứu sinh vật của Mỹ không có ít!”

“À, vậy hả, vậy bên các người cũng đừng quên, giáo hội ở Mỹ chính là có tiếng không có miếng, các người không hợp tác, chúng tôi có thể sang châu Âu tìm tòa thánh, tôi còn có thể viết thư cho giáo hoàng ở thành phố Vatican nữa kìa — Huống chi các người căn bản còn chẳng phải đại diện cho giáo hội ở Mỹ, tôi nói không sai chứ. Nếu tôi nói chuyện với với những nhân vật cao hơn trong giáo hội thì…”

Cha xứ William và cha xứ Simpson đồng thời xanh mặt, tôi như bừng tỉnh, làm biết bao lâu thì ra mấy người bọn họ chỉ bị âm mưu bên kia đùa giỡn thôi, chỉ có mấy người thì có thể mạnh bao nhiêu? Làm hại tôi còn chuẩn bị âm lý cho màn đại chiến nữa chứ.

“Chúng tôi… tuy chúng tôi lệ thuộc vào giáo hội của Mỹ, nhưng chúng tôi được tòa thánh ở châu Âu thừa nhận là nhân viên thần chức!”

“Chẳng phải vì mười mấy năm trước các người vô tình phát hiện một tên thuần huyết, nhưng thuần huyết quý giá đó lại bị các người giết chết, đúng là chẳng hiểu giá trị của cô ta gì cả, không hề muốn phục vụ cho y học kỹ thuật của nhân loại.”

Tôi sửng sốt, thuần huyết? Huyết tộc thuần huyết? Là con của hai huyết tộc cao cấp, nghe Augustine nói, tỷ lệ trẻ con thuần huyết sinh ra là 1/10000, mấy ngàn năm lịch sử trôi qua, số lượng huyết tộc thuần huyết chỉ có mười mấy người. Một thuần huyết hiếm như vậy lại ở Mỹ? Còn bị bọn họ giết chết?! Một sự tức giận không tên xuất hiện trong lòng, Augustine có vẻ cũng nhận ra sự khác thường của tôi, tay đặt lên vai tôi ý bảo đừng xúc động.

“Được rồi, được rồi, chúng ta đến đây không phải để cãi nhau.” Cha xứ thứ ba lên tiếng, “Ngài Jason, chúng ta vẫn y theo lời hẹn, chúng tôi sẽ phụ trách việc bắt thể thí nghiệm, Miriam Kerr phụ trách nghiên cứu, kết quả nghiên cứu chúng ta cùng hưởng, điều đó tôi nghĩ hai bên không có gì dị nghị.” Cha xứ nhìn hai bên, nói tiếp, “Lần trước cha xứ Simpson bắt được quỷ hút máu kia, đã điều tra ra được thân phận, hắn đăng ký tên ở thành phố này là Augustine Kent, 29 tuổi, địa chỉ ở số xx đường xx quảng trường xx, theo tình hình lần trước bắt được, năng lực của hắn không tính là cao…”


Tôi theo thói quen ngẩng đầu nhìn Augustine, sau đó nhớ ra chúng tôi đang ẩn thân, nhưng bên khóe miệng Augustine đã xuất hiện nụ cười lạnh. Tôi không biết sức mạnh của Augustine lớn cỡ nào, nhưng tôi có thể khẳng định lần trước hắn vẫn chưa sử dụng đến sức mạnh của mình, có lẽ là khinh địch, có lẽ không muốn người ngoài chú ý, cho dù thế nào, hắn cũng là huyết tộc có đôi mắt vàng, cấp độ thân vương!

“Chúng tôi bây giờ có thể điều động khoảng năm trăm người, nếu những người này đều cầm thánh vật, tôi không tin…”

Nhóm cha xứ bắt đầu thảo luận kế hoạch, chúng tôi đã không cần nghe tiếp, Augustine cầm tay tôi, đứng sau lưng. Sau đó lẳng lặng mở cửa, mọi người lập tức chú ý đến chuyện quỷ dị này. Hơi thở của Theodore đã rời khỏi căn phòng, thu hồi thuật ẩn thân, phong độ bước tới trước cửa, làm như nãy giờ đứng ở ngoài.

“Chào buổi tối, các vị cha xứ còn có các vị Miriam Kerr.” Theodore mặc chiếc áo khoác đen, quần áo được may rất khéo, kiểu dáng rất sang, thế mà mặc trên người hắn lại không hề có gì là cuốn hút, nhưng lại giúp khí chất của hắn trở nên thanh lịch. Hắn tao nhã cúi người, mang theo làn gió quý tộc Âu châu tiêu chuẩn, tôi không thể không thừa nhận, hắn bây giờ vô cùng hấp dẫn, không biết vì sao, tôi thích nhìn biểu tình bối rối khi bị tôi trêu đùa của hắn, ừm, hắn lúc đó có chút dễ thương.

“Hình như quấy rầy các vị? Đừng để ý tới tôi, cứ thảo luận tiếp đi, tôi cũng muốn biết trong tay các người có bao nhiêu sức mạnh.” Theodore cười tủm tỉm, nhưng tám người ở đây đã bị hắn dọa cho cứng đờ, không dám nhúc nhích.

“Theodore, mi…” Cha xứ Simpson lấy gì đó trong túi ra, ấn cái nút bên trên, sau đó kinh ngạc nhìn Theodore không có chút phản ứng nào. Đại khái là điều khiển thánh lực được trang bị trong thánh giá nhét vào cơ thể Theodore hồi đó đi, “Mi…”

“Vậy các người không chịu nói cho tôi biết? Tôi cũng xong rồi, Simpson, tôi nhớ tôi cũng đã nói rõ, Augustine và tôi là bạn thân, là bạn rất thân.”

Theodore mỉm cười chà chà hai tay, Augustine cũng thu lại thuật ẩn thân, xuất hiện trước cửa. Mọi người trong phòng nhìn thấy quỷ hút máu từng bị bọn họ bắt đang dùng đôi mắt màu xanh lạnh lùng nhìn mình, trên tay áp chế một người, tay kia dùng con dao nhỏ sáng bóng để bên chiếc cổ mỏng manh của thiếu niên, trông có thể dễ dàng bẻ gãy bất cứ lúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận